Trọn Kiếp Một Người
Chương 37: Giả Trang
Cố Đông Hoa ngồi thừ trong phòng, thỉnh thoảng liếc nhìn những thứ ở trước mặt, trong lòng đấu tranh dữ dội.- Làm? Không làm? Làm? Không làm?...Ngoài kia tiếng của Mạc Hồng vẫn thỉnh thoảng vang lên.- Cố đại ca đã xong chưa?-...- Cố đại ca có cần giúp đỡ không?-...- Huynh mau chóng chuẩn bị, hay là muội vào xem nhé!Lần này Cố Đông Hoa không thể làm ngơ được nữa, hắn mở cửa ra, liếc nhìn Mạc Vân, sau đó nhìn Mạc Hồng.- Đây là kế sách của muội?Mạc Hồng khẽ vuốt tóc, cười tươi.- Không phải huynh đã đáp ứng rồi sao?Cố Đông Hoa sắc mặt âm trầm.- Huynh chỉ nói là trợ giúp bắt người. Tại sao... tại sao... phải giả thành nữ tử?Mạc Hồng thần sắc vẫn không thay đổi, từ tốn giải thích.- Tên Tô Mã Anh đó vốn có tính háo sắc, nếu như tiếp đón hắn bằng các nữ nhân xinh đẹp thì hắn sẽ buông lỏng cảnh giác. Đến lúc đó chúng ta có thể dễ dàng dụ hắn uống Nhuyễn Cốt Tán.- Ở đây không phải có rất nhiều cô nương xinh đẹp hay sao? Tại sao phải bắt ta giả nữ? Dù gì thì ta cũng là nam nhân, làm sao giống nữ nhân được.Cố Đông Hoa có hơi không chắc chắn khi liếc nhìn cái tên giả nữ còn đẹp hơn cả nữ nhân đang đứng đằng kia.Mạc Hồng đẩy Cố Đông Hoa vào trong phòng, rất nhiệt tình mà nói:- Không sao, không sao hết. Với tài nghệ của ca ca muội, muội tin chắc huynh sẽ biến thành mĩ nhân trong phút chốc.Cố Đông Hoa nhìn Mạc Vân, có phần tin tưởng. Hắn ỉu xìu bước vào, nói:- Thôi được.Mạc Vân cũng theo hắn bước vào bên trong. Cánh cửa đóng lại, Mạc Hồng đứng ở bên ngoài phấn khích khi nghĩ đến cảnh Cố Đông Hoa biến thành nữ nhân. Có lẽ không đẹp bằng ca ca của nàng, nhưng chắc chắn cũng phải là mỹ nhân.Mạc Vân bước vào trong, ngồi xuống, nói: - Trước hết ngươi thay y phục đã.Thấy Mạc Vân vẫn ngồi đó, Cố Đông Hoa ngạc nhiên hỏi:- Ngươi không định ở đây nhìn ta thay y phục đó chứ?- Đương nhiên là ta vẫn ngồi ở đây.Cố Đông Hoa có chút mất tự nhiên khi thay y phục trước mặt người khác. Nhưng mà dù sao đều là nam nhân, chắc không có vấn đề gì.Hắn bắt đầu cởi từng lớp y phục ra, làn da săn chắc dần dần hiện ra. Liếc thấy trên tay và trên vai Cố Đông Hoa có vài vết sẹo nhỏ, Mạc Vân hỏi:- Vết sẹo trên người ngươi là từ đâu ra?Cố Đông Hoa cười khổ.- Còn không phải là do ngươi gây ra hay sao?- Ta tưởng dùng dược trị thương sẽ biến mất.- Chắc do dược không công hiệu.Thực ra đó là do hắn cố ý không bôi thuốc để vết thương lành thật chậm nên mới để lại sẹo. Về phần lí do thì... hắn cũng không rõ nữa.Sau khi đã đem y phục mặc hoàn tấc xong, Cố Đông Hoa bắt đầu ngồi xuống để cho Mạc Vân tiến hành chỉnh chu gương mặt. Hắn vừa ngồi vừa than thầm: quần áo nữ nhi đúng là phức tạp, lại còn khiến hắn thật nóng. Nhưng liếc qua Mạc Vân cũng ăn mặc giống như mình, hắn thấy y vẫn mang thần sắc tự nhiên. Có lẽ là do đã quen.Mạc Vân tháo mái tóc dài của hắn xuống, cầm chiếc lược bằng ngọc chải tóc cho hắn. Ngón tay y nhẹ lướt trên những sợi tóc mềm mại, nhất thời cảm thấy quyến luyến. Mạc Vân cảm thấy hơi giật mình vì cảm xúc bất chợt của mình, vội bình tĩnh lại, tiếp tục công việc.Sau khi đã đem vài chiếc trâm cài vào mái tóc đã được búi lên. Mạc Vân giúp Cố Đông Hoa thoa một chút son phấn để trông giống nữ tử hơn. Cố Đông Hoa có cảm giác những chỗ trên gương mặt mình được ngón tay của Mạc Vân chạm qua dường như đang nóng lên. Khi đã trang điểm xong, y bước ra nhìn gương mặt hắn, chỉ thấy khuôn mặt hắn hơi đỏ lên.- Khuôn mặt ngươi sao đột nhiên lại đỏ?Cố Đông Hoa nghe nói giật mình, vội đứng lên.- Có lẽ lần trước trúng độc, sức khỏe còn chưa tốt nên nhiễm bệnh.Mạc Vân cũng không nói gì, bước ra bên ngoài. Rồi chợt nhớ ra điều gì, y quay lại, cầm chiếc khăn lụa nhỏ trên bàn, buộc vào cổ của Cố Đông Hoa.- Ngươi quên thứ này.Hiếm khi nghe được giọng nói ôn hòa từ Mạc Vân, Cố Đông Hoa đột nhiên cảm thấy lớp giả trang này cũng không quá tệ.Ở bên ngoài, Mạc Hồng sốt ruột đi tới đi lui. Khi thấy cửa phòng mở ra, Mạc Vân bước ra, theo sau đó là Cố Đông Hoa. Mạc Hồng vừa trông thấy, vô cùng kinh ngạc, chạy đến bên cạnh Cố Đông Hoa nhìn tổng thể.- Không ngờ Cố đại ca cũng là một mĩ nhân. Tại sao đám nam nhân các ngươi lại không cho ta chút xinh đẹp nào hết vậy?Cố Đông Hoa nhìn mình một thân thanh y, không khỏi đánh giá một chút. Hắn hỏi Mạc Hồng. - Như thế này đã xong chưa?- Đương nhiên là chưa.Hắn khẽ nhíu mày.- Vậy còn gì nữa?- Đương nhiên là học cách làm một cô nương thực thụ!Cố Đông Hoa chợt nhớ đến cảnh các cô nương ở thanh lâu đứng ở bên ngoài vẫy khăn mà hắn thấy khi tình cờ đi ngang qua, trong lòng bỗng nhiên thấy chột dạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương