Trọn Kiếp Một Người
Chương 14: Manh Mối
Cổng thành đã mở, Hàn Minh và Cố Đông Hoa vừa bước vào đã trông thấy một lão giả tóc hoa râm đang tiến lại gần họ. Đó chính là Trình Thiên, sư đệ của Hàn Minh, cũng là sư thúc của Cố Đông Hoa. - Sư huynh! Ta biết thế nào huynh cũng mau chóng đến.Cố Đông Hoa thi lễ với Trình Thiên.- Trình sư thúc!Trình Thiên quay sang hắn, một bộ dáng niềm nở.- Lần này ngươi cũng vất vả rồi.Ba người vừa đi vừa trò chuyện, Hàn Minh hỏi Trình Thiên:- Mạnh gia có động tĩnh gì hay không?- Hiện giờ vẫn chưa. Từ lúc đến đây đệ đã quan sát kĩ nhưng mọi thứ vẫn bình thường. Xem ra kẻ đó vẫn chưa hành động.- Như vậy vẫn còn kịp.Trình Thiên đưa Hàn Minh và Cố Đông Hoa đến khách điếm để sắp xếp chỗ ở.- Tạm thời chúng ta sẽ ở đây.Trình Thiên quay sang Hàn Minh hỏi:- Sư huynh, ngươi đã gặp kẻ đó chưa?- Ta vẫn chưa giáp mặt tên đó. Nhưng Đông Hoa đã từng gặp qua y.- Đông Hoa, con hãy kể cho sư thúc nghe chuyện gì đã xảy ra.Cố Đông Hoa thuật lại chuyện lần trước cho Trình Thiên nghe, nhưng hắn cũng không có nhắc về việc một số người bị trúng độc chết. Hắn chỉ kể về việc bị dẫn dụ đến Mạnh gia và thân pháp của kẻ đó. Trình Thiên nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống.- Nếu như thế thì kẻ này quả là khó đối phó. Sư huynh, huynh có chủ ý gì không?- Hành tung của kẻ này vô cùng thần bí, chúng ta lại không rõ về y. Nhưng nếu chúng ta liên thủ lại thì có khả năng sẽ bắt được y.Hàn Minh từ trước đến giờ luôn nêu cao tinh thần thượng võ, không lấy đông áp chế ít. Nhưng lần này sự việc nghiêm trọng, liên quan đến tính mạng của nhiều người, lão không thể không làm thế.Trình Thiên vẫn đang nghe Hàn Minh nói, chợt y tái mặt, hét lớn:- Mọi người cẩn thận!Hàn Minh và Cố Đông Hoa thân thủ nhanh nhẹn, hai người nhanh chóng nhảy ra hai hướng. Tiếng kim loại xé gió bay vút qua, chỉ nghe một tiếng phập, một thanh tiểu đao ghim một tờ giấy cắm thẳng vào mặt bàn. Mũi đao chỉ cách Trình Thiên vài tấc, cám đao vẫn còn hơi rung động. Hàn Minh trông thấy lưỡi dao đó, vội nhảy ra ngoài.- Là kẻ nào?Lão nhìn khắp nơi nhưng không thấy một kẻ đáng ngờ nào. Hàn Minh trong lòng dâng lên một tia cố kị: ngay cả lão cũng không thể phát giác được có kẻ đang nghe lén ở bên ngoài, chứng tỏ thực lực của kẻ này quả thực cao cường. Lão quay vào bên trong, lấy vẻ mặt bình tĩnh.- Trong tờ giấy đó viết gì?Trình Thiên giở tờ giấy ra, giật mình kinh sợ. Bên trong là một lá thư, từng nét chữ đỏ thắm, lại nồng nặc mùi tanh.- Đây là một bức huyết thư!Trình Thiên nhanh chóng trấn tĩnh lại. Giang hồ đổ máu không phải y chưa từng thấy, huống chi là một bức thư viết bằng máu. Chỉ có điều, lực ném kia thật đáng sợ, hắn cũng phải dùng một phần sức mới có thể rút được thanh tiểu đao đó ra. Nếu như kẻ đó dùng thêm một chút sức, y không nghĩ mọi người sẽ không bị thương tích.Cố Đông Hoa giở bức thư ra, một mùi tanh nồng xộc vào mũi làm hắn khẽ nhăn mày.- Kẻ đó nói nếu như chúng ta tiếp tục nhúng tay vào sẽ không hạ thủ lưu tình.Trình Thiên tức giận đập bàn:- Thật quá quắt! Vùng này có Thanh Phong phái trấn thủ, há lại để kẻ đó làm càn?- Sư đệ đừng nóng vội. Kẻ này thần bí, chúng ta không nên manh động.- Ta quyết định rồi. Tối hôm nay chúng ta sẽ mai phục ở Mạnh gia!Trình Thiên cùng Hàn Minh bước ra khỏi phòng. Vẻ mặt của Trình Thiên vẫn còn đang rất tức giận. Hàn Minh đang nói vài câu để trấn tĩnh y.Cố Đông Hoa vẫn ngồi ở đó. Hắn liếc nhìn bức huyết thư, rồi lại nhớ đến giấc mơ hai hôm trước. Người mà hắn đã thấy có dáng dấp giống hệt như kẻ mà hắn đã đuổi theo đến Mạnh gia. Một thân huyết y cùng với một cây sáo ngọc đỏ thẫm, đó chính là những thứ mà hắn không thể quên được.- Khúc nhạc người đó thổi... chính là Họa Thủy.Cố Đông Hoa càng suy nghĩ càng không tài nào hiểu được. Khúc nhạc đó Ân Ngọc Tú đã từng gảy, nếu có kẻ nào học được thì cũng không thể nào giống hệt được. Đằng này hai khúc nhạc hệt như cùng một người biểu diễn, vừa nhẹ nhàng thanh thoát lại vừa thê lương, u buồn. Cố Đông Hoa thật không dám nghĩ đến kẻ thần bí lại là Ân Ngọc Tú. Một nữ tử yếu đuối như thế sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy, hơn nữa lại còn mang một thân võ công cao cường. Như vậy chỉ có khả năng kẻ này là người quen thân của Ân Ngọc Tú nên mới biết được Họa Thủy khúc, hoặc cũng có thể khúc nhạc đó ngay từ đầu chính là của kẻ đó.- Có thể là như thế. Chỉ tiếc là lúc ta sắp nhìn thấy mặt của kẻ đó lại bị sư tôn gọi tỉnh dậy. Bằng không vụ này sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.Cố Đông Hoa không biết để bức thư ở đâu nên nhét vào trong tay nải. Hắn lôi kiếm của mình ra kiểm tra một lần, chuẩn bị cho cuộc mai phục vào tối nay.- Xem ra sẽ phải có một trận chiến rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương