Trường Học Siêu Cấp

Chương 12: Hồi Kí Ức



Giờ tự nhiên thích đặt tên chap hề hề =)))

Kiều Hà lần này ngã xuống cả sàn. Ba cái tát từ hotboy trường, một con nhỏ chúa ghét, và một cô nhóc mới vào trường chưa được bao lâu ==

Chưa đủ đâu ạ. Park Mi cầm cổ áo Hà xách xồng xộc lên, bắt cô đứng dậy, Hà ê chề đau điếng, cứng họng không nói được lời nào.

Cả lớp sửng sốt nhìn Kiều Hà, vài người nhanh chóng lôi máy ra chụp. “Hotgirl Kiều Hà bị ăn 3 cái tát từ……” Đề tài nóng hổi cho mọi người bàn chuyện! Thậm chí trong lớp đang có vài người hả hê, đa số vì ghét hoặc ghen tị với cô từ lâu nhưng ko dám làm gì. Bây giờ chứng kiến một “con nhãi” vô cùng tầm thường xử lí, họ thậm chí còn thấy buồn cười và nhục nhã thay cho cô.

“Mày..chúng mày dám..?” Hà trân trân nhìn những chiếc điện thoại soi mói về phía mình, cô quay ngắt sang trừng mắt nhìn Park Mi, “MÀY DÁM TÁT TAO…”

“SAO LẠI KHÔNG NẾU CÔ CŨNG ĐÃ TÁT TÔI?” nó bình thản nói, nhưng hàm ý ra vẻ vô cùng tức giận. Có thể chửi rủa nó kiểu gì cũng được, nhưng dám nhắc đến hai từ ba mẹ nó, nó không cam tâm.

“Nói người khác dễ dàng thế, sao không nghĩ lại mình? Chẳng phải cô chỉ được cái miệng, còn giải quyết việc gì cô cũng đùn đẩy cho bạn mình xử lí-còn mình thì đứng đó hả hê. Nếu cô thật sự có uy đến thế, sao không tự mình đứng ra thích chửi ai thì chửi, đánh ai thì đánh đi?” Park Mi nói. Giọng nó vẫn trong vắt tự nhiên.

“Xin lỗi nhưng tôi không phải kiểu bạn đó. Cô đối xử với bạn mình ra sao, bạn cô đối xử với cô như vậy. Còn nữa, nếu mồm miệng cô đủ ngửi được, thì đừng lôi gia đình người khác ra làm trò!” nó mỉm cười rồi kéo tay Lily chạy ra ngoài. Jun lườm Hà một cái rồi đuổi theo bọn nó.

Kiều Hà trân trối nhìn vào không trung. Lúc này cô mới nhận ra, Ánh Ly đã không còn đứng cạnh mình ngay lúc mình lâm nguy nhất.

Park Mi và Lily thơ thẩn đứng trước gương lớn nhà vệ sinh. Chả hiểu sao chuẩn bị vào tiết rồi nó còn lôi nhau ra đây làm gì vậy không biết == kệ.

Chỉ là bây giờ, nó thấy cực kì ghét Kiều Hà. Với nó, trước giờ cô làm gì nó chẳng thèm để tâm. Thế nhưng hôm nay lại nói nó..không cha không mẹ, nó điên hết cả người.

Không cha không mẹ, thì sao?

Không cha không mẹ, có phải là nó muốn đâu?

Park Mi cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Nó khẽ nhắm mắt lại, “Ba mẹ, pama đừng tức giận lời cô ta nói, con xin lỗi chẳng biết làm gì hơn ngoài tặng cô ta một cái tát, có lẽ con hồ đồ, có lẽ sau này con sẽ gặp rắc rối lớn, nhưng con không hối hận khi đã làm vậy” Park Mi nhủ, lẩm bẩm trong miệng.

“Nè, cậu không sao chứ?” Lily vỗ nhẹ vai Park Mi hỏi, giọng nhỏ run run. Nhỏ đã không cầm được nước mắt khi nghe Kiều Hà chửi nó là “không cha không mẹ”.

Park Mi mở mắt quay lại, “Ừ mình ko sao” nó nhìn kĩ hơn, thấy mắt nhỏ ươn ướt, “Đừng khóc mà..” nó nói.

“Mình có khóc đâu” nhỏ sụt sịt, “Nhưng mình tức cô ta lắm luôn”

“Lily này..” _Park Mi

“..?”

“Lời hồi nãy Hà nói, cậu tin tưởng chứ?”

“Lời hồi nãy….” nhỏ nhớ lại.

(là Hà nói ko nên tin Park Mi–bạn bè bẩn thỉu gì đó đó..)

“Không, mình không tin!” nhỏ nói quả quyết.

Park Mi khẽ mỉm cười, “Lily, dù mình có lạnh lẽo bên ngoài, nhưng mình chưa bao giờ coi cậu là người dưng cả”

“Ưm, mình biết mà!” Lily cười, “Nghĩ sao mà mình không tin cậu”

Bỗng cửa nhà vệ sinh có tiếng gõ nhẹ, ở bên ngoài, tiếng Jun nhẹ nhàng không gấp rút, “Hai người ổn không?”

Park Mi liền mở cửa bước ra. Nó lắc đầu ý bảo không sao. Nhìn sang Lily, nó thấy nhỏ đang đỏ mặt.

Nó ngước nhìn Jun, thở hài hòa. Hai người, nó không nên ngăn cản cơ hội của nhỏ. Nó không cần tình yêu, chỉ cần có những người bạn tốt như thế này, nó đồng ý.

“Jun, anh dắt Lily đi mua gì ăn đi, cậu ấy đang đói. Tôi buồn ngủ, muốn về lớp trước” nó mỉm cười nó, tỏ vẻ mình ổn.

Lily sững người quay qua giật giật tay nó. Nó chỉ cười lại.

Lily sững người quay qua giật giật tay nó. Nó chỉ cười lại.

“Có thật cô ổn?” Jun hỏi. Nó gật đầu quả quyết. “Giờ ăn trưa chúng ta lại gặp nhau”

“..Ừ vậy” Jun nhìn nó nói. Xong quay sang Lily.

Tim nhỏ đập loạn xạ hơn bao giờ hết. Nó đẩy nhẹ lưng nhỏ, rồi lặng lẽ bước về lớp. Jun nhìn theo bờ lưng nó, nhỏ bé—nhưng thật mạnh mẽ.

“Jun..có đói ko?..” Lily ngập ngừng nhìn anh.

“À, ko đói lắm, mà Lily muốn ăn gì nào?” anh cười, bạn của Park Mi, cũng như bạn của anh thôi, nên đối tốt với nhau cả

~Lily nghe vậy lồng ngực như muốn trào ra, nhỏ gật đầu, “Vậy mình ra nhà ăn xem có gì ngon….” nhỏ cười rồi hai người đi.

Park Mi tựa lưng vào gốc cây mát, nhìn theo lưng cả hai. Nó mỉm cười buồn buồn, tự chúc phúc cho họ. “Jun, anh phải lo cho Lily thật tốt đấy..” nó lẩm bẩm.

Park Mi không về lớp (ko sợ bà cô kkk), nó cảm thấy mệt mỏi thật và nếu bây giờ lê thân vào lớp, gặp lại mặt bạn Kiều Hà yêu dấu thì sẽ xui xẻo a. Vậy nên nó lại đến chỗ hồ nước, đặt mình xuống cỏ. Ngủ ko được, mắt nó cứ mông lung nhìn lên trời xanh.

“Meow” tiếng con mèo. Park Mi nhìn sang thấy Matcha. Matcha vui vẻ bò đến gần nó, dụi dụi cái đầu vào bàn tay nó.

Nó cười vừa đủ, nâng Matcha lên đặt vào lòng mình. Nhìn đôi mắt tinh anh to tròn của Matcha, nó khẽ nói, “Matcha, đi chơi lòng vòng vậy làm sao ta tìm?”

“Meow” Matcha kêu rồi nghịch ngợm bàn tay nó.Nó lại tự nói chuyện với mèo, “Matcha, mày có bao giờ cảm thấy cô đơn chưa?”

“Mày có bao giờ cảm thấy, luyến tiếc một người không phải thuộc về mày là ntn chưa?”

Nó ngồi dậy, vuốt bộ lông xù xù của Matcha. Mỉm cười.

“Có luyến tiếc, cũng chỉ là cảm xúc nhất định. Ta không tin có gì lại quá đau đớn về tình yêu cả”

“Meow”

……………………

“Park Mi này, con đang chơi với thằng nhóc nào thế?”

“Dạ là anh Jun. Anh ấy rất tốt mẹ ah”

“Jun? Con của ai?”

“Con không biết. Anh ấy bảo là con của tập đoàn Zeus ah”

“Zeus??? Ôi không thể được…”

“Mẹ? Sao vậy mẹ?”

“Con chơi với nó được bao lâu rồi?”

“Con mới làm bạn với anh ấy được vài ngày thôi ah”

“Nghe này con gái, nó có hỏi, con là con ai, con phải trả lời rằng: con là con gái tập đoàn Blue, hiểu chưa?”

“Nhưng..chúng ta là tập đoàn Park mà?”

“Shh.. con phải giữ kín chuyện này với thằng bé ấy, ko bao h được nói mình có quan hệ gì với tập đoàn Park. Con nghe rõ chưa?? Nó hỏi, con phải luôn trả lời rằng CON LÀ CON GÁI CỦA BLUE!”

“..dạ vâng..con….nhớ rồi..”

……………………….

Jun. Em chẳng biết anh ở đâu rồi. Em hoàn toàn không muốn tạm biệt anh, nhưng em buộc phải như thế.

Jun. Em chẳng biết anh ở đâu rồi. Em hoàn toàn không muốn tạm biệt anh, nhưng em buộc phải như thế.

Jun. Anh thế nào rồi? Đã có..người con gái khác chưa?..

Anh biết không. Trường mới của em lạ lắm. Có những người rất không phải. Đối xử với em ác ý. Em chưa làm gì họ cả.

Jun này. Em đã thấy một người giống anh lắm. Cũng tên là Jun đó. Nhưng chắc không phải đâu nhỉ.

Nếu là Jun của em, chẳng bao giờ lạnh lùng với em hay với ai như vậy.

………………………….

Park Mi ôm lấy cái áo khoác còn lại của mẹ mình run rẩy. Trường mẫu giáo là thảm họa, không ai chơi với nó.

“Ê, xem con nhỏ kia có cái áo đẹp quá”

“Hình như áo của mẹ nó?”

“Không biết, hay là ta đến lấy đi”

“Ko được, đừng lấy cái áo khoác của mẹ tôi!”

“Có đưa đây ko? Người mày bé xíu, mặc ko vừa đâu!”

“Ko được! Aa…”

Park Mi ngã đập đầu xuống chiếc bàn khá mạnh, sau khi giằng co với đám lớp mẫu giáo trên.

Chúng nó hoảng hốt nhìn máu chảy ra từ đầu cô bé. Một đứa, hai đứa, rồi tất cả bỏ chạy. Xem như, mình vô tội.

“Park Mi..con bị sao thế này???” Cô giáo quản trẻ chạy tới.

Rất nhanh, cả trường nhốn nháo lên, gọi cấp cứu đưa cô bé nhỏ tới bệnh viện.

…………………………….

“Cháu tôi thế nào??” Cô Shyn Hye bám dính lấy bác sĩ. Mặt đỏ bừng, nước mắt ko ngừng rơi.

“Cô bé đã ổn hơn. Nhưng đáng tiếc là mất đi một chút kí ức. Chỉ một chút. Có lẽ ko quan trọng lắm. Nhưng hình như trong lúc hôn mê cô bé khóc rất nhiều, miệng liên tục gọi ba mẹ và tên một ng con trai tôi ko rõ. Nói chung tình hình ko thực sự nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ vài tuần…”

Cô Shyn Hye nghe ko lọt tai nào nữa. Mất một chút trí nhớ? Hi vọng là nó không quên cô hay gia đình!

“..Cô..Shyn Hye ah?”

“Con..con vẫn nhớ cô..???”

“…Tất nhiên là nhớ..cô hỏi lạ vậy..”

“À..ừm..con nhớ con tên gì không?..”

“..Park..Park Young Mi, con phải nhớ chứ..”

“Con..nhớ ba mẹ mình không..?”

“Có chứ ah. Nhưng..ba mẹ con..mất rồi phải ko?…Chị nữa..Chị Hee Sum của con nữa..”

“Đừng khóc nào, con nhớ được vậy là tốt quá rồi..vậy, con nhớ ai là Jun ko?..”

“Có..chứ…anh Jun, con nhớ Jun…”

“Có..chứ…anh Jun, con nhớ Jun…”

“Thôi nào, Jun thuộc tập đoàn nào nè?”

“..con không…nhớ…”

“..VẬY.. con thuộc tập đoàn nào?? Nhớ ko con?” cô Hye tròn mắt.

“..con…không..”

“Nghe kĩ đây, con là con gái tập đoàn Park!”

“..Vậy anh Jun..?”

“Con..không cần biết! Con nghỉ ngơi đi..”

“Vâng..”

…………………..

Zeus? Lúc Jun nói vậy..tôi thấy rất quen nhưng ko biết được mình đã nghe ở đâu!

……….

Kí ức của Park Mi rắc rối hề? Để mình tóm tắt cho mn hiểu:

10 năm trc.

Park Young Mi/thuộc tập đoàn Park/đang sống 1 cs hạnh phúc

—> quen Jun, thuộc Zeus, “yêu” ♥

—> pama cảnh báo ko được nói mình thuộc nhà Park với Jun. Phải ns mình là con gái tđ Blue.

—> chị Park chết đuối một lần đi biển.

—> mẹ Park bị sát hại bởi nhà Blue.

—> ba Park tự tử.

—> tập đoàn Park sụp đổ, phá sản. Họ hàng tận dụng thời cơ vơ vét tài sản, còn Park Mi đùn đẩy ko ai nhận nuôi.

—> Park Mi chia tay Jun, theo cô shyn Hye sống 1 cs cực khổ.

—> mất một chút trí nhớ. quên đi thân phận của Jun là gì.

—> trở nên lạnh lùng vô cảm.

Thương nhỉ T_T

Mọi người có thắc mắc gì hk nè, cmt ở dưới á nha. Mn có thấy chap này hơi ngắn ko nhỉ? :v xl nhé e lazy chỉ viết được tới đây kẹt ý tưởng :(

Đọc xong vote cho e nhé, ở dưới kìa :* vote đi e viết chap mới cho
Chương trước Chương tiếp
Loading...