Trúc Mã Không Thanh Mai

Chương 17



Nếu như có thể ngủ thì tốt rồi, không cần phải suy nghĩ, nên cũng không cần phải khổ sở và bi thương.

Nhưng có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều, bởi vậy, khi ta muốn ngủ tiếp thì phát hiện ra không tài nào ngủ được.

Nằm đếm đến con cừu thứ chín ngàn chín trăm chín mươi tám, ta dứt khoát xốc chăn ngồi dậy, quyết định không thể cứ để tinh thần tiếp tục đi xuống như vậy.

Ta là ai?

Ta chính là đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang!

Là người mà ai tới trước mặt ta đều phải khen tặng, lấy lòng, nịnh nọt, nâng niu – Hướng đại tiểu thư.

Là nữ nhi bảo bối duy nhất mà Thiên hạ đệ nhất quỷ keo kiệt – Hướng Tiền cũng nguyện ý dùng hai vạn lượng hoàng kim mua vui cho ta khỏi đau lòng.

Thế thì sao ta lại có thể giống như tiểu oán phụ trốn ở trong chăn lấy nước mắt rửa mặt như vậy?

Được rồi, Tiểu Bạch có chuyện gạt ta, không chịu nói, cũng không sao, tự ta sẽ tìm hiểu! Cho dù ta không đủ sức, thì cũng còn mạng lưới người trên giang hồ của cha ta, cùng với các nhánh dưới rải rác khắp nước, lực lượng lớn như vậy, ta không tin tra không được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó ta đến trước gương, chải tóc cẩn thận, vẽ lại lông mày, lau bỏ son phấn, vuốt y phục lại cho thẳng thớm, đi đến trước cửa, thở sâu, sau đó mở cửa phòng ra.

Bên ngoài là hàng lang uốn khúc thật dài. Không ngoài dự đoán, Tiểu Bạch đang ngồi tựa trên lan can, yên lặng ngắm nhìn bầu trời đêm, nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt hắn tự nhiên hướng lại đây.

Ta hừ một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên đi ngang qua hắn mà không dừng lại một chút.

Hắn không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Ta nghiến răng tức tối, ngươi giỏi lắm Tiểu Bạch thối, rốt cuộc không đi theo ta có phải không? Đến lúc này vẫn không chịu nói cho ta biết sự thật. Được, ngươi đừng có hối hận, đợi ta tự mình tra ra cho ngươi xem!

Ta cố tình bước nhanh hơn, trên mặt đất vẫn còn lưu lại hoa tươi mà hôm đó hai tiểu nha hoàn của Phượng Nghi công chúa tung xuống, hoa rời cành đã lâu, sao lại có thể vẫn còn tươi đẹp như vậy, nửa điểm cũng không héo tàn, cũng không biết là hái ở đâu tới.

Phòng của Liễu Họa Niên ngay sát vách phòng ta, ta đi thẳng đến trước phòng, đẩy cửa vào – trong phòng im ắng không có người.

Liếc mắt nhìn bài trí trong phòng, chăn màn vẫn xếp gọn gàng, nước trong ấm trà cũng đã nguội, xem ra ngay cả ở, nàng cũng chưa từng ở qua nơi này.

Hừ, sự việc bại lộ nên bỏ đi trước rồi sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chờ ta phát động cả nước đào xuống ba tấc đất lôi ngươi ra.

Ta thề với lòng, nhíu mày, bĩu môi, đang muốn xoay người rời đi, khóe mắt lại lướt qua một vật gì đó, nhất thời kinh ngạc…

Bên cạnh giường có một bàn để gương trang điểm, trên bàn đặt một tấm gương đồng, cũng giống như tất cả các căn phòng khác, đều là để khách nhân sử dụng khi rửa mặt chải đầu.

Giờ phút này, nhìn từ góc độ ta đang đứng, tấm gương phản chiếu hành lang dài bên ngoài.

Một hành lang dài trống trải.

Ánh trăng đêm lạnh lẽo chiếu vào một chỗ tróc sơn trên thành lan can, lộ ra nguyên bản là màu gỗ, phía dưới, sàn nhà được quét tước sạch sẽ, đằng sau là mảng sân khuất trong bóng tối.

… cảnh tượng như vậy thật ra vô cùng bình thường, cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng trong mắt ta lại trở nên đáng sợ không nói nên lời, cơ hồ cảm giác tóc gáy trên người dựng đứng lên, dường như cổ ta tự có ý thức, từ từ quay lại…

Ngoài phòng, Tiểu Bạch ngồi trên lan can, ngay cả tư thế của ngón tay cũng không thay đổi. Trên mặt đất một mảng hoa tươi.

Ta cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía gương…

Trong gương là hành lang dài trống trơn, không có Tiểu Bạch, không có hoa tươi.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, từ từ vọt lên cổ họng ta, cơ hồ làm cho người ta muốn thét lên, ta dứt khoát quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tiểu Bạch.

Ánh mắt kia như tuyết.

Tuyết lại thê lương đến thế.

“Ngươi… ngươi, ngươi, ngươi…” Ta giơ một ngón tay, run run chỉ vào hắn, nhưng không thể nào nói thành câu hoàn chỉnh, “Ngươi ngươi ngươi…”

Hắn thoáng nhìn vào gương, ánh mắt lóe lên, dường như khẽ thở dài. Sau đó từ trên lan can nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa định nhấc chân bước về phía ta, ta lập tức hét ầm lên: “Dừng, đứng lại! Ngươi đừng lại đây! Không được lại đây!”

Hắn quả nhiên dừng lại, chẳng qua ánh mắt ngày càng sâu thăm thẳm.

Cả người ta hết sức run rẩy, gần như bật khóc hét lên: “Ngươi là ai? Ngươi, ngươi, ngươi là người hay quỷ? Ngươi là Tiểu Bạch sao? Tiểu Bạch, ta rất nhát gan, ngươi đừng làm ta sợ mà…”

Hắn ngập ngừng trong giây lát, lại bước mấy bước về phía ta, ta vội vàng lui về sau, vừa định thét lên, lúc này, trên người hắn đột nhiên phát ra một luồng sáng, cơ hồ làm chói mắt ta, sau khi luồng sáng đi qua, hành lang dài trốn trơn, Tiểu Bạch đã biến mất ngay trước mặt ta như thế.

Ta mở to mắt, hoài nghi là mình đang nằm mơ, hết thảy đều là ảo giác, có điều, ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua màn mây, rơi xuống trên người ta… ngày đã lên.

Trời ạ, ta… gặp quỷ sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...