Trói Buộc Tình Yêu

Chương 50 - Rất Hận



Cách không xa chỗ Lạc Khuynh Nhan, Ôn Kiến Quân đang ngồi trong xe nhìn chăm chú hết tất cả, đây là lần đầu tiên ông gặp Thẩm Mộng Hi bằng da bằng thịt, còn đẹp hơn so với trong tivi, với lại hành động cởi áo khoác trên người choàng lên cho Lạc Khuynh Nhan, khiến Ôn Kiến Quân hãy còn thẫn thờ. Bỗng nhiên Lạc Khuynh Nhan xuống xe, ông cũng hoàn toàn quên mất nhiệt độ ban đêm xuống thấp nhiều hơn ban ngày, không có chú ý khoác thêm áo cho cô... Nếu Thẩm Mộng Hi là đàn ông, có lẽ, có lẽ Nhan Nhan sẽ chấp nhận cô ấy không? Cái nhìn của Ôn Kiến Quân về Thẩm Mộng Hi ấn tượng có thay đổi một chút, mặc dù ở xa không nghe được Thẩm Mộng Hi nói chuyện, nhưng từ xa nhìn thấy cô ấy ôm chặt Lạc Khuynh Nhan, hẳn sẽ không để con bé chịu ngược đãi đâu?

Nghĩ đến đây, Ôn Kiến Quân lắc đầu, bắt đầu lái xe rời đi, vẫn là về Hoành Giang thị chờ đợi tình hình, tình hình Lạc Khuynh Nhan không tồi như ông nghĩ, giống như con bé đã nói, trở về bên cạnh cô ấy cùng lắm chỉ bị Thẩm Mộng Hi giam lỏng...

Mà Lãnh Tâm Du đứng cách không xa Thẩm Mộng Hi, nhìn cô ấy bạt tai tên đàn ông, nguyên nhân rõ ràng là không chăm sóc cho người phụ nữ gọn gàng xinh đẹp động lòng ở trước mặt. Cô ấy so với trong hình xinh đẹp hơn, đặc biệt cái khí chất kia, như có như không tựa như tiên. Mà Đại tiểu thư thấy cô ấy liền biểu lộ vẻ mặt ôn nhu như nước, còn lấy áo khoác trên người choàng cho đối phương... Lãnh Tâm Du mặt không biểu cảm nhìn Thẩm Mộng Hi ôm chặt Lạc Khuynh Nhan, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác có vị chua chát...

Thẩm Mộc Thu không đến, hắn biết Thẩm Mộng Hi sau khi thấy Lạc Khuynh Nhan sẽ biến thành bộ dạng gì, nhìn thấy bộ dạng đó của nàng hắn sợ không dằn được lòng nổi điên ghen tuông, làm ra chuyện xấu với Lạc Khuynh Nhan. Đến chừng đó, đừng nói Thẩm Mộng Hi không nhận người em trai là hắn, biết đâu chừng có thể sẽ xé xác hắn luôn.

Vào thời khắc Thẩm Mộng Hi ôm lấy Lạc Khuynh Nhan, trái tim của nàng liền run rẩy, sợ rằng tất cả đều là nàng đang nằm mộng, như trong giấc mơ thương nhớ của mọi ngày Lạc Khuynh Nhan sẽ bỗng nhiên trở về. Khi ngửi thấy mùi oải hương duy nhất từ trên người Lạc Khuynh Nhan, Thẩm Mộng Hi lòng tham không đáy hít thở, vùi đầu vào hõm cổ Lạc Khuynh Nhan, nàng liếm vành tai cô, mới hoàn toàn xác định lần này Lạc Khuynh Nhan đã thật sự trở về, về bên cạnh Thẩm Mộng Hi nàng. "Nhan nhi, chị sẽ không cho em lại bỏ trốn chị, không bao giờ nữa." Thẩm Mộng Hi nhẹ nhàng nói bên tai Lạc Khuynh Nhan, sau đó không để Lạc Khuynh Nhan kịp phản ứng, liền buông cô ra, kéo cô lên chiếc xe có rèm che bên cạnh.

"Lái xe, trở về nhà." Thẩm Mộng Hi kích động nói với tài xế ngồi trước "Nhan nhi, chúng ta về nhà, trở về nhà thôi!!!" Thẩm Mộng Hi sau khi lên xe, liền ôm Lạc Khuynh Nhan, liên tục không ngừng nghỉ hôn lên mặt cô, mà con mắt khép chặt, nàng quá đỗi sợ hãi, rất ư sợ hãi "Nhan nhi... Nhan nhi..." Thẩm Mộng Hi một bên nỉ non gọi tên Lạc Khuynh Nhan...

Lạc Khuynh Nhan đã quá lâu không bị Thẩm Mộng Hi hôn, hơi không quen thuộc, muốn né tránh, lại bị Thẩm Mộng Hi chuyển đầu lại, cùng nàng hôn nhau. Chiếc lưỡi Thẩm Mộng Hi như rắn trượt vào miệng Lạc Khuynh Nhan, liếm láp từng góc xó xỉnh trong khoang miệng cô, sau đó trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương của cô, mãi đến khi Lạc Khuynh Nhan triền miên cùng nó theo thói quen.

Cuối cùng Lạc Khuynh Nhan nhẹ nhàng đẩy Thẩm Mộng Hi, cô sắp bị ngạt thở, Thẩm Mộng Hi ôm cô ôm thật chặt, hôn cũng hôn thật lâu "Hi tỷ tỷ, em..." Lạc Khuynh Nhan ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tựa hồ muốn hỏi tình hình Mục Tuyết Nhi hiện giờ, nhưng thấy sắc thái trong hai con ngươi nàng liên tục khác thường, thật sâu nhìn chăm chăm mình, cô không biết nên mở lời thế nào với Thẩm Mộng Hi. Có lẽ từ khi Lạc Khuynh Nhan biết thích Thẩm Mộng Hi trở đi, tình cảm dành cho nàng đã sinh ra biến đổi, lúc gặp lại Thẩm Mộng Hi trong lòng không có khủng hoảng như trong tưởng tượng nữa, có cũng chỉ là một tia phức tạp và mong nhớ.

"Ừm... Nhan nhi muốn nói điều gì?" Thẩm Mộng Hi tựa lên vai Lạc Khuynh Nhan, ngửi lấy hương thơm cơ thể độc nhất trên người cô, dường như đã quên đi mình đang làm gì, trong thế giới của nàng chỉ còn lại Lạc Khuynh Nhan "Nhan nhi! Chị rất nhớ em, nhớ ơi là nhớ!" Thẩm Mộng Hi ôm cánh tay Lạc Khuynh Nhan oán trách "Nhan nhi, qua mấy hôm nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn liền, đến lúc đó chúng ta liền mãi mãi không rời xa nhau!".

Nghe xong câu này, Lạc Khuynh Nhan cũng chỉ im lặng thở dài, rốt cuộc nên mở lời ra sao? Hỏi sợ chọc giận chị ấy, không hỏi trong lòng lo lắng không thôi...

Bỗng nhiên, Thẩm Mộng Hi lại gần khuôn mặt cô, cùng nhau hôn. Mà đằng trước ông chú tài xế, chỉ có thể nhìn thẳng phía trước, không dám lại nhìn kính chiếu hậu, vừa rồi Thẩm Mộng Hi không chủ định nhìn về phía hắn, tóc gáy hắn liền dựng đứng, đại tiểu thư đúng thật không phải người thường, cho dù vô tình nhìn về phía người khác, cũng lộ ra ánh mắt rợn người.

Lại trở về đây, nhà tù của tôi, cũng là 'nhà' tôi. Lạc Khuynh Nhan nhìn hết một lượt, dường như không thay đổi điều gì. Phòng khách hay bất kể phòng nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, không có bất kỳ mùi lạ, xem ra lần này Thẩm Mộng Hi không sa sút tinh thần như một năm trước.

"Nhan nhi, Nhan nhi..." Đột nhiên Thẩm Mộng Hi tiến lên ôm lấy Lạc Khuynh Nhan, không ngừng hôn lưỡi với cô, sau đó bắt đầu xé rách quần áo mặc trên người cô, mà đôi môi cũng dần dần thấy không thỏa mãn chuyển hướng xuống bên dưới chiếc cổ, khiến Lạc Khuynh Nhan giật mình.

Mấy tháng qua cơ thể Lạc Khuynh Nhan không có bất kỳ ai chạm đến, động tác của Thẩm Mộng Hi kịch liệt như vậy cô bị dọa sợ không ngừng lùi về sau, cho đến khi cô cùng nàng ngã lên chiếc sô pha mềm mại, Lạc Khuynh Nhan đẩy thế nào cũng không đẩy được Thẩm Mộng Hi, mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói "Muốn thân thể em cũng được, em muốn gặp Tuyết Nhi, xác định cậu ấy có an toàn không." Thẩm Mộng Hi vẫn như vậy, chẳng có thay đổi chút nào, vẫn bá đạo như xưa, chưa bao giờ trưng cầu ý kiến người khác, cũng không để ý là mình có bằng lòng hay không, liền rất ngang ngược kiên quyết đè mình, vốn trong lòng còn ôm hy vọng với Thẩm Mộng Hi, chớp mắt rơi xuống đáy cốc.

Mà Thẩm Mộng Hi nghe xong cái tên Mục Tuyết Nhi, thân thể cứng đờ, nháy mắt tỉnh táo lại, nãy giờ nàng hoàn toàn đã quên Lạc Khuynh Nhan vì Mục Tuyết Nhi mới trở về bên nàng.

Nàng nhìn Lạc Khuynh Nhan đang nằm dưới dường như rất minh mẩn, hai con ngươi tỉnh táo không chứa một chút yêu nào. Dục vọng, hóa ra là, hóa ra vẫn chỉ là mình đơn phương tình nguyện. Thẩm Mộng Hi hoàn toàn ngồi dậy, thuận tay cầm điều khiển tivi nằm không xa trên bàn, mở tivi, tựa hồ chỉ có vậy bầu không khí im ắng giữa hai người mới được dịu đi.

Lạc Khuynh Nhan không ngờ Thẩm Mộng Hi bỏ qua cho cô đơn giản như vậy, mà Thẩm Mộng Hi mở xong tivi, cô cũng từ trên sô pha ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch kinh khủng.

Thẩm Mộng Hi chỉ lặng lẽ nhìn Lạc Khuynh Nhan, nàng thật hận, thật hận, hận Lạc Khuynh Nhan không từ mà biệt, hận Mục Tuyết Nhi chiếm một vị trí trong lòng Lạc Khuynh Nhan, hận chính mình thầm lặng bảo vệ Lạc Khuynh Nhan mười năm, cũng không làm được Lạc Khuynh Nhan yêu mình. Coi như sau lần kết hôn này, Lạc Khuynh Nhan là vợ hợp pháp của nàng rồi thì thế nào, cô ấy lại bỏ trốn thì phải sao đây? Chẳng lẽ lại như bây giờ, tóm lấy người cô ấy coi trọng, sau đó uy hiếp cô ấy lộ diện ư? Không được, không thể được, mình không thể để em ấy lại bỏ trốn mình lần nữa!!! Thẩm Mộng Hi siết chặt hai tay thành quyền, nàng trầm lặng nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan, ánh mắt phức tạp khó thể nói rõ, cuối cùng nàng thả lỏng hai tay, đưa ra quyết định...

-------------------------------------------

Note : Tốc độ edit có sự thay đổi nha, từ mỗi ngày một chương thứ 2 -> thứ 7 thành một tuần 2 chương nếu có thể sẽ 3 chương. Đến lúc có nhiều thời gian tự động mình sẽ post gia tăng cho các bạn hen. Post xong hôm nay đến thứ 3 tuần sau mình mới post nữa, thật sự xin lỗi nếu như vì điều này làm các bạn (theo dõi truyện mình) tụt hứng, thú thật khoảng thời gian từ khai giảng năm học cuối này đến nay mình chỉ biết để tâm tư hoàn toàn vào Bách Hợp và rất hăng say với những dự định edit, mình sẽ làm 2 bộ nữa, nhất định làm,... bây giờ chỉ là có khó khăn thôi chứ chưa hẳn sẽ không thể, cố gắng hoàn bộ này và mình sẽ làm 2 bộ nữa, sau đó sẽ nhiều nhiều nữa, ôi yêu Bách Hợp chết mất, muốn edit nhiều lắm mà có hai tay thôi T.T. Vậy nha, cảm ơn các bạn đã theo dõi, thân ái~

------

Waring một tẹo, sắp có H rùi đóa, ihhhhh :">~, thịt kho tàu với đậu hũ ah, chuẩn bị cơm để ăn cùng nha =))))))))))))), mình đang lục đục chuẩn bị từ giờ, mình rất là trông mong chap H... ... ... Ừm, bộ này là bộ edit đầu tay của mình, nói không ngoa thật sự là máu là thịt là yêu thích là nghiêm túc, trách nhiệm, là bao nhiêu tâm mình đều lấy ra bỏ hết vào đây, bao nhiêu khổ, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu hồi hộp, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu trông chờ, bao nhiêu buồn bã, bao nhiêu tự ti, bao nhiêu trách móc, bao nhiêu mất kềm chế rồi lại phải kềm chế, bao nhiêu khó chịu, thật sự đã thành một nồi lẩu cảm xúc hằm bà lằng cả rồi :]], mình rất rất yêu thích việc edit này, yêu Bách Hợp, vậy nên mình sẽ edit hoàn bộ này trong thời gian sớm nhất, và nhiều những dự định nữa ah. Tự dưng mình nói nhiều vậy, các bạn đừng chê mình lôi thôi nhe... ừm, haha... huhu khóc rồi T.T... Vậy thôi nha, mình chỉ muốn chia sẽ vậy thôi... Chúc buổi tối đọc truyện vui~
Chương trước Chương tiếp
Loading...