Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 16: Manh Mối (1)



Đã là ngày thứ mười lăm Trúc Thanh Hi ở Mộng Diễm lâu. Mấy ngày qua nàng luôn hành xử cẩn trọng, thường xuyên pha trà làm bánh mang đến cho Lý Miêu. Khi rảnh rỗi sẽ theo sát Chi Lan phụ giúp công việc, tiện thể thăm dò mọi ngõ ngách trong thanh lâu. Trúc Thanh Hi ngoan ngoãn đóng vai một nha hoàn biết nghe lời nên trong Mộng Diễm lâu không mấy ai đặc biệt chú ý đến hành tung của nàng.

Đêm nào Trúc Thanh Hi cũng bỏ mê dược vào trầm hương rồi đốt lên, chờ cho các nha hoàn ngủ say liền lẻn khỏi phòng, đi thăm dò các gian trong Mộng Diễm lâu. Theo quan sát, nàng không ít lần bắt gặp Lý Miêu ma ma trò chuyện với người được gọi là Hạ Hoàng công tử trong phòng riêng của mình. Hắn hay lui đến vào tầm *canh ba, lén lén lút lút.

Qua vẻ ngoài của Hạ Hoàng, Trúc Thanh Hi đoán hắn ta là kẻ có tiền. Trang phục hắn mặc là loại vải quý hiếm được nhập từ *Cao Ly, trừ người trong hoàng tộc thì chỉ một vài gia đình quý tộc cao sang bậc nhất mới sở hữu được loại vải này. Nhưng các gia đình cao quý mà nàng biết không hề có người mang họ Hạ.

Trúc Thanh Hi ghé sát tai vào cửa sổ chăm chú lắng nghe câu chuyện của bọn họ.

"Hạ công tử, sắp đến ngày đấu giá rồi mà công tử vẫn chưa mang vật phẩm đến cho ta?" Tiếng của Lý Miêu.

"Đồ vật lần này mất nhiều thời gian chuẩn bị, bà cứ đợi thêm chút nữa." Hạ Hoàng trả lời.

"Công tử không nói trước cho ta đó là món gì được à. Ta thật tò mò nha."

"Đợi thêm khoảng một tuần nữa bà sẽ được chiêm ngưỡng nó thôi. Đảm bảo bà chưa từng thưởng thức món đồ nào lộng lẫy như thế." Giọng điệu cao ngạo của Hạ Hoàng.

Xem ra hắn ta là người trực tiếp cung cấp vật phẩm đấu giá cho Mộng Diễm lâu. Trúc Thanh Hi lập tức trở về truyền tin cho phía Trúc Dạ Ưng, phó thác việc điều tra thân thế Hạ Hoàng.

Đêm hôm sau Trúc Thanh Hi chuồn ra bên ngoài đến nơi hẹn gặp Trúc Dạ Ưng. Trúc Dạ Ưng từ trong bóng tối bước ra, kéo nàng vào một căn nhà nhỏ. Căn nhà này nằm sâu trong rừng, xung quanh bám đầy bụi, có lẽ bị bỏ hoang từ lâu. Trúc Thanh Hi ngửi thấy mùi Tùng Chanh thơm mát, dưới ánh nến mập mờ Tạ Lục Khôn cũng có mặt, hắn tương đối khẩn trương khi gặp nàng.

"Đệ vẫn ổn chứ? Không ai gây khó dễ với đệ chứ?"

Trúc Thanh Hi kéo lớp khăn xuống đáp.

"Nhị gia, ta vẫn ổn. Người đã tra ra thân thế của Hạ Hoàng chưa?"

"Rồi. Hạ Hoàng được xem là quan viên trong triều, hàng Chính thất phẩm. Cha của hắn là *Vân kị úy Hạ Quốc Hưng đã qua đời, hắn được Hoàng Thượng ban cho chức danh *Ân kị úy Hạ Hoàng. Hiện tại Hạ gia do hắn làm chủ." Tạ Lục Khôn tường thuật lại.

"Ta không rõ lắm, nhưng hàng Chính thất phẩm lương bổng nhận được không nhiều đúng không?" Trúc Thanh Hi tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy, nên chuyện trong tay Hạ Hoàng có nhiều vật phẩm quý giá là điều vô cùng khó hiểu. Ta sẽ tiếp tục điều tra kĩ việc này."

"Vậy ta sẽ tìm hiểu xem món đồ đó là gì. Ta phải trở về Mộng Diễm lâu rồi, Nhị gia, đại sư huynh hãy bảo trọng."

Trúc Thanh Hi định quay người cáo từ thì bị Tạ Lục Khôn giữ lại. Mặc dù vài ngày qua Trúc Thanh Hi vẫn liên tục trao đổi thư với hắn, nhưng hắn đã không gặp nàng nửa tháng rồi, trong lòng Tạ Lục Không chưa từng nguôi bớt lo lắng. Ánh sáng lờ mờ của nến khiến hắn không nhìn rõ mặt nàng, hắn quả thật lưu luyến khoảnh khắc này, không nỡ để nàng rời đi.

Tạ Lục Khôn cất giọng trầm thấp.

"Hi Nhân, ta sẽ nhanh chóng điều tra ngọn ngành mọi chuyện, đệ hãy cho ta thêm chút thời gian nữa."

"Được, người hãy bảo trọng."

"Bảo trọng."

Tạ Lục Khôn buông tay Trúc Thanh Hi, nuối tiếc nhìn nàng rời đi.

*canh ba: từ 23 giờ đến 1 giờ sáng

*Cao Ly: vương quốc có chủ quyền ở bán đảo Triều Tiên

*Vân kị úy: một trong những cấp bậc quý tộc

*Ân kị úy: được ban cho con trai của Vân kị úy khi Vân kị úy qua đời
Chương trước Chương tiếp
Loading...