Trói Buộc Tình Yêu

Chương 53 - Tuyệt Vọng (H)



Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan nhìn mình bằng ánh mắt mong đợi, bỗng nhiên có cảm giác mình đã làm sai, lồng ngực hơi nhức nhối, nhưng nhớ lại cảnh tượng đoạn thời gian trước kia lúc làm đám cưới Lạc Khuynh Nhan bỏ rơi mình với trước kia Lạc Khuynh Nhan tuyệt tình, nàng vẫn là giữ quyết định, nàng muốn Lạc Khuynh Nhan phải ghi nhớ thân thể mình, ghi nhớ Thẩm Mộng Hi này...

Sao cơ thể nóng lên thế này? Vốn áo trên người Lạc Khuynh Nhan che thân không đủ, ban nãy còn lành lạnh, vừa uống rượu vào lại có chút nóng ran, nhưng cô chỉ nghĩ là do rượu. Chỉ là Thẩm Mộng Hi nhìn mình uống rượu xong không lên tiếng, khiến cô cảm thấy có một chút kỳ quặc "Tôi, tôi lên lầu tắm trước." Thân thể ngày càng khô nóng, khó chịu quá, rất muốn tắm nước lạnh.

Thẩm Mộng Hi thấy hai gò má Lạc Khuynh Nhan bắt đầu ửng đỏ, ánh mắt nhìn về phía mình lại hơi mang vẻ quyến rũ, liền biết thuốc đã phát huy tác dụng. Nàng tiến lên ôm lấy Lạc Khuynh Nhan đang muốn rời khỏi "Nhan nhi, nhớ cho kỹ, em là của Thẩm Mộng Hi, thân thể của chị, người trong lòng cũng là chị, nhất quyết phải là chị!" Nói xong, nàng không cần biết ánh mắt Lạc Khuynh Nhan sửng sốt, bế ngang Lạc Khuynh Nhan lên, sau đó lên lầu một hướng phòng Lạc Khuynh Nhan. Thẩm Mộng Hi luyện qua thuật cận chiến từ nhỏ, cho nên ẵm Lạc Khuynh Nhan gầy nhom vốn là chuyện dễ dàng.

Lạc Khuynh Nhan lúc bị Thẩm Mộng Hi bế lên, biết tình hình bây giờ không được đúng, phản ứng của thân thể dường như không phải do rượu, bởi vì bây giờ cô lại có ham muốn, dưới tình huống này dục vọng là thứ không thể có, cộng thêm Thẩm Mộng Hi khi nãy nói những lời đó, cô càng chắc chắn trong ly rượu có vấn đề "Chị đã làm gì?" Lạc Khuynh Nhan tựa lên trước ngực Thẩm Mộng Hi vô lực hỏi, thân thể mềm nhũn, khí lực không có chút nào, chỉ có thể để mặc Thẩm Mộng Hi bế mình trở về phòng.

Ẵm Lạc Khuynh Nhan trên người còn đầy đủ quần áo lên giường xong, Thẩm Mộng Hi ngồi bên cạnh giường nhu hòa nhìn Lạc Khuynh Nhan giãy giụa khó chịu vì dục vọng "Nhan nhi, nhớ kỹ chị, chị không muốn trong lòng em không có chị, chị quá yêu em, yêu em suốt mười năm, mười năm, nếu như em vất chị khỏi trái tim em, chị phát điên mất..." Giọng Thẩm Mộng Hi mang theo đau khổ, nàng nói bên tai Lạc Khuynh Nhan xong, liền bắt đầu cởi quần áo trên người cô ấy.

Mà Lạc Khuynh Nhan sau khi bị Thẩm Mộng Hi bế lên chiếc giường mềm mại, thân thể càng trở nên khô nóng, thứ cảm giác thật sự rất muốn giao hoan, mà Thẩm Mộng Hi thả giọng êm ái bên tai cô, bên trong câu chữ mang nhè nhẹ hơi thở vỗ về bên tai, để thân thể Lạc Khuynh Nhan càng phiêu phiêu ảo ảo, đến nỗi Thẩm Mộng Hi rốt cuộc nói cái gì, Lạc Khuynh Nhan cũng không nghe vào được một câu. Song loại cảm giác đó lại nhanh chóng rời đi, cõi lòng dường như trống vắng, thân thể Lạc Khuynh Nhan bắt đầu vặn vẹo theo bản năng, mà bên tai thì truyền đến tiếng cởi quần áo <loạt xoạt loạt xoạt>. Đến đây, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hai chữ 'kích dục' Lạc Khuynh Nhan nhớ lại hồi trước xem phim truyền hình, trong phim thường có cảnh này, ngày xưa cho rằng loại chuyện này có thể khắc chế được, nhưng đến lúc thật sự xảy ra trên người mình thì mới biết thứ cảm xúc đó khó kham và khó mà nhẫn nại biết bao.

Đến đây, thân thể Thẩm Mộng Hi yêu kiều không một mảnh vải nhích lại gần, cùng thân thể Lạc Khuynh Nhan quấn quít thật chặt, khoan khoái để Lạc Khuynh Nhan bất giác nhiều lần thốt lên "Ưm~..." Nghe thấy mình phát ra thứ tiếng mị hoặc, Lạc Khuynh Nhan càng chắc chắn đây là thuốc kích dục, tuy rằng trước kia thường xuyên làm chuyện yêu với Thẩm Mộng Hi, nhưng mà cô không có bị thuốc khống chế, hơn nữa sao Thẩm Mộng Hi có thể đối đãi với cô như vậy?

"Thẩm... Chị... Tại sao vậy?" Lạc Khuynh Nhan bây giờ nói một câu bình thường đã khó khăn vô cùng, mà Thẩm Mộng Hi giờ phút này nâng hai chân cô ấy, cởi chiếc quần lót xuống, thân thể cô bây giờ hoàn toàn trở về thời khắc nguyên thủy.

Thẩm Mộng Hi nằm trên người Lạc Khuynh Nhan hơi thở bất ổn, lúc trước làm chuyện yêu với Lạc Khuynh Nhan, chưa bao giờ như bây giờ, động tình nhanh như vậy, lúc cởi quần lót cô xuống, ở trên dính không ít chất lỏng sóng sánh trong suốt, để Thẩm Mộng Hi cấm dục bấy lâu thành hỏa dục thiêu đốt ngày càng mãnh liệt. Mà Lạc Khuynh Nhan chất vấn nàng bên tai lại nghe êm ái, càng giống tiếng nũng nịu, để Thẩm Mộng Hi vốn lý trí thấp thỏm gì đều vất hết lên chín tầng mây "Nhan nhi, Nhan nhi của chị, nhớ rõ chị, nhớ rõ chị, trái tim em mãi mãi chỉ có chị!" Thẩm Mộng Hi ngậm dành tai phấn hồng thon nhỏ của Lạc Khuynh Nhan, mơ hồ nói không rõ. Lời nàng mê hoặc, mê hoặc Lạc Khuynh Nhan hoan hợp với nàng, để Lạc Khuynh Nhan còn lại một chút tỉnh táo cuối cùng cũng hầu như hoàn toàn biến mất.

"A~" Lạc Khuynh Nhan đơn thuần rên rỉ theo bản năng, tiếng rên vẫn là nhỏ xíu, thế nhưng lại ngọt nị như vậy. Lạc Khuynh Nhan rên rỉ trong tai Thẩm Mộng Hi giống như tiếng trời, tiếp theo nàng bắt đầu mơn trớn (âu yếm vuốt ve) toàn thân Lạc Khuynh Nhan, Lạc Khuynh Nhan giãy giụa theo bản năng, thân thể quấn chặt lất thân thể nàng ấy, cực kỳ giống hai mỹ nhân xà triền miên.

Tại sao không thỏa mãn? Tại sao thân thể vẫn nóng quá, thống khổ quá... Thân thể Lạc Khuynh Nhan càng về sau, càng khó chịu bất an, cô nâng miệng Thẩm Mộng Hi đang chôn chặt trên ngực mình, sau đó nhắm ngay mảnh môi mỏng hôn lên, đầu lưỡi bắt đầu tự giác cạy răng môi Thẩm Mộng Hi, cùng chiếc lưỡi đinh hương quấn vào nhau. Lạc Khuynh Nhan chủ động để Thẩm Mộng Hi thụ sủng nhược kinh, mặc dù biết có thuốc khống chế Lạc Khuynh Nhan mới như vậy, nhưng Thẩm Mộng Hi vẫn là không giằng được nội tâm kích động hôn lưỡi khí thế ngất trời với Lạc Khuynh Nhan.

Khi Thẩm Mộng Hi bắt đầu chậm rãi hấp duẫn (nút, mút) nụ hoa hồng phấn của Lạc Khuynh Nhan, Lạc Khuynh Nhan bất giác hít một hơi "Tch... Ha~... Hi... Hi... tỷ..." Lạc Khuynh Nhan nói run rẩy kịch liệt, hơn nữa trong đầu cô lúc này tất cả đều là Thẩm Mộng Hi, tiếng rên cũng không hướng về thường ngày nhỏ bé như vậy, trái lại có khuynh hướng càng rên càng lớn. Cô gắt gao ôm lấy Thẩm Mộng Hi, để cho thân thể với Thẩm Mộng Hi càng dung hợp vào nhau càng tốt.

Mùi thơm oải hương trên cơ thể Lạc Khuynh Nhan lúc này lại mang một cỗ lã lướt câu nhân, chuốc say nội tâm con người, cám dỗ Thẩm Mộng Hi sa vào "Nhan nhi, Nhan nhi... gọi chị, gọi chị, em phải gọi tên chị liên tục!" Thẩm Mộng Hi không ngừng gọi Lạc Khuynh Nhan, mà Lạc Khuynh Nhan cũng dùng tiếng rên rỉ đáp lại nàng. Hai chân Lạc Khuynh Nhan quấn lấy thắt lưng Thẩm Mộng Hi, thân thể ép sát vào Thẩm Mộng Hi, tính toán cho da thịt va chạm để hóa giải dục vọng mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể.

Khi hôn đến mảnh rừng ẩm ướt kia, thân thể Lạc Khuynh Nhan càng ửng đỏ lên "Cho tôi..." Thân thể Lạc Khuynh Nhan không ngừng gây áp lực lên cô, muốn Lạc Khuynh Nhan phải thỏa hiệp, cho nên theo bản năng cô bắt đầu cầu hoan "Khó chịu lắm~... nhanh lên... cho tôi!" Hai gò má Lạc Khuynh Nhan đỏ gay, ánh mắt mê ly tan rã, nói ra lời ngọt nị người. Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộng Hi nhìn thấy Lạc Khuynh Nhan quyến rũ mê người thả xuân ý dạt dào như vậy, hơn nữa Nhan nhi của nàng lại bắt đầu chủ động cầu hoan. Lúc này Thẩm Mộng Hi hận không thể móc tim ra dâng cho Lạc Khuynh Nhan "Nhan nhi, chị cho em, chị cho!" Lúc Thẩm Mộng Hi mở miệng, tiếng nàng đã bị tình dục giày vò đến mức khàn đục, tiếp theo nàng hôn lên đóa hoa ướt át của Lạc Khuynh Nhan. Sau đó hấp duẫn, hôn liếm, còn hai cánh tay thon dài không ngừng chơi đùa nụ hoa hai viên tròn trĩnh hồng hồng chuyển thành đỏ như anh đào.

"Ưhm... Hi tỷ tỷ... Hi tỷ tỷ... Ah!" Lạc Khuynh Nhan không chút thẹn thùng lớn tiếng rên rỉ, hai chân cũng đã bị Thẩm Mộng Hi tách thành chữ hình, cô không ngừng ấn đầu Thẩm Mộng Hi xuống, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn. Bỗng nhiên, Thẩm Mộng Hi liếm nơi nhạy cảm trên đóa hoa, miệng hoa Lạc Khuynh Nhan bắt đầu run rẩy, mà Thẩm Mộng Hi sớm đã biết nơi mẫn cảm Lạc Khuynh Nhan nằm ở đâu, bắt đầu không ngừng giở trò, chỉ chốc lát sau, cả người Lạc Khuynh Nhan liền bắt đầu run rẩy, mà phía dưới cũng bắt đầu kịch liệt co rúc. Thân thể cô cong thành một độ cong hoàn mỹ, mà Thẩm Mộng Hi thì càng ra sức liếm cô ấy.

Khi Lạc Khuynh Nhan vừa từ đám mây hạ xuống, Thẩm Mộng Hi bỗng nhiên nâng Lạc Khuynh Nhan ngồi dậy, để cô ngồi trên người nàng, sau đó tiến một ngón tay vào thân thể Lạc Khuynh Nhan "Nhan nhi ngoan, chúng ta cùng động!" Thẩm Mộng Hi mê hoặc ngậm dành tai Lạc Khuynh Nhan đã ửng đỏ. Tiếp theo ngón tay Thẩm Mộng Hi bắt đầu ra vào, mà thân thể Lạc Khuynh Nhan lúc này đã không còn nghe theo đầu óc khống chế, bắt đầu lên cùng động với Thẩm Mộng Hi. Tiếp theo ngón trỏ của nàng cũng duỗi vào, tốc độ mỗi lúc một nhanh, Lạc Khuynh Nhan đã sắp sửa không chịu được "Ah~ chậm thôi, chậm thôi... cơ thể... sẽ... hỏng mất!" Mặc dù Lạc Khuynh Nhan nói vậy, nhưng thân người vẫn đong đưa lên xuống theo tiết tấu Thẩm Mộng Hi.

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Mộng Hi cảm thấy dũng đạo Lạc Khuynh Nhan bắt đầu hấp duẫn ngón tay nàng, hơn nữa ngày càng sít chặt, như muốn nghiền nát ngón tay nàng vậy, mà cũng như muốn mời nàng vào sâu hơn nữa. Nàng biết Lạc Khuynh Nhan lại đến, vì vậy nàng tăng nhanh tốc độ. Hai mắt tập trung dính chặt vào biểu tình lúc này của Lạc Khuynh Nhan, như thống khổ mà cũng như khoái lạc, cau mày, đôi môi hồng hơi mở, trong miệng vẫn bất giác toát ra tiếng kêu hỏa dục thiêu đốt Thẩm Mộng Hi "Hi tỷ tỷ... Hi tỷ tỷ... Ưhm... A... Ah!" Đến khúc cuối Lạc Khuynh nhan dồn dập phát ra tiếng, sau đó thân thể liền bắt đầu run rẩy co giật không ngừng. Cô chỉ biết ôm chầm Thẩm Mộng Hi, ôm chặt lấy nàng, tựa như thế này mới có thể cho Lạc Khuynh Nhan cảm giác an toàn. Mà sau hai lần cao triều, công hiệu thuốc bắt đầu giảm bớt, Lạc Khuynh Nhan khôi phục chút tỉnh táo, cô vì mình vừa rồi không biết thẹn kêu la với động tác xấu hổ, vùi đầu lên bả vai ngọc gầy yếu của Thẩm Mộng Hi, thân thể run rẩy khiến cô không còn sức lực đẩy Thẩm Mộng Hi, mà hai ngón tay trong thân thể cũng không ra ngoài, hơn nữa phía dưới còn sít chặt để cô lúc này muốn chết tâm. Thẩm Mộng Hi, tại sao vậy?

Ngay sau đó ngón tay Thẩm Mộng Hi lại bắt đầu ra vào, dù Lạc Khuynh Nhan không còn muốn, nhưng thân thể vẫn là không nghe sai khiến giãy giụa theo động tác Thẩm Mộng Hi, thân thể cô lún vào, nhưng tâm lại tuyệt vọng "Không muốn, không muốn, không muốn!" Lạc Khuynh Nhan chật vật mở miệng, nói liên tục ba từ không muốn, nhưng trong Thẩm Mộng Hi nghe được lại là dục cự còn nghênh, cho nên động tác Thẩm Mộng Hi trong thân thể Lạc Khuynh Nhan càng nhiệt tình, mà môi cũng ngậm hấp duẫn một nụ hoa trước ngực Lạc Khuynh Nhan.

Bỗng nhiên, dây thần kinh trong đầu Lạc Khuynh Nhan kéo căng, sau đó trống rỗng, thân thể không ngừng co giật, hai chân cô kẹp chặt hông Thẩm Mộng Hi, mà ngón tay nàng cũng rút ra, hai người ôm nhau thực chặt. Phía dưới chất lỏng trong suốt không ngừng xông ra, thấm ướt Thẩm Mộng Hi toàn bộ từ hông đến bắp đùi "Nhan nhi, lúc cao triều chị yêu dáng vẻ gọi tên chị của em, nhớ kỹ, nhớ kỹ chị, có thể cho em loại cảm thụ này chỉ có chị Thẩm Mộng Hi!" Thẩm Mộng Hi hôn khóe miệng Lạc Khuynh Nhan một cái, sau đó để cô ấy nhẹ nhàng ngã xuống giường, tách hai chân cô ra, đặt một chân dài trắng nõn lên bả vai mình, tiếp theo đưa phiến hoa đã ướt đẫm của mình dính sát lên.

"Đừng mà!" Mỗi lần trước đây Thẩm Mộng Hi đều muốn làm động tác này, nhưng mỗi lần đều bị Lạc Khuynh Nhan từ chối, cô không thích tư thế như vậy, rất quái dị, hơn nữa lúc đó cô nhận thấy cánh hoa bên dưới mà hôn nhau chính là sự kết hợp thật sự, mà bây giờ Thẩm Mộng Hi làm không kinh qua sự đồng ý của cô, vậy nên theo bản năng cô bắt đầu cự tuyệt.

Thẩm Mộng Hi dám cho Lạc Khuynh Nhan dùng thuốc kích dục liền đại biểu nàng có thế nào cũng không kiêng dè, huống hồ tư thế này? "Nhan nhi, em không thể không muốn, nhìn, nhìn cho thật kỹ, hai cái miệng bên dưới của mình đang hôn nhau!" Thẩm Mộng Hi tà ác nói, mà lúc này chiếc miệng của nàng cũng bắt đầu lên xuống nhấp nhô, chiếc miệng không ngừng liếm cánh hoa Lạc Khuynh Nhan, hai cánh hoa nóng ướt liền dung hợp vào nhau hoàn mỹ như vậy.

"Nhan nhi, a~ em cảm thấy không? Ưm... thân thể em đang nói... yêu chị đó. Ah... nó yêu chị... Ưhm!" Chiếc miệng của Thẩm Mộng Hi không ngừng giãy giụa, ma sát Lạc Khuynh Nhan, chất sền sệt dinh dính ngày càng nhiều, rốt cuộc thân thể Thẩm Mộng Hi cũng bắt đầu co giật, cánh hoa bên dưới với cánh hoa Lạc Khuynh Nhan hợp thành một mảnh. Thẩm Mộng Hi nằm trên mình Lạc Khuynh Nhan, không ngừng thở gấp "Hô, loại cảm giác này thật tuyệt vời, Nhan nhi... mình tiếp tục, đây mới là cảm giác hòa quyện làm một!" Thẩm Mộng Hi nhẹ giọng nói xong, bắt đầu thay đổi tư thế khác lê nhẹ chiếc miệng của Lạc Khuynh Nhan.

----------------------------------------------------

Cứ như thế này nhiều một chút thì ngược mấy, cực mấy editor cũng ráng ah... *lau máu trên mũi* ... ////////////////////

Thực phẩm gì bổ máu? Đang trong tình trạng mất máo không nhẹ. =)))
Chương trước Chương tiếp
Loading...