Trọn Kiếp Một Người

Chương 34: Ôm!



Mạc Vân buộc ngựa vào cành cây, nói với Cố Đông Hoa.

- Tối nay không đến kịp thị trấn, ta và ngươi sẽ ngủ ở đây. Ngươi cũng đừng có ý nghĩ chạy trốn, ngươi không thoát được khỏi tay ta đâu.

Mạc Vân cũng không biết rằng bây giờ cho dù y không để ý đến Cố Đông Hoa, hắn cũng sẽ không đi đâu cả.

- Được. Để ta đi tìm ít củi khô.

Mạc Vân ngồi dựa vào gốc cây, một bộ dáng lười biếng. Cố Đông Hoa đi xung quanh tìm một ít củi khô, đốt lên một đống lửa. Ánh lửa chiếu trên gương mặt xinh đẹp của Mạc Vân càng tăng thêm cho y mấy phần kinh diễm. Cố Đông Hoa không tự chủ được mà nhìn đến thất thần.

Cảm giác được người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, Mạc Vân quay qua, bộ dáng ghét bỏ.

- Ngươi nhìn cái gì?

Cố Đông Hoa tự giác quay mặt đi nơi khác, gương mặt nhất thời cảm thấy có chút nóng. Hắn tự nhủ: chắc là do ngồi cạnh đống lửa thôi.

Nhìn bộ dáng không muốn nói của Cố Đông Hoa, Mạc Vân cũng lười chất vấn. Mấy hôm nay y cảm nhận được cảm xúc của tên nhu nhược này rất thất thường. Tuy y không biết đó là cái gì nhưng cũng không buồn truy cứu. Dù gì cũng sắp kết thúc rồi.

Cố Đông Hoa quay mặt sang nơi khác một lúc lâu, phát hiện xung quanh im lặng mới quay trở lại, thấy Mạc Vân dường như đã ngủ. Y dựa vào gốc cây, hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Cố Đông Hoa không nhịn được tiến lại gần, vốn chỉ định ngồi một lát, nhưng không ngờ Mạc Vân đột nhiên ôm lấy hắn!

Cố Đông Hoa cứng người, không dám động đậy. Hắn mơ hồ nghe được tiếng của y, dường như tràn ngập đau thương.

- Đừng bỏ ta lại một mình...

Cố Đông Hoa trong lòng xót thay cho Mạc Vân. Hắn cũng cảm thấy chuyện y căm ghét mình là đúng đắn. Dù sao từ nhỏ đến giờ hắn cũng chưa chịu đựng chuyện gì quá đau khổ. Từ nhỏ hắn đã là một cô nhi, đâu hề biết cảm giác mất người thân là thế nào. Sống nương nhờ vào một vị đại thúc tốt bụng, sau lại gia nhập vào Thanh Phong phái. Cuộc sống của hắn có thể nói là khá tốt đẹp. Nhưng còn y, y phải chịu nỗi đau mất người thân, lại còn phải mang theo tư tưởng báo thù từ nhỏ. Bấy nhiêu đó cũng đủ khơi mào cảm xúc thương xót của Cố Đông Hoa, khiến hắn muốn ra tay giúp đỡ. Huống chi là bây giờ...

Hắn ngồi yên không nhúc nhích, cố tìm một tư thế thoải mái để người đang nằm trong lòng có thể ngủ yên giấc. Hắn biết y tin hắn có khả năng làm chuyện gì nguy hại đến y nên mới yên tâm nghỉ ngơi. Lúc đầu hắn còn định thức, nhưng chỉ một lát sau, sự mệt mỏi khiến cho hắn dần dần ngủ say.

Thời gian trôi đi, mặt trời cuối cùng cũng đã hiện diện, chiếu ánh nắng xuống mặt đất. Mạc Vân bị tia nắng sớm rọi vào mặt làm cho y tỉnh giấc. Vừa định đứng lên, y mới phát giác được bản thân không thể động đậy!

Y định thần lại đánh giá xung quanh, chỉ thấy trước mặt mình là một lồng ngực to lớn, phập phồng theo từng nhịp thở. Ngước nhìn lên trên, chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú đang nhắm mắt ngủ say. Nhìn xuống thắt lưng, lại phát hiện mình đang bị một vòng tay ôm chặt ngang eo. Lại nhìn tay mình, thế mà phát hiện y cũng đang ôm hắn!

Mạc Vân bây giờ mới ý thức được tư thế của hai người lúc này, cực-kì-ái-muội, đồng thời hiểu ra mọi thứ: y và tên nhu nhược đó thế mà lại ôm nhau ngủ cả đêm! Y cố gắng suy nghĩ nhưng không nhớ rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Chợt nhớ lại mình vẫn còn đang nằm trong lòng Cố Đông Hoa, Mạc Vân nhất thời đỏ mặt, dùng tay đẩy cái tên đang dính vào mình ra.

Cố Đông Hoa đang ngủ ngon lành, chợt bị đẩy ra, đột ngột tỉnh giấc. Hắn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Vân có một vệt ửng đỏ, lại cảm giác được độ ấm còn lưu lại trong lồng ngực cùng với mùi hương dịu nhẹ, lại nhớ đến chuyện lúc tối, hắn nhất thời hiểu ra mọi chuyện. Lỗ tai hắn chợt phiếm hồng, bộ dáng lúng túng.

- Chúng... chúng ta tiếp tục lên đường thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...