Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 63: Thần vật từ trên trời rơi xuống



Edit: Panh Hoang

     Một đêm này quả thực dài đằng đẵng, đêm vẫn rất sâu làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

     Khác biệt chính là, một đường ánh sáng vàng rực, ở trong trời đêm chợt lóe rồi biến mất, giống như sao băng, xẹt qua một biên độ hoàn hảo ở cuối chân trời, sau đó rơi thẳng xuống.

     Nhưng vào lúc này, 'Ầm' một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó mặt đất theo đó chấn động.

     Đợt rung lắc thật lớn này, khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bọn họ theo bản năng lung lay thân mình.

     Hiển nhiên, Trác Nhiên rời đi trước tiên cũng không ngoại lệ, thuộc hạ bên cạnh hắn nhanh nhẹn đỡ hắn, đồng thời nói: "Đại vương, cẩn thận."

     Trác Nhiên lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

     "Giống như... Có cái gì đó rơi xuống."

     Ánh mắt Trác Nhiên phát lạnh, vẻ mặt lạnh như băng nói : "Nói rõ ràng cho Vương, cái gì gọi là có cái gì rơi xuống?"

     "Thuộc hạ vừa mới thấy trên bầu trời xẹt qua một tia sáng, tưởng sao băng, nhưng ở thời điểm ngôi sao băng hư hư thực thực này biến mất, thật giống như xảy ra động đất, cả mặt đất đều đang rung rung." Người nọ sợ hãi nói : "Cho nên, thuộc hạ mới cho rằng... Có phải có cái gì đó khủng khiếp rơi từ trên trời xuống không."

     Trác Nhiên chưa bao giờ tin tưởng quỷ thần, càng không mê tín cho rằng loại này là trùng hợp, mà chính lúc này lại cái gì đó khủng khiếp từ trên trời rơi xuống.

     Cho nên, hắn cười đến hoa mỹ, nhưng giọng nói lạnh như băng rét thấu xương: "Quân đội bên ngoài ba trăm thước, nhất định ở trước hừng đông vây công Nam quốc, bổn vương không cần loại thuộc hạ điên điên khùng khùng tạo ra mấy lời đồn quấy nhiễu lòng quân."

     Thái độ lạnh lùng của Trác Nhiên khiến một đám thuộc hạ phía sau hắn im bặt, mọi người cúi đầu trầm mặc, một lúc sau, Trác Nhiên cùng một đám thuộc hạ của hắn, lặng yên không một tiếng động rời đi hoàng cung Nam quốc..._P∞anhHo∞angDDLQD_

     Cùng lúc đó, ở bên ngoài Nam quốc một nghìn thước, quân đội xếp thành hàng dài, chậm rãi đi về phía Nam quốc.

     Phía trước quân đội, trên tay bọn lính cầm quốc kỳ Bắc quốc, đang theo gió tung bay.

     Mà phía trước nhất quân đội, chính là Đại tướng quân Mặc Trần, cùng minh chủ Bắc Quốc Bắc Minh Liên Thành.

     Xe ngựa xa hoa, mành vải bao phủ lay động, thân mình to lớn của nam tử ở trong màn xe lộ ra như ẩn như hiện, chỉ có thể nhìn thấy hắn mặc một bộ hoa phục màu xanh ngọc.

     Gió làm mành vải lay động, đập vào mắt chính là dung nhan tuấn mỹ của nam tử mặc hoa phục xanh ngọc kia.

     Bộ dạng tuấn mỹ, cũng không mất đi khí thế kiên cường, trên trán đội đồ trang sức mã não màu xanh ngọc, ba nghìn tóc đen, tùy ý xõa rối tung ở sau lưng, lộn xộn nhưng lại có một loại khí phách cuồng dã.

     Trong xe ngựa, hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lúc quân đội có vẻ vô cùng mệt mỏi, mặt đất bỗng nhiên chấn động, cho nên con người từ trong linh hồn nháy mắt bừng tỉnh.

     "Sao lại thế này..."

     "Động đất sao?"

     "Quân đội tại sao dừng lại."

     Trên xe ngựa, Bắc Minh Liên Thành bỗng mở mắt ra, dưới đôi mày kiếm dày rậm kia, lại có một đôi mắt khiến người ta nhìn không thấu.

     Đôi mắt khẽ nhìn lướt qua, nhìn về phía quân đội đang bối rối kia, giọng nói trầm thấp khàn khàn nhưng không nóng không lạnh truyền đến: "Không nghĩ tới quân đội bổn vương quản giáo như vậy còn không dùng được, một chút động đất nho nhỏ, lại khiến cho bọn họ bối rối thành như vậy."

     Nói tới chỗ này, đôi mắt của hắn lại nhìn về phía Mặc Trần bên cạnh, nói : "Ngươi nói, những người này tới đây có ích lợi gì!"

     Giọng của hắn rõ ràng không lớn, nhưng giống như có lực áp bách mạnh mẽ, cả lòng quân dao động, khi hắn vừa nói dứt lời câu thứ hai thì, toàn bộ tiếng ồn ào liền yên tĩnh trở lại.

     Trên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trần hiện ra vẻ xấu hổ, ánh mắt của hắn hơi e sợ nhìn phía trước một chút, cái trán lại chảy xuống mồ hôi lạnh.

     Thấy thế, Bắc Minh Liên Thành nhíu nhíu mày kiếm, nói : "Như thế nào, thấy yêu quái hay sao?"

     "Đại vương, ...Là một cái gì đó rất lớn." Mặc Trần nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt ở trong lúc vô tình liếc về phía trước. _P∞anhHo∞angDDLQD_

     Ánh mắt Bắc Minh Liên Thành mâu phát lạnh, khẽ hất cánh tay dài lên, vén màn xe ngựa lên, mà hình ảnh đập vào trong đáy mắt, cũng khiến hắn lâm vào kinh ngạc.

     Nơi này địa thế rộng rãi, ít cây cối sinh trưởng, tro bụi cùng tảng đá chất thành một tòa núi nhỏ, thoạt nhìn giống như là sa mạc.

     Trên đường phía trước, chẳng biết lúc nào nhiều hơn một cái hố lớn!

     Mà giữa cái hố, đang có một thanh đao sắc bén phát ra ánh hào quang.

     Nhìn vật thể kì quái trước mặt, Bắc Minh Liên Thành đang ở bên trong nghi hoặc, lại có người bắt đầu kinh hô: "Trời ạ, là rắn, một con rắn khổng lồ!"

     "Đợi một chút, đằng sau con rắn kia hình như có cái gì đó?"

     Bắc Minh Liên Thành nghe tiếng nhìn lại, lúc nhìn thấy rõ vật phía sau con rắn khổng lồ, đáy mắt hiện ra vẻ hứng thú: "Kia không phải cái gì, mà là..."

     Nói tới chỗ này, Bắc Minh Liên Thành nhếch môi cười, nói : "Một người!"

     ——— —————— —————— —————— —————— ————————

     Bắc Minh Liên Thành rốt cục lên đài, thân nhóm, nội dung vở kịch sắp đi lên cao trào, chương ngày mai là chương mấu chốt nhất nha!

     Vãn Hà quỳ gối van xin bình luận, tiền lì xì, các loại thăm hỏi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...