Trọn Kiếp Một Người

Chương 33: Động Tâm



Cố Đông Hoa hơi hoảng hốt vì suy nghĩ bất chợt lúc này của mình. Tại sao hắn lại có suy nghĩ như thế chứ? Hắn từ từ nhớ lại mọi chuyện. Ban đầu hắn chỉ cảm thấy hoàn cảnh của Mạc Vân rất đáng thương cho nên mới muốn tìm cách để an ủi y đôi phần. Nhưng dần dần hắn lại muốn quan tâm y hơn, dường như kể từ lúc giữa hai người tồn tại mối liên kết bền chặt này thì sự quan tâm đó không còn đơn thuần là sự quan tâm giữa những người bằng hữu. Vậy thì thứ cảm xúc trong lòng hắn bây giờ là gì? Hắn đang thất vọng sao? Thất vọng vì Mạc Vân không hề quan tâm đến hắn? Tại sao y phải quan tâm đến hắn? Quan tâm tới một người chỉ vừa quen biết không lâu.

Cố Đông Hoa nhìn chằm chằm vào bóng áo đỏ phía trước, trong lòng là vô vàn suy nghĩ. Hình như hắn biết hắn đang muốn gì rồi.

Cố Đông Hoa đi nhanh về phía trước, lớn tiếng gọi.

- Mạc Vân!

Mạc Vân quay lại nhìn hắn, y hỏi:

- Có chuyện gì?

Cố Đông Hoa nhìn gương mặt tuyệt mĩ trước mắt, trong lòng đã có quyết định. Điều hắn muốn bây giờ chính là được ở bên cạnh người này. Cho dù y có đối xử lạnh nhạt với hắn, hắn cũng không quan tâm. Hắn biết hắn đã động tâm rồi, lại còn động tâm với một người nam nhân. Lần đầu tiên biết đến thứ tình cảm này, thế nên hắn làm sao biết rõ.

- Ngươi muốn đưa ta đi đâu?

- Đi Thạch Cốc.

Thạch Cốc? Nơi đó dường như là nơi ở của Mạc Vân. Vừa lúc hắn cũng định đến đó, không ngờ y lại chủ động đưa hắn đi. Như thế sẽ tiết kiệm được một khoảng thời gian dò đường.

- Được, ta đi với ngươi.

Mạc Vân cũng không hề thắc mắc lí do tại sao Cố Đông Hoa lại dễ dàng đồng ý như thế. Y đến nơi giữ ngựa, mua một con ngựa để di chuyển.

- Tại sao chỉ có một con ngựa?

Mạc Vân vừa cầm dây cương vừa nói:

- Ta và ngươi cưỡi chung.

Trong đầu Cố Đông Hoa không biết suy nghĩ đến chuyện gì, vành tai bỗng dưng hồng. Hắn hơi lúng túng nói với Mạc Vân.

- Chúng ta vẫn có thể cưỡi ngựa riêng mà.

Mạc Vân không hề để ý đến vẻ mặt của Cố Đông Hoa. Y nhảy lên ngựa, nói:

- Ta phải đề phòng ngươi có ý chạy trốn.

- Không phải ngươi thừa sức bắt ta lại sao?

- Cẩn thận vẫn hơn. Bây giờ ngươi có lên hay không? Có cần ta lấy dây trói ngươi lại rồi kéo đi không?

Cố Đông Hoa nghe thấy mà rùng mình. Thật tàn nhẫn. Nhưng mà với một người phải chịu cảnh diệt môn từ nhỏ như y, chút tàn nhẫn này là cần phải có.

Cố Đông Hoa không hề hay biết rằng bản thân đang tự bào chữa cho Mạc Vân. Hắn leo lên ngựa, ngồi phía sau Mạc Vân. Từ góc độ này có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn ẩn sau làn tóc dài đen mượt.

Cố Đông Hoa cũng không hề hay biết rằng, lí do thật sự mà Mạc Vân chỉ dùng một con ngựa, chính là do y chỉ đủ tiền mua một con ngựa. Thế nên y đành phải để cho "tên nhu nhược" Cố Đông Hoa ngồi chung với y trên một con ngựa.

Hai người bắt đầu khởi hành. Cố Đông Hoa ngồi phía sau nghe được mùi hương nhẹ nhàng trên người của Mạc Vân, nhất thời tim đập nhanh hơn. Từ lúc quen biết đến giờ, chưa bao giờ hắn gần gũi y như thế. Gió thổi những sợi tóc của y nhẹ nhàng phả lên trên khuôn mặt hắn, hắn cầm lấy một lọn tóc, sợi tóc êm mượt như lụa.

Mạc Vân ngồi phía trước cầm dây cương đánh ngựa chạy, đâu hề hay biết phía sau có một kẻ đang cầm tóc mình săm soi. Thật sự thì y cũng không hề thích ngồi như thế này chút nào, nhưng không lẽ lại để Cố Đông Hoa ngồi phía trước, như thế có khác gì... tình nhân đâu.

Y giục ngựa chạy nhanh hơn, phía sau truyền đến tiếng la của Cố Đông Hoa.

- Ngươi mau chạy chậm lại! Ta sắp rớt khỏi ngựa rồi!

Mạc Vân hơi lúng túng không biết làm thế nào, cuối cùng y đành cắn răng nói:

- Ôm lấy ta!

Cố Đông Hoa nghe thấy lời nói của Mạc Vân, đầu óc quay cuồng, không thể tiêu hóa kịp những lời vừa nghe được. Rồi dường như sợ nhầm lẫn, hắn hỏi lại.

- Ngươi nói gì cơ?

Mạc Vân cố gắng nhắc lại lần nữa.

- Ta nói là nếu như ngươi không muốn rớt khỏi ngựa thì ôm lấy ta!

Lần này đã xác định rằng mình nghe rõ, Cố Đông Hoa chậm chạp ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mạc Vân. Tim hắn đập thình thịch, khuôn mặt dần nóng lên. Thế này... có quá thân mật hay không?

Mạc Vân không nghĩ nhiều, y chỉ nghĩ đơn thuần là nam nhân với nhau, không có gì phải ngại. Nhưng y đâu biết rằng lúc này trong đầu kẻ đang ngồi sau lưng mình tràn ngập những ý nghĩ mà y không hề suy nghĩ đến.

Cố Đông Hoa dựa vào lưng Mạc Vân, hít lấy hương thơm nhẹ nhàng. Bây giờ hắn mới biết tư vị khi ở bên người mình yêu lại ngọt ngào đến thế.

Cảm nhận được hơi thở nóng rực phía sau lưng, Mạc Vân có phần hơi chột dạ. Nhưng nghĩ đến việc Cố Đông Hoa vừa mới trúng độc xong, y nghĩ đây cũng là việc bình thường.

Hai người một ngựa cứ thế mà đi. Chẳng mấy chốc đêm đã về khuya.
Chương trước Chương tiếp
Loading...