Trọn Kiếp Một Người
Chương 27: Trình Thiên Trở Về
Trên đỉnh núi Bạch Vân hôm nay không hiểu vì sau nhộn nhịp hẳn lên, thỉnh thoáng có vài đệ tử Thanh Phong phái hạ sơn, cưỡi ngựa đi rất vội vàng. Những người dưới chân núi bàn tán sôi nổi, đoán xem việc gì đang xảy ra. Mấy đệ tử ngoại môn đứng gật gù, bộ dáng mệt mỏi, khoảng vài canh giờ lại có người đến thông tri.- Này, các ngươi không biết gì sao?Hôm nay Thanh Phong phái sẽ tổ chức một cuộc so tài để chọn ra người tài giỏi nhất, kế nhiệm chức vị chưởng môn!- Ta cứ nghĩ chức chưởng môn kế nhiệm do chưởng môn hiện tại chọn chứ?- Ngươi không biết rồi, Hàn chưởng môn là người như thế nào? Công bằng, quang minh lỗi lạc. Muốn chọn một chưởng môn trước hết phải làm cho người trong phái tâm phục khẩu phục, những môn phái khác cũng đồng tình, như vậy mới có thể đứng vững trên ngôi vị.- Ngươi biết nhiều quá nhỉ?- Thực ra là ta hỏi mấy vị đại hiệp đằng kia.Mấy vị đại hiệp theo lời người đó nói chính là Triệu Hàn, Mã Phi và Lưu Quan Tĩnh.- Lưu sư đệ, chưởng môn phân phó cho ngươi đến phái Thái Sơn.Lưu Quan Tĩnh đôi mắt khẽ liếc, một bộ dáng khinh thường.- Triệu Hàn, ngươi đâu có lớn hơn ta. Tại sao lại kêu ta là sư đệ?- Ngươi là đệ tử của nhị sư thúc, đương nhiên là sư đệ của ta.Sắc mặt Lưu Quan Tĩnh nhất thời đen lại. Từ lúc gia nhập Thanh Phong phái đến giờ, hắn rất ghét những ai nói việc hắn là đệ tử của Trình Thiên. Đệ tử chân truyền thì sao chứ? Người như hắn đáng nhẽ phải là đồ đệ của Hàn Minh chứ không phải là hai tên đứng trước mặt. Mà một phần là do lão già đó không chịu nhận, đẩy hắn qua cho sư đệ của lão.Lưu Quan Tĩnh hướng Triệu Hàn ra quyền, Mã Phi trông thấy chặn lại nhưng cũng bị trúng đòn lui ra ngoài mấy bước. Lưu Quan Tĩnh thuận lợi tiến lên, định đánh Triệu Hàn một lần nữa thì nghe tiếng nói:- Quan Tĩnh! Mau dừng tay!Lưu Quan Tĩnh xoay người qua thì thấy Trình Thiên. Bàn tay hắn vô thức nắm lại thành quyền.- Sư phụ!Lưu Quan Tĩnh chắp tay hành lễ với Trình Thiên.- Nhị sư thúc!Triệu Hàn và Mã Phi cũng hành lễ. Trình Thiên đi ngang qua Lưu Quan Tĩnh, vẻ mặt không được tốt lắm.- Sau khi xong việc đến phòng ta.Lưu Quan Tĩnh mang vẻ mặt không cam lòng, nhưng hắn vẫn nói:- Vâng thưa sư phụ!Mọi việc được chuẩn bị khá thuận lợi, khắp nơi đều được quét tước gọn gàng, chuẩn bị nghênh đón các môn phái khác.Trình Thiên bước vào bên trong Thanh Phong phái, nhất thời cảm thấy bồi hồi. Thì ra hắn đã đi lâu như thế cơ à?- Nhị sư thúc!Trình Thiên quay đầu lại, trông thấy Cố Đông Hoa, hắn nở nụ cười.- Đông Hoa, vết thương của ngươi đã khỏi chưa?- Đa tạ sư thúc quan tâm, đã khỏi hoàn toàn rồi. Sư phụ con đang đợi người trong phòng.Trình Thiên bước đi, thẳng đến gian phòng của Hàn Minh.- Sư huynh, là đệ, Trình Thiên đây!- Đệ về rồi à? Mau vào đây.Hàn Minh mở cửa, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, thần sắc hồng hào khỏe mạnh.Trình Thiên trông thấy sắc mặt của Hàn Minh tốt hơn lần trước thì yên tâm hẳn. Hắn bước vào bên trong, ngồi xuống cạnh bàn. Hàn Minh bước vào, cầm lấy bình trà châm một chén đưa cho Trình Thiên. Hương trà thoang thoảng dịu nhẹ làm cho người ta thấy dễ chịu.- Tại sao lần này huynh định tổ chức cuộc tỉ thí này?Trước lúc bước vào Trình Thiên đã nghe được vài lời bàn tán nhưng vẫn chưa tin tưởng lắm. Mỗi đời chưởng môn đều do chưởng môn đương nhiệm lựa chọn, lần này lại tổ chức tỉ thí.Hàn Minh chậm rãi đặt chén trà xuống bàn.- Việc lần này là do chủ ý của Đông Hoa.Trình Thiên có chút hơi ngạc nhiên. Vốn dĩ hắn cứ nghĩ việc lần này là do Hàn Minh đặt ra, không ngờ lại là ý của Cố Đông Hoa. Trong lá thư gọi hắn về cũng không nói rõ việc này, chỉ nói về cuộc tỉ thí sắp diễn ra.Như đọc được sự ngạc nhiên trong mắt Trình Thiên, Hàn Minh chậm rãi giải thích.- Đông Hoa nói thông qua việc tỉ thí lần này sẽ chọn được người tài giỏi, xứng đáng kế nhiệm, được mọi người ủng hộ. Thế nhưng ta không nghĩ nó chỉ có ý như vậy.- Ý của huynh là nó không muốn tiếp nhận chức vị chưởng môn?Hàn Minh gật đầu. Trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ băn khoăn.- Ta cũng nghĩ như thế. Từ lúc rời Hà Châu đến giờ, dường như nó có phần thay đổi.- Huynh cũng đừng quá lo lắng. Đông Hoa từ nhỏ đến giờ không thích bị bó buộc, nếu nó không muốn cũng không nên gượng ép. Huống chi theo đệ, trong Thanh Phong phái dù sao vẫn có nhiều đệ tử tài giỏi.- Đệ nói đúng. Bây giờ chúng ta nên đi ra bên ngoài xem mọi việc đã chuẩn bị đến đâu.Hai người bước ra bên ngoài quan sát tiến triển. Mọi thứ đã được chuẩn bị gần như hoàn tấc, thiếp mời đến các môn phái cũng đã được gửi đi.Hàn Minh chợt hỏi Trình Thiên.- Đệ có muốn đến chỗ tam sư đệ không?Vẻ mặt Trình Thiên thoáng biến sắc nhưng nhanh chóng bình tĩnh. Nhưng những cử chỉ đó đều lọt vào mắt của Hàn Minh.- Đệ đã không muốn thì thôi vậy.- Nhưng tốt xấu gì y cũng là sư phụ của Hoài An. Không nên để nó chỉ có một mình.- Ta hiểu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương