Trói Buộc Tình Yêu

Chương 61 - Tài Liệu



Phục vụ cung kính gõ cửa một cái xong, bên trong truyền đến giọng một người đàn ông phát âm tiếng Trung gượng gạo.

"Mời vào!"

Đập vào mắt là An Mộ Ca ngạo nghễ trồi trên sa lông, cô quay đầu nhìn thấy Lạc Khuynh Nhan sau lưng Thẩm Mộng Hi không khỏi mắt sáng lên.

"Thẩm tiểu thư, rất hân hạnh gặp chị!"

Tiếng cô vẫn thanh thúy dễ nghe như thường ngày, nhưng truyền đến Thẩm Mộng Hi thì lại cực kỳ chán ghét.

Khi phục vụ đóng cửa lại xong, năm người được ngăn cách ở bên trong căn phòng khách quý cũng không nói lời nào, còn Thẩm Mộng Hi thì nhìn An Mộ Ca bằng cái nhìn dò xét. Mãi đến bầu không khí lâm vào một loại bế tắc, Thẩm Mộng Hi mới ung dung mở miệng.

"Tiểu thư An Đức Mỗ, tôi cũng rất hân hạnh, không biết cô mời tôi cùng vị hôn thê của tôi còn có cậu đến là có chuyện gì?"

Lúc Thẩm Mộng Hi nói đến 'vị hôn thê', âm điệu tăng thêm, tựa hồ đang tuyên cáo điều gì!

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Thẩm Mộng Hi, khi An Mộ Ca nghe được lời của Thẩm Mộng Hi, đặc biệt ba chữ 'vị hôn thê' kia, trong nháy mắt sắc mặt tối sầm không ít.

Xem ra, cô thật sự đến vì Nhan nhi... Thẩm Mộng Hi có chút bận tâm, bất giác tăng thêm lực đạo nắm bàn tay Lạc Khuynh Nhan, để Lạc Khuynh Nhan cảm thấy hơi đau nhức.

Thẩm Mộng Hi đang khẩn trương? Lạc Khuynh Nhan nâng chiếc đầu vốn cuối thấp của mình lên nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Thẩm Mộng Hi, tại sao An Mộ Ca làm được Thẩm Mộng Hi khẩn trương như vậy?

Lạc Khuynh Nhan quay đầu lại nhìn An Mộ Ca đang ngồi trên sa lông mỉm cười nhìn mình, bất giác nhíu mày một cái, cô không thích biểu tình lúc này của An Mộ Ca, tựa hồ như cô là con mồi của cô ấy vậy.

Lúc này, An Mộ Ca từ trên sa lông ưu nhã đứng dậy, chậm rãi đến bên Lộ Dịch Tư, liếc mắt túi tài liệu trên tay Lộ Dịch Tư một cái.

"À, là như vầy, tôi muốn hai người ở chỗ Thẩm tiểu thư, không biết Thẩm tiểu thư có thể bỏ xuống yêu thích của mình mà cho tôi không?"

Lúc này An Mộ Ca coi thường Thẩm Mộng Hi ánh mắt giống như đao tên, còn trực thẳng nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan cách đó không xa, tựa như Thẩm Mộng Hi chắc chắn sẽ đáp ứng lời cô như vậy...

Thẩm Mộng Hi nghe vậy, sắc mặt trầm tĩnh, liền thuận tay ôm Lạc Khuynh Nhan bên cạnh vào lồng ngực, sau đó nghiêng đầu hôn một cái lên gò má của cô, cười nói.

"Được thì được, tuy nhiên chỉ cần không phải người tôi coi trọng thì đều có thể, đừng nói hai người, cô muốn 200 người cũng đều được!"

Thẩm Mộng Hi khiêu khích như vậy cười một tiếng với An Mộ Ca, vừa tiếp tục nói.

"Liền ví như vị hôn thê của tôi, tôi nói gì cũng sẽ không chắp tay nhường cô ấy cho cô..."

Lúc Thẩm Mộng Hi ôm cô vào ngực, Lạc Khuynh Nhan liền ngây người, tiếp theo trên gương mặt truyền đến cảm xúc ôn nhu mềm mại, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Hi đang cười như quỷ mị nhìn về phía An Mộ Ca.

Hi tỷ tỷ...

An Mộ Ca nhìn hai người một bộ ý nặng tình thâm, trong con ngươi nổi lên cơn giận dữ, cô không phải một người tính tình rất ẩn nhẫn, sắc mặt liền lập tức trở nên có chút khó coi.

"Vậy sao? Thật không đúng lúc, một trong hai người tôi muốn chính là vị hôn thê của chị : Lạc Khuynh Nhan!!!"

An Mộ Ca lấy lại bình tĩnh, cố gắng áp chế ngọn lửa ghen tức cùng căm phẫn, bởi vì đây là lần cuối cùng Thẩm Mộng Hi cùng Lạc Khuynh Nhan hôn, cô sẽ rộng lượng một chút...

"Hừ! An Đức Mỗ, cô nói chơi sao! Tôi dựa vào cái gì phải đưa Nhan nhi cho cô! Được rồi, chỗ này không hoan nghênh cô, mời cô mang người của mình về cho!"

Thẩm Mộng Hi nghe thấy lời An Mộ Ca xong, trong nháy mắt nóng nảy, khí thế lạnh lùng cũng bất giác thả ra ngoài, chỉ có điều nàng vẫn biết chừng mực, không có cho người đưa An Mộ Ca cùng Lộ Dịch Tư ra ngoài...

Lạc Khuynh Nhan rất ít thấy Thẩm Mộng Hi ở trước mặt mình như vậy, cho nên trong lòng không khỏi có chút run rẩy.

"Hi tỷ tỷ...."

Cô nhẹ nhàng gọi, cũng bất giác dùng ngón tay nhéo cánh tay ngọc Thẩm Mộng Hi một cái. Cô không thích bộ dạng Thẩm Mộng Hi như vậy, để cô có chút sợ hãi.

Trên tay truyền đến cảm xúc để Thẩm Mộng Hi hơi ngẩn người một chút, nàng sao lại quên Nhan nhi vẫn còn bên cạnh mình, chỉ có điều trong nháy mắt, lúc Thẩm Mộng Hi nghiêng người nhìn về phía Lạc Khuynh Nhan, liền khôi phục lại hình dáng nhu tình như nước.

"Nhan nhi, chị sẽ không để em rời khỏi chị!"

Sau khi Thẩm Mộng Hi nói xong, cho dù trước mặt còn An Mộ Ca và 2 người khác nàng vẫn hướng Lạc Khuynh Nhan hôn môi, sau đó cạy ra hàm răng của Lạc Khuynh Nhan đã đứng đờ ra đó, không coi ai ra gì bắt đầu cùng Lạc Khuynh Nhan hôn lưỡi.

An Mộ Ca thấy môi anh đào của Thẩm Mộng Hi in lên làn môi mỏng của Lạc Khuynh Nhan, hai con ngươi xanh thẳm như biển sâu bất giác phóng lớn, bên trong chỉ tràn đầy ghen tị và lửa giận, cô thậm chí thấy Thẩm Mộng Hi ôm chặt thắt lưng Lạc Khuynh Nhan, Thẩm Mộng Hi còn không ngừng xâm nhập chiếc lưỡi đinh hương vào trong miệng Lạc Khuynh Nhan, cô cũng không khắc chế nổi nữa, nhìn cảnh này cô sắp sửa điên rồi, điên rồi...

"Đủ rồi, đủ rồi!!!"

An Mộ Ca bệnh tâm thần hướng hai đang hôn kích tình gầm lên giận dữ, tại sao không cự tuyệt chị ấy, Lạc Khuynh Nhan, chẳng phải chị không nguyện ý cùng chị ấy ở bên nhau sao???

Thẩm Mộng Hi nghe được tiếng gầm giận dữ của An Mộ Ca thế nhưng không có dừng lại, ngược lại hướng Lạc Khuynh Nhan hôn càng sâu thêm, cho đến khi Lạc Khuynh Nhan kịp phản ứng, hơi giãy giụa tay bắt đầu nhẹ nhàng đẩy bên ngoài vai ngọc trần trụi của Thẩm Mộng Hi.

"Dừng... lại... đi, Hi tỷ tỷ!"

Đầu lưỡi Lạc Khuynh Nhan bị Thẩm Mộng Hi dây dưa, mút vào, nói chuyện không rõ ràng. Chị ấy vẫn cứ không hỏi ý mình, tại sao không hỏi ý mình vậy, mình không phải món hàng, không phải cho các cô ấy muốn lấy thì lấy.

Thế nhưng cô dùng sức ra sao cũng không đẩy được Thẩm Mộng Hi, lực đạo dùng xung quanh vùng thắt lưng của Thẩm Mộng Hi quá lớn, giống như muốn dung nhập cô vào trong xương máu vậy...

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan có dấu hiệu đẩy Thẩm Mộng Hi, liền lập tức không nhẫn nại được chuẩn bị tiến lên tách hai người ra, cô không muốn Lạc Khuynh Nhan bị Thẩm Mộng Hi cường hôn như vậy, cô không muốn phải nhìn những hình ảnh làm cho cô khó chịu cùng đau lòng, thế nhưng liền sau đó lại bị Lộ Dịch Tư ngăn lại.

"Haha, tình cảm giữa Thẩm tiểu thư và Lạc tiểu thư quả thật là một chữ 'hảo' a!"

Lộ Dịch Tư nhìn Lục Chấn Thiên đang giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, mới cười nói với Thẩm Mộng Hi còn đang hôn lưỡi.

Mà bên kia Thẩm Mộng Hi tựa hồ đã hơi thấy khó thở, lúc này nàng mới buông Lạc Khuynh Nhan ra, lúc môi rời ra, một sợi tơ trong suốt dính liền giữa khóe miệng hai người, không ngừng toát lên dâm mỹ, để An Mộ Ca lửa ghen càng thiêu cháy hừng hực.

"Lộ Dịch Tư, ông mau lấy tài liệu ra đây, nhanh lên!!!"

An Mộ Ca hướng Lộ Dịch Tư hét lớn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ công chúa ưu nhã lúc bình thường, bây giờ cô hận không thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi ôm lấy Lạc Khuynh Nhan vì thời gian hôn lưỡi có chút lâu mà thấy hơi mệt mỏi, sau đó hướng An Mộ Ca cười tà mị.

"An Đức Mỗ, cô lấy bất kể thứ gì ra cũng được, dù sao tôi cũng sẽ không buông tay Nhan nhi!"

Trong lúc An Mộ Ca nhìn căm tức, Thẩm Mộng Hi nhẹ nhàng ấn đầu Lạc Khuynh Nhan lên chỗ đầy đặn mềm mại của mình, sau đó ôm chặt lấy Lạc Khuynh Nhan, tựa hồ như hai người đang bện chặt vào nhau vậy, có tách ra cũng không được.

Không đợi Lộ Dịch Tư lấy tài liệu trong túi xách ra, An Mộ Ca liền đoạt đi, cô gấp rút lấy một xấp tài liệu bên trong ra.

"Thẩm Mộng Hi, tôi muốn Lạc Khuynh Nhan cùng Mục Tuyết Nhi, nếu hôm nay chị không đáp ứng tôi, ngày mai những thứ này sẽ liền xuất hiện trên bàn làm việc của lãnh đạo các người, mà tôi sẽ còn nhờ ký giả Pháp tuyên truyền những tài liệu đấy, tiêu đề tôi cũng nghĩ xong rồi : 'Cháu gái tướng quân coi rẻ luật pháp, chơi đùa mạng người...'"

An Mộ Ca đem tập tài liệu giơ thật cao, như sợ Thẩm Mộng Hi cùng Lục Chấn Thiên không thấy được vậy...

Lục Chấn Thiên vốn định mặc cho Thẩm Mộng Hi tiếp tục, nhưng sau khi An Mộ Ca cầm tập tài liệu kia, ông có chút kinh hồn bạt vía, bởi vì tập tài liệu trong tay An Mộ Ca trên trang đầu tiên hiển thị rõ ràng những bộ đội tư nhân mà ông đã an bài. Sao có thể như vậy, một vài an bài của ông không thể nào lọt ra ngoài được, làm sao phía trên lại xuất hiện những con chữ mà ông sợ nhất.

"Hừ, cô quên nơi này là địa bàn của tôi sao? Tôi có thể tùy tiện cho người cướp văn kiện đi tiêu hủy, mà hai người cũng sẽ rơi vào tay tôi!"

Thẩm Mộng Hi vẫn cùng Lạc Khuynh Nhan giữ tư thế kia, mặc dù Lạc Khuynh Nhan có một chút kháng cự, nhưng rất nhanh liền bị Thẩm Mộng Hi trấn áp.

Còn Lục Chấn Thiên vẫn không mở miệng, mà nhìn không chớp mắt Lộ Dịch Tư một bên chuẩn bị xem náo nhiệt, người đàn ông này lúc nãy đã ở đại sảnh lấy tốc độ cực nhanh tiến đến bên tai ông nói.

"Lục đại tướng quân, muốn biết chuyện của Lâu Nhất không? Với lại tôi còn một tập tài liệu quan trọng liên quan đến ông và Thẩm đại tiểu thư, đến lúc đó mời ông đưa Thẩm tiểu thư cùng Lạc Khuynh Nhan đến, tiểu thư An Đức Mỗ nhà tôi ở phòng khách quý số một đợi ngài!"

Lúc hắn lại gần, Lục Chấn Thiên hoàn toàn không có phòng bị, đủ thấy thân thủ không hề đơn giản như vậy!

An Mộ Ca ngược lại cười một tiếng, cô dùng một loại giọng giễu cợt nói với Thẩm Mộng Hi.

"Thẩm Mộng Hi, đây chỉ là bản sao tài liệu mà thôi, bản chính vẫn trong tay cha tôi, nếu như chúng tôi có chuyện gì, cha tôi sẽ cầm những tài liệu này đến bộ ngoại giao!!!"

Nói xong, An Mộ Ca ném xấp tài liệu kia đến trước mặt Thẩm Mộng Hi, vốn là một tập giấy chỉnh tề nhất thời hóa thành vô số tấm bay múa đầy trời.

Lạc Khuynh Nhan thừa dịp Thẩm Mộng Hi phân tâm, thoát khỏi lồng ngực Thẩm Mộng Hi, cô cuối xuống nhặt một tờ giấy rơi trên đất, khi cô nhìn thấy ba chữ Cố Vân Tuấn, hai con ngươi bất giác co rút lại.

Mà nội dung bên trên, đập vào mắt để Lạc Khuynh Nhan kinh hãi, người điên tàn phế? Mà phía sau tờ giấy còn một bức hình photo đen trắng, là ảnh Cố Vân Tuấn ngồi trên xe lăn cười si ngốc...

"Nhan nhi đừng xem, đừng xem..."

Lúc Thẩm Mộng Hi cảm giác Lạc Khuynh Nhan thoát khỏi lồng ngực, liền chuẩn bị ôm lấy cô lần nữa, nhưng đã muộn, Lạc Khuynh Nhan đã thấy chữ viết trên tờ giấy đó, bên trên lại có hình Cố Vân Tuấn, nàng có cảm giác không ổn, lập tức đoạt lấy tờ giấy trong tay Lạc Khuynh Nhan.

Nhưng cho dù Thẩm Mộng Hi có xé tan thành từng mảnh những tài liệu liên quan đến Cố Vân Tuấn đi nữa, thì bên cạnh Lạc Khuynh Nhan vẫn còn vô số những tài liệu liên quan nàng. Nàng hốt hoảng ôm lấy Lạc Khuynh Nhan đang ngồi dưới đất, quỳ xuống cùng cô, không ngừng lắc đầu.

"Nhan nhi, đều là giả, đều là giả, em đừng tin cái gọi là tài liệu của người đàn bà kia..."

Thẩm Mộng Hi cảm giác được thân người Lạc Khuynh Nhan đã cứng ngắc, vì vậy tim càng đập rộn lên, không ngừng tăng thêm lực ôm chặt Lạc Khuynh Nhan, một loại cảm giác sắp mất đi hoàn toàn lan tràn ở trong lòng, Thẩm Mộng Hi chỉ không ngừng ôm chặt Lạc Khuynh Nhan, muốn đem cô khảm vào trong thân thể, ít nhất có thể để trong lòng nàng không khủng hoảng đến như vậy.

Mà An Mộ Ca thì ưu nhã không nhanh không chậm rãi bước đến ngồi xuống bên cạnh hai người đang ôm nhau thật chặt, cô tùy ý nhặt một tờ giấy từ dưới đất lên.

"Lạc Khuynh Nhan, bây giờ thế thân của chị đã biến thành người thực vật, hơn nữa cả đời không thể sinh con, tại ba tháng trước chính ngay cái hôm chị bỏ trốn!!!"

An Mộ Ca hướng Lạc Khuynh Nhan cười ngọt ngào, sau đó đem tờ giấy đặt trước ánh mắt đã trống rỗng không còn điểm hội tụ của Lạc Khuynh Nhan.

-----------------------------------------------------

Hiu hiu, nhân gia bị mọi người cho ăn bơ triệt để :""""( 

Vậy mình sẽ giữ lịch post truyện như cũ vào thứ 3 thứ 7. Tuần sau vụ kiến tập của mình bị dời lại nên mình sẽ post vào thứ 3 như bình thường, nếu có thay đổi gì về lịch post nữa mình sẽ lại thông báo tiếp để các bạn tiện theo dõi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...