Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi
Chương 62: Hắn nhớ lại (ngoại truyện Hoàn Nhan)
Edit: Panh Hoang Phía trên Thiên Sơn tuyết trắng mà duy mỹ, tuyệt thế nam tử nắm chặt xích quả, khẽ nâng bước chân, chậm rãi đi vào trong hồi ức của hắn... Từng giọt nước trong suốt, từ cơ thể cường tráng mang theo biên độ mê hoặc, từng giọt từng giọt chảy xuống. Chẳng biết lúc nào, hắn đã đổi lại quần áo cùng màu với Thiên Sơn, một thân áo trắng phiêu dật, giống như hoàng tử trong mộng ảo, anh tuấn đến mức làm cho người ta muốn thét lên. Đây là một tuyết động lạnh như băng, chỗ sâu nhất của tuyết động, cất dấu một bí mật rất quan trọng. Hoàn Nhan Tuyệt Thế giơ tay, đè xuống cơ quan ngầm trong tuyết động, cửa đá đóng băng, trong lúc hắn đè xuống, bỗng mở ra. 'Ầm' một tiếng, một tia vàng rực mang theo ánh sáng chói mắt, chiếu sáng choang cả tuyết động. Đôi mắt mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi hơi nhắm lại, lần nữa mở mắt ra thì đập vào mắt chính là "Phá Hồn đao" được cất giữ bên trong gian phòng bốn trăm năm. "Chiến nhi..." Môi mỏng gợi cảm của Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ nhúc nhích, đôi mắt mê hoặc lòng người, mang theo tâm tình phức tạp, lẩm bẩm nói: "Thanh Phá Hồn đao này, theo nàng hơn một ngàn năm, mà nàng lại vì chọc tức ta, từ bỏ nó." Nói xong, hắn chìa ngón tay thon dài, còn cách một khoảng khá xa, khẽ vuốt thân mình lớn, tạo hình khí phách của Phá Hồn đao. Nhưng, ngón tay thon dài của hắn mới chạm nhẹ vào, thân Phá Hồn đao bỗng run lên, bỗng phát ra một đạo hàn quang lạnh như băng, không chút khách khí bắn ngược ngón tay Hoàn Nhan Tuyệt Thế vươn ra trở về._PHDDLQD^^_ Hoàn Nhan Tuyệt Thế cúi đầu nhìn ngón tay bị bắn ngược trở về, cười khổ nói: "Chiến nhi, bất kể đã từng là nàng, hay là nàng bây giờ, vẫn không thể chấp nhận thân phận hèn mọn kia của ta sao?" Tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên kia khí phách tận trời Phá Hồn chi lưỡi đao, lại than thở nói : "Ngay cả vũ khí của nàng cũng ghét bỏ ta..." Càng nói càng khó sống, Hoàn Nhan Tuyệt Thế đột nhiên cảm thấy khóe miệng chua sót, ngực vừa chua xót vừa đau. Hắn hơi hơi nhắm mắt, bình tĩnh suy nghĩ, đồng thời tích tụ linh lực, thông qua pháp lực cường đại, nhìn rõ tất cả động tĩnh của Kiều Vô Song. Trong suy nghĩ, Kiều Vô Song xinh đẹp loá mắt, quyến rũ động lòng người. Nàng và Tử Mặc Hàn ôm nhau tư thế ái muội ở cùng một chỗ, sau khi nàng uống say, vẻ mặt mơ mơ màng màng vô cùng đáng yêu, lúc nàng say khướt thì hành động kinh người, dẫn dắt đàn rắn quấy nhiễu hoàng cung... Thông qua ý niệm, một màn này, ảnh ngược rõ ràng ở trong đầu của hắn —— Lúc hắn thấy động tác thân mật của Kiều Vô Song và Tử Mặc Hàn, cảm nhận được trong lòng ghen tị mãnh liệt. Đồng thời, cũng cất giấu một hồi ngũ vị tạp trần cảm xúc cùng đả kích sâu nặng. Nhưng, loại cảm xúc phức tạp này cũng không có duy trì bao lâu, hắn liền thấy Trác Nhiên trốn ở một nơi bí mật gần đó, thấy đám phi tử hung hăn càn quấy, cùng một đám thị vệ si dại... Hắn bỗng mở mắt ra, đập vào đáy mắt là 'Phá Hồn đao', giống như là cảm ứng được chuyện gì, bỗng run rẩy vài cái, thân đao to lớn mà khí phách, bỗng lóe ra ánh sáng mãnh liệt lạnh như băng._PHDDLQD^^_ Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch môi cười, nói : "Ngươi cũng đang lo lắng cho nàng sao?" Hắn như là nghĩ tới điều gì, đôi mắt mê hoặc lòng người kia, bỗng nhiên lóe ra chút sắc thái mê người, nhếch môi cười, trên tuấn dung vốn ưu thương của hắn bỗng hiện ra vẻ phấn chấn, cuối cùng vẻ mặt chân thành nói : "Cũng đúng, dù sao ta cũng yêu đơn phương mấy trăm năm, mặc kệ nỗ lực của ta có được hồi đáp hay không, chỉ cần nàng hạnh phúc... Mà cuối cùng nàng chọn ai, cũng quan trọng gì đâu." Nói xong, hắn tiến lên phía trước, hơi hơi nâng tay, vẻ mặt thành thật nói : "Ngươi chưa bao giờ để cho ta tới gần ngươi, nhưng lần này vẫn là nhìn mặt mũi của chủ nhân ngươi, để ta đưa ngươi về cho nàng đi." Phá Hồn đao này là thần khí có linh tính, tự nhiên có thể nghe hiểu lời của Hoàn Nhan Tuyệt Thế. Khi hắn vừa dứt lời, khí tức lạnh như băng phát ra trên thân Phá Hồn đao, bỗng biến mất hoàn toàn. Hoàn Nhan Tuyệt Thế nhếch môi cười, nâng Phá Hồn đao to lớn lên, nhìn thấy vũ khí khí phách kia, trong đôi mắt mê hoặc lòng người lóe ra cảm xúc phức tạp, nhưng mà cuối cùng, lại chỉ là nói : "Chiến nhi, Phá Hồn đao của nàng sống chung với ta bốn trăm năm, hiện giờ, để nó một lần nữa quay trở về bên cạnh nàng, cùng nàng vang danh thiên hạ đi!" Dứt lời, trong đôi mắt mê hoặc lòng người bỗng tản mát ra ánh mắt khí phách, vung tay lên, chỉ nghe 'Rầm' một tiếng, Phá Hồn đao to lớn khí phách kia, bỗng từ trong tuyết động, xông qua tận trời, bay vào xa xa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương