Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 79: Hắc Dạ



Bóng đêm như mực, gió đêm tản ra nhàn nhạt hàn ý.

Trong vòm trời một vòng hạo nguyệt tuyên cổ bất biến, ánh trăng như sương bạc rơi xuống đất, khiến cho vạn vật mông lung.

Một bóng sáng lóe lên trên đường cao tốc, chỉ để lại nhàn nhạt tiếng động cơ quanh quẩn trong bóng đêm trống trải.

Trên xe có 3 người, Tần Hiên, Tiêu Vũ, Mạc Thanh Liên.

Bất quá, Tần Hiên ngồi nhìn về phía trước, Mạc Thanh Liên đang đạp nát chân phanh.

Bởi vì ở phía trước chiếc xe, có ba bóng người.

Ba bóng người trong màn đêm sừng sững mà đứng, phảng phất đem xa lộ cao tốc này chia thành hai đoạn.

“Chu gia?”

Thần sắc Tần Hiên bình tĩnh, thản nhiên nói.

Cuối cùng xe vẫn không kịp phanh lại, dùng tốc độ cực nhanh xông về ba người kia.

Mạc Thanh Liên đã rất kịp thời làm ra phản ứng, ai có thể nghĩ đến, giờ này lại có người ngăn ở trên đường cao tốc.

Nếu là người bình thường, đây chính là hành động muốn chết.

Chỉ tiếc, dám ngăn đón xe của Mạc Thanh Liên làm sao có thể là người bình thường.

Sắc mặt Mạc Thanh Liên tái nhợt, đôi tay nắm chặt vô lăng, khớp xương trắng bệch.

Tiêu Vũ cũng ngẩng đầu nhìn về phía 3 người không rõ dung mạo trong màn đêm, khẽ cau mày.

Nàng nhìn Tần Hiên:: “Xem ra, ngươi có phiền phức!”

Tần Hiên không nói không cười, phiền phức? Bằng ba người mày cũng xứng trở thành phiền phức của Tần Trường Thanh hắn.

Oanh!

Xe cuối cùng không bị khống chế đâm thẳng tới ba bóng người kia, nhưng người cũng không bay đi như tưởng tượng. Một bàn tay đặt ở mui xe phía, cả phần phía trước xe cơ hồ đều lõm vào, còn có thể nghe động cơ tiếng ai minh.

Phảng phất chiếc xe này đụng không phải là người, mà là tường đồng vách sắt, đuôi xe gần như bay lên không.

Khói trắng dâng lên, Mạc Thanh Liên được túi hơi an toàn bao khỏa ngẩng đầu, hít một hơi lãnh khí.

Nàng biết, chiếc xe này xem như đã phế.

Người trong xe cũng cuối cùng thấy được bộ dáng người ngoài xe.

Trong đó, có một thân ảnh quen thuộc, Lý Hổ, còn có một người tuổi cũng tương đương với hắn.

Mà hai người, so với lão giả cầm đầu kia lại như đom đóm so nhật nguyệt.

Lão giả một thân Đường y, mặt như thanh tuấn, tóc trắng phơ ở trong bóng đêm này chói mắt dị thường.

Khiến người sợ hãi nhất chính là tay phải của lão giả này.

Tay phải của hắn đang đặt ở trước mui xe, chính bàn tay này lại làm cho xe đang phi nhanh im bặt mà dừng, như đụng vào tường đồng vách sắt.

Tiêu Vũ cũng nhịn không được đầy mặt rung động, lực một cánh tay thế mà kinh khủng đến trình độ như vậy?

Một tay cản xe!

Lão giả mặc Đường y này còn là người sao?

Chỉ có Tần Hiên từ đầu đến cuối bất vi sở động, chỉ là ánh mắt của hắn hơi có tinh mang.

Cửa xe cót két một tiếng mở ra, Mạc Thanh Liên vội vàng xuống xe, lui lại mấy bước, không dám nhìn thẳng lão giả mặc Đường y kia.

Người này, cực kỳ kinh khủng.

Chỉ bằng chiêu này, Lâm Hải liền không ai có thể ngăn cản.

Gió đêm phất qua, phảng phất gió lạnh thổi trực tiếp vào trong lòng Mạc Thanh Liên, khiến cho nàng trong lòng phát lạnh.

Tần Hiên nhìn qua ba người này, nhàn nhạt sát ý quanh quẩn chung quanh 3 người tạo thành một cỗ sát cơ nhắm thẳng vào hắn.

“Lâm Hải Tần đại sư, nghe danh đã lâu!” Lão giả mặc Đường y thu bàn tay lại, ngẩng đầu cười nhẹ, một đôi tròng mắt sâu xa như biển, nhưng lại phảng phất để lộ ra khí thế mãnh hổ giao long.

“Ngươi là ai?”

Tần Hiên nhàn nhạt hỏi, Lâm Hải không có tông sư, bất quá lão giả mặc Đường y này nhất định là tông sư không thể nghi ngờ.

Người Chu gia mời tới?

Tần Hiên nhẹ nhàng nở nụ cười, xem ra, Chu gia hôm nay sống cũng không dễ. Bằng không sao lại nóng lòng thỉnh tông sư tới đối phó hắn.

Đường y lão giả cười, không nhanh không chậm nói: “Hải Thanh, Lưu Cảnh Lĩnh!”

Vừa dứt lời, trong miệng Mạc Thanh Liên liền vang lên một tiếng kinh hô.

Ngay cả Tiêu Vũ thần sắc cũng không khỏi hơi đổi, Lưu Cảnh Lĩnh, cái tên này đối với các nàng mà nói cũng không lạ lẫm.

Hải Thanh bát đại tông sư, hàn giao Lưu Cảnh Lĩnh.

Uy danh hiển hách hải ngoại, là tồn tại để cho người ta nghe đến đã biến sắc.

Đồng dạng hàn giao Lưu Cảnh Lĩnh tại Hoa Hạ cũng như vậy, cái tên này cho dù là tông sư cũng tuyệt đối kiêng kị vạn phần.

Hai mươi năm trước, Lưu Cảnh Lĩnh thành tông sư, từng một đêm đồ sát ba cái thế gia chó gà không tha. Từ đó, Lưu Cảnh Lĩnh chi danh đối với các đại thế gia tại Hoa Hạ chính là ác mộng.

Cho dù là tông sư đôi khi cũng sẽ kiêng kị quy tắc thế tục, dù sao coi như tông sư cường thịnh, cũng không có khả năng thật sự đối kháng vũ khí quốc gia như máy bay xe tăng.

Lưu Cảnh Lĩnh một đêm liên diệt 3 cái thế gia, hai tay ít nhất nhuộm máu hơn 200 tính mạng.

Cuối cùng, mặc dù lẩn trốn ra hải ngoại, nhưng vẫn là tồn tại khiến võ đạo giới Hoa Hạ người người sợ hãi.

Ai có thể nghĩ, vị hàn giao Lưu Cảnh Lĩnh này thế mà lại quay về Hoa Hạ?

Hơn nữa, mục đích của Lưu Cảnh Lĩnh lại là Tần Hiên?

Đối mặt cái tên Lưu Cảnh Lĩnh này, Tần Hiên ngược lại cực kỳ lạ lẫm.

“Không biết!”

Tần Hiên thản nhiên nói, một câu đơn giản lại khiến cho Lý Hổ cùng Hàn Phong thần sắc đột biến.

“Tiểu tử, Lưu sư thúc ở đây, ngươi còn dám cuồng vọng như vậy?” Lý Hổ gầm thét, hai mắt như chuông đồng.

Hàn Phong cũng cau mày, trong mắt một mảnh hàn ý, chậm rãi phun ra bốn chữ, “cuồng vọng vô tri!”

Đây chính là Hải Thanh bát đại tông sư, tại hải ngoại, Hải Thanh bát đại tông sư ngang dọc rất nhiều quốc gia, cho dù là thống đốc, thậm chí một số bộ phận đặc biệt đối mặt Hải Thanh bát đại tông sư cũng không dám có nửa điểm bất kính.

Xem như Tần đại sư là tông sư, cũng không khỏi quá mức cuồng vọng.

Phải biết, dưới chân Lưu Cảnh Lĩnh có không biết bao nhiêu thi cốt tông sư.

Ngược lại Lưu Cảnh Lĩnh cũng không hỉ không nộ, mà nhàn nhạt nhìn qua vị Tần đại sư này.

Hắn không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, vị Tần đại sư này cũng quá trẻ đi.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tông sư trẻ tuổi như vậy, cho dù Lâm Ca khi còn trẻ như vậy cũng tuyệt đối chưa bước vào tông sư chi cảnh.

“Cảnh nội Hoa Hạ quả nhiên nhiều nhân tài, đáng tiếc!”

Lưu Cảnh Lĩnh chậm rãi nói, bất quá giết một cái thiên kiêu tiền đồ vô lượng dạng này cũng khiến cho trong lòng Lưu Cảnh Lĩnh dâng lên hưng phấn.

“Đúng thật là đáng tiếc!”

Tần Hiên khẽ gật đầu, hắn nhìn Lưu Cảnh Lĩnh, khẽ lắc đầu, “Thế gian này đại đa số người tu thành tông sư đều cũng phải 50 năm, bất quá một ý niệm, 50 năm này liền hóa thành mây khói.”

Ừm?

Lưu Cảnh Lĩnh nao nao, mấy người Lý Hổ cũng cau mày, đôi mắt một mực khóa chặt thân ảnh Tần Hiên.

Tần Hiên mỉm cười, đối mặt Lưu Cảnh Lĩnh, chậm rãi dậm chân.

“Xem ra, hôm nay thế gian này lại muốn bớt đi một vị tông sư!”

Lời nói bình tĩnh lại cuồng vọng quanh quẩn trong bóng đêm, khơi dậy giận dữ của Lý Hổ cùng Hàn Phong.

Ngay cả Lưu Cảnh Lĩnh cũng nhíu mày, cảm thấy thiếu niên này quá cuồng vọng.

Nếu Hà Thái Tuế ở đây, chưa chắc hắn có thể thắng, nhưng đối mặt một thiếu niên tông sư, hắn làm sao có thể thất bại?

Bất quá Lưu Cảnh Lĩnh thừa nhận, thiếu niên Tần đại sư này nói không sai.

Hôm nay, thế gian này sẽ lại bớt đi một vị tông sư.

Tần Hiên cười, hắn nhìn qua Lý Hổ cùng Hàn Phong đang giận không thể ngừng, còn có Lưu Cảnh Lĩnh mặt đầy sát cơ.

Ở tinh cầu này, thế nhân tất cả đều cho rằng tông sư chính là chí tôn, chính là bá chủ.

Nhưng trước mặt Tần Trường Thanh hắn, những thứ cao cao tại thượng, không ai bì nổi bá chủ chí tôn này cũng bất quá là một cái cấp độ yếu ớt nhất trong Tu Chân giới.

Thời điểm này, đôi mắt Tần Hiên như tinh thần, ngạo nghễ như chân tiên.

Một cỗ đại thế bàng bạc cơ hồ đảo loạn phong vân, nhưng bên cạnh Tần Hiên tất cả lại như đứng im.

“Động thủ đi, để ta xem Hải Thanh tông sư đến cùng có mấy phần bản sự.”

Lời nói nhàn nhạt lại cuồng vọng đến cực điểm.

Lưu Cảnh Lĩnh giận quá hóa cười, “Hải Thanh tông sư có mấy phần bản sự?”

“Giết ngươi là đủ!”

Lời nói tuôn ra, sát ý ngập trời.
Chương trước Chương tiếp
Loading...