Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh
Chương 21: Cầu Sinh Hoang Đảo 21
“Không sao, cho dù có hay không, đi xem qua cũng tốt, nếu như có thì xem như có thể cải thiện bữa ăn cho mọi người, nói đến mới nhớ, hình như chúng ta chưa được ăn cá, thật đúng là hơi thèm.” Thẩm Tiêu vừa nói vừa đi đến chỗ bãi đá ngầm tìm kiếm.Phương Minh Tuyết thấy không thể ngăn cản, đành phải đi theo.Nhưng mà, Thẩm Tiêu nhanh chóng phát hiện ra được bí mật của cô ta… Ở bên dưới một tảng đá ngầm, bên trong có bảy, tám con ốc biển xếp ngay ngắn ở đấy, những con ốc kia đều còn sống, lúc này đang bám vào trong tảng đá, hiển nhiên là thiên nhiên không làm ra được loại “thành thạo đẹp đẽ” như vậy.Nói thật, Thẩm Tiêu không ngờ Phương Minh Tuyết lại ngốc như thế, thậm chí còn không cả đổi chỗ, chuyện bị phát hiện cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.Thẩm Tiêu nhìn thấy. Đương nhiên Phương Minh Tuyết cũng nhìn thấy, cô ta căng thẳng trong lòng, lúc này giả bộ hoảng hốt nói: “Cái này là do ai làm thế, lén giấu làm của riêng? Cũng không biết xấu hổ à?”Cô ta mắng chửi, nhưng rất nhanh Thẩm Tiêu chỉ nhìn cô ta mà không nói gì.“Cô không nghi ngờ là tôi làm đấy chứ?” Trên mặt Phương Minh Tuyết không chút chốt dạ nào.Sự việc đã đến nước này, Thẩm Tiêu không cùng cô ta lá mặt lá trái nữa, nói thẳng: “Có người nhìn thấy cô nhóm lửa nấu ăn.”Phương Minh Tuyết nhất thời câm như hến, cô ta đã hiểu, hôm nay Thẩm Tiêu nói cái gì mà muốn đi xem hang động, thật ra căn bản là vì việc này.Cô ta có chút tức giận: “Cho nên, cô cố ý nhục nhã tôi ư? Đúng thế, tôi ăn hơn một chút đấy thì sao, con người ai mà không có lòng riêng chứ, các người chưng cất nước, chẳng lẽ không uống nhiều hơn à? Ở dã ngoại tìm được đồ ăn, chẳng lẽ còn chia cho đồng bạn, đừng có tỏ ra cao thượng đến chỉ trích tôi như thế, chúng ta cũng chẳng khác gì nhau đâu.”Thấy Thẩm Tiêu không nói, Phương Minh Tuyết lại tự tin hơn, cô ta lôi cả Dương Hoằng vào: “Hơn nữa Dương Hoằng cũng ăn, nếu không, cô đi gọi anh ta đến chửi một thể đi.”“Cô cảm thấy Dương Hoằng sẽ cho mình chỗ dựa, vì thế mới vô cùng tự tin?” Thẩm Tiêu cũng không quan tâm đến số ốc biển kia: “Nhưng Phương Minh Tuyết này, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, cô cảm thấy Dương Hoằng sẽ vì cô mà đắc tội với bốn người chúng tôi ư? Nếu như chúng tôi quyết tâm muốn cùng cô tách ra riêng, cô cảm thấy Dương Hoằng sẽ chọn cô hay là chọn chúng tôi?”Sắc mặt Phương Minh Tuyết thay đổi, trong lòng cô ta rõ ràng phân lượng của mình trong lòng Dương Hoằng, mấy ngày nay cô ta suy nghĩ đủ mọi cách tiếp xúc với Dương Hoằng, thậm chí tối hôm đó đi bắt hải sản, cô ta còn đặc biệt bổ nhào vào Dương Hoằng, nhưng Dương Hoằng vẫn là dáng vẻ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, đối xử với cô ta giống như những người khác, không chút khác biệt, một khi cô ta và đám người Thẩm Tiêu vạch mặt. Dương Hoằng chắc chắn sẽ đứng bên phía Thẩm Tiêu.“Không phải chỉ là một chút đồ ăn thôi à, làm gì phải căng thẳng như thế? Hôm nay việc này cô mở một mắt nhắm một mắt cho qua đi, sau này tôi không làm như thế nữa là được chứ gì.” Phương Minh Tuyết nhường một bước, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.Cô ta là người co được dãn được, biết làm sao để lợi ích của mình là lớn nhất, trước đó sở dĩ cô ta lựa chọn chính mình giấu riêng đồ ăn, chính là cảm thấy những người khác là con gái, da mặt mỏng, cho dù phát hiện cũng sẽ không dễ vạch mặt. Cho dù vạch mặt, cô ta thành tâm nhận sai, đến lúc đó mọi người sẽ tha thứ cho cô ta, mà cô ta cũng sẽ không chịu tổn thất gì.“Cô vẫn không hiểu tình hình của cô hiện tại.” Thẩm Tiêu lắc đầu nói: “Trong lòng cô tự rõ ràng, Dương Hoằng sẽ không vì cô mà đắc tội với chúng tôi, bây giờ nhiều nhất cô cũng chỉ có thể mượn thế của anh ta khiến cho chúng tôi phải kiêng kị. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù cô dựa vào nịnh nọt trở thành người phụ nữ của Dương Hoằng, vậy thì sao chứ? Dương Hoằng sẽ đối với cô không chút giữ lại nào sao? Anh ta sẽ đưa cô rời khỏi nơi này à? Không, anh ta sẽ không làm thế, nhiều nhất sẽ chỉ coi cô như một món đồ chơi của anh ta mà thôi, đồ chơi ấy mà, chơi chán sẽ bị vứt đi, đến lúc đó anh ta tích lũy đủ tích phân rời đi, chỉ còn lại mình cô đối mặt với bốn người chúng tôi, nếu như không có mâu thuẫn mà nói, có lẽ mọi người còn có thể cùng nhau bình an vô sự sống, nhưng nếu như cô khiến trong lòng mọi người sinh ra oán khí, đến lúc đó, một bệnh nhỏ cũng đủ khiến cô chết ở chỗ này. Cô là người thông minh, lợi hại trong này, cô hẳn là sẽ từ từ suy nghĩ.”Nói xong, Thẩm Tiêu không đợi cô ta trả lời mà tiếp tục đi về phía trước: “Đi thôi, Dương Hoằng còn đang chờ đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương