Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 80: Một Chưởng Một Ấn



Trên đường cao tốc trống trải, hạo nguyệt huyền không, chim thú đều im lặng.

Một đạo thân ảnh già nua như một tòa trọng sơn, ép tới Mạc Thanh Liên cùng Tiêu Vũ khó mà thở dốc.

“Không biết trời cao đất rộng, ta ngược lại muốn xem, chờ tới khi ngươi quỳ gối trước mặt Lưu sư thúc, ngươi còn có thể phách lối cuồng vọng như thế hay không!” Lý Hổ cười khẩy, nhìn Tần Hiên như xem một người chết.

Giờ khắc này, Lưu Cảnh Lĩnh động.

Nháy mắt, thân ảnh của hắn gần như vạch phá bóng đêm, song quyền như chùy được bao phủ bởi một tầng huyết sắc cương khí.

“Tần đại sư cẩn thận!”

Mạc Thanh Liên kinh hô, nàng nhỡ rõ bàn tay kia lúc chặn đầu xe nàng cũng được bao phủ bởi một tầng cương khí như vậy.

Ngay cả chiếc xe đang phi nhanh đều có thể ngăn lại, kinh khủng bực nào? Nếu một đấm này vào trên cơ thể người...... Mạc Thanh Liên rùng mình, tiết ra mồ hôi lạnh, không dám tưởng tượng.

Nhưng không nghĩ tới đối mặt với đôi thiết quyền này, đôi mắt bình tĩnh như nước của Tần Hiên ngay cả một tia gợn sóng cũng chưa từng nổi lên.

Phảng phất không phải đối mặt một vị tông sư, mà là gió đêm yếu ớt.

Lưu Cảnh Lĩnh giận tím mặt, nhất là khi nhìn biểu lộ không mảy may biến động của thiếu niên, sát ý càng đậm.

“Tần đại sư này chẳng lẽ là bị sợ choáng váng?” Hàn Phong nhíu mày, lại có mấy phần mỉa mai.

Lý Hổ cười to nói: “Ha ha, Lưu sư thúc ở đây, Tần đại sư cùng rác rưởi cũng chẳng khác nhau chỗ nào?”

Hai người bọn họ đứng ở đằng xa, nhìn thấy Tần Hiên không nhúc nhích, mặt mày giễu cợt mỉa mai.

Một đôi thiết quyền này của Lưu Cảnh Lĩnh tại Hải Thanh cũng nổi danh kinh khủng, hắn từng tại rừng rậm Amazon bằng vào song quyền cứng rắn đập chết một đầu cự mãng dài hơn 30m, cho dù là so với Lạc Phàm Chưởng của sư tôn Lâm Ca bọn hắn cũng không kém bao nhiêu.

Ngay cả sắt thép còn có thể đánh thủng, huống chi là thân thể của con người?

Cử động của Tần Hiên trong mắt bọn hắn chính là đang tự tìm chết!

Nắm đấm không ngừng phóng đại trong mắt Tần Hiên, thời điểm còn cách hắn 3m.

Bất tri bất giác, hai tay của hắn đã sớm hóa thành ngọc sắc, ở dưới bóng đêm hiện ra ánh sáng nhu nhuận lộng lẫy.

Một màn này khiến Lưu Cảnh Lĩnh nhíu mày.

Bất quá rất nhanh, hắn liền khinh thường nở nụ cười: “Cùng ta đối cứng, chính là lựa chọn sai lầm nhất của ngươi!”

Oanh!

Quyền chưởng giao nhau, nháy mắt, thanh mang chợt hiện, trong lúc hai người giao thủ hai màu thanh hồng phảng phất giao thoa.

Cùng lúc đó, mặt đường cao tốc lún rõ 4 dấu chân, xung quanh dấu chân từng vết rách như mạng nhện lan tràn bốn phía.

“Cái gì?”

Lần này, thần sắc Lưu Cảnh Lĩnh thay đổi.

Hắn cảm thấy song quyền của mình đau đớn như bị kim đâm, đôi quyền hắn trui luyện mấy chục năm bây giờ lại có cảm giác không giống như là đụng vào tay người, mà là vào một cỗ xe tăng.

Không chỉ có như thế, còn có từng tia lôi mang bá đạo đang không ngừng phá hủy cương khí của hắn, vô địch cương khí mà hắn tự mãn dưới thanh lôi lại bạc nhược đến đáng thương.

“Không tốt!”

Thần sắc Lưu Cảnh Lĩnh đột biến, hắn biết nếu không lui, cương khí của chính mình sớm muộn cũng sẽ bị thanh lôi kia triệt để phá huỷ, không có cương khí bảo hộ, song quyền của hắn cũng bất quá cũng chỉ là thể xác phàm tục.

Lưu Cảnh Lĩnh không hổ là Hải Thanh tông sư tại hải ngoại hung danh hiển hách, nhiều năm tại hải ngoại như vậy không biết cùng bao nhiêu cao thủ giao phong, quyết định thật nhanh, nội lực trong cơ thể tuôn trào, cương khí huyết sắc tăng vọt, đồng thời hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, giống như như đạn pháo bắn lùi về phía sau.

Thẳng đến khi hắn thối lui, thân ảnh Tần Hiên vẫn không có biến hóa, phảng phất núi cao lồng lộng, không thể rung chuyển.

“Làm sao có thể?”

Lưu Cảnh Lĩnh khó tin nhìn Tần Hiên.

Cương khí của đối phương cư nhiên kinh khủng như vậy? Tần đại sư này mới bao nhiêu tuổi? Cương khí rèn luyện bao nhiêu năm nhưng ở dưới cương khí của đối phương như chuột thấy mèo, bạc nhược đáng thương? Xem như đối phương mười tuổi thành tông sư thì hắn cũng có bao nhiêu thời gian dùng nội lực để rèn luyện cương khí?

Khiếp sợ không chỉ là Lưu Cảnh Lĩnh, Mạc Thanh Liên cũng không nhịn được che lại môi son, khó tin nhìn Tần Hiên.

Tần Hiên cùng Lưu Cảnh Lĩnh chọi cứng, người thối lui lại là Lưu Cảnh Lĩnh?

Trong đôi mắt Tiêu Vũ ánh lên hào quang, nàng đưa tay từ trước ngực cầm xuống một viên thanh sắc xá lợi mà nàng trân tàng.

Sắc mặt Lý Hổ cùng Hàn Phong giờ khắc này cũng cực kỳ đặc sắc.

Bọn hắn không thể nào tin tưởng Lưu sư thúc mà bọn hắn sợ như sợ cọp khi đối mặt với một cái tông sư thiếu niên không đủ 20 tuổi, thế mà lui?

Phảng phất một con mãnh hổ lùi bước trước một con ấu lang, khó tin đến mức nào?

“Đây cũng là Hải Thanh tông sư?” Tần Hiên cười nhạt một tiếng, nhìn qua Lưu Cảnh Lĩnh sắc mặt khó coi, không nhanh không chậm nói: “Cũng chỉ đến vậy!”

“Thật can đảm!” Lý Hổ, Hàn Phong cùng kêu lên.

Lưu Cảnh Lĩnh giận đen tím mặt, thân thể chấn động, đôi tròng mắt bỗng lóe lên huyết mang.

“Cuồng vọng!”

Hắn tức giận hừ một tiếng, dưới chân bỗng nhiên đạp mạnh phát ra bạo hưởng, người như mũi tên.

Lưu Cảnh Lĩnh lần nữa phóng tới Tần Hiên, lần này, cương khí bên trên song quyền của hắn cơ hồ đỏ sậm như huyết dịch, sát khí nồng nặc phảng phất một tôn hung thú kinh khủng, khí thế hùng hổ mà đến.

“Tiểu tử, ngươi đã muốn sớm đi gặp diêm vương như vậy, ta liền sớm tiễn ngươi một đoạn đường!”

Lưu Cảnh Lĩnh giận không thể ngừng, thân là Hải Thanh tông sư, hai tay nhiễm huyết không biết bao nhiêu cường giả. Thế mà bây giờ bị một thiếu niên còn chưa đủ 20 tuổi khinh nhục?

Thân ảnh tới gần, Lưu Cảnh Lĩnh chợt quát một tiếng, trong nháy mắt hắn liền đấm ra không biết bao nhiêu quyền.

Từng đạo huyết sắc quyền ấn ngưng tụ từ cương khí tràn ngập, xé nát gió đêm, một màn kinh khủng này khiến hai người Mạc Thanh Liên như ngừng thở.

“Là Bát Quái Huyết Quyền của Lưu sư thúc!”

Trong mắt Lý Hổ cùng Hàn Phong rực rỡ hào quang, nhìn chằm chằm quyền ảnh đầy trời phía trước, mặt mũi tràn đầy hâm mộ.

Bát Quái Huyết Quyền, là trước đây Lưu Cảnh Lĩnh tại hải ngoại giết một tên bát quái tông sư đoạt được quyền phổ, lại lấy kinh nghiệm võ đạo của chính Lưu Cảnh Lĩnh hắn sáng tạo võ quyết mới này có uy lực mạnh mẽ hơn nhiều này.

Sư tôn Lâm Ca của bọn hắn từng nói, xem như Lạc Phàm Chưởng, cũng tuyệt đối không thắng nổi Bát Quái Huyết Quyền của Lưu Cảnh Lĩnh, trừ phi là hắn vận dụng Đoạt Vân Thủ mới được.

“Có chút thú vị!”

Tần Hiên bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.

Một màn quyền ảnh đầy trời trước mặt hắn nhìn như lộn xộn không chịu nổi, trên thực tế lại ẩn chứa bát quái chi đạo, muốn bài trừ, trừ phi có thể từ trong tạp nham quyền ảnh này tìm được sinh môn mới có thể phá vỡ.

Bất quá, quyền pháp như thế lại có thể nào vào pháp nhãn của Tần Trường Thanh hắn? Chỉ là ở thế giới này, đối với người có thể thi triển quyền pháp ẩn chứa chút bát quái kinh ngạc một chút mà thôi.

Huyết sắc quyền ảnh bao phủ xuống, Tần Hiên động, trong cơ thể hắn Trường Thanh chi lực xuất hiện ở trong lòng bàn tay, như tơ như lũ.

Những sợi tơ pháp lực này trong mấy hơi thời gian liền tụ thành một tòa ngọc ấn lớn chừng bàn tay.

Huyền Thiên Ấn, một ấn trấn chư thiên!

Khi ngọc ấn thành hình, huyết sắc tràn ngập trong màn đêm phảng phất dừng lại trong chốc lát.

Tần Hiên cầm trong tay Huyền Thiên Ấn, lật tay một cái đánh ra.

Rầm rầm rầm......

Từng đạo quyền ảnh phá toái, cương khí đỏ ngòm đều bị phá vỡ, di tán ở trong bóng đêm.

Huyền Thiên Ấn thế không thể đỡ, trực tiếp đánh vào trước ngực Lưu Cảnh Lĩnh trong biểu lộ cứng đờ, mặt mũi tràn đầy khó tin của hắn.

“Oa!”

Một tíc tắc này, Lưu Cảnh Lĩnh thổ huyết bay ngược, trước ngực truyền ra tiếng xương vỡ nhỏ xíu, nửa người trên quần áo phá thành mảnh nhỏ, một đạo tứ phương ấn rướm máu lõm vào trước ngực hắn.

Một chưởng một ấn bại tông sư!

Thiếu niên cầm trong tay ngọc ấn, ngạo nghễ đứng trong đêm, như tiên như thần.

Mạc Thanh Liên nhìn qua thân ảnh thiếu niên ngạo nghễ, nhất thời ngây dại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...