Tự Nhiên! Nàng Chạy Không Thoát Đâu

Chương 9: Nguyệt Dạ Lam Chi (9)



Hắn nghe xong, tuy nét mặt không biêut lộ gì nhưng trong tâm cũng thở phào coi như nhẹ nhõm. Hắn tinh đến thời điểm hiện tại Tiểu tự nhiên nhà hắn xem ra sắp tỉnh. Hắn phải mau chóng dẫn cá bảo bảo bối của hắn ra khoi đây ngaa.. đến khung cảnh nên thơ nào đó cùng với bảo bối hắn tâm sự hàn huyên.

Mũi chân hắn điểm nhẹ, vạt áo à mị đỏ tươi tung bay theo gió hòa cùng với vạt áo thuần khiết trắng mần. Bọn họ như một bông hoa rực rỡ nở ra khiến hoa cò cũng phải ghen tỵ. Tiểu thần thú hắc long nhanh nhảu ngay khi nhìn thấy chủ nhân của nó bay lên không trung thân hình khổng lồ của nó di chuyển từ mặt đất bay vọt đến chỗ Hàn Quân Ly, ngoan ngoãn dùng thân rồng của hắn làm chỗ đứng cho Hàn Quân ly.

Cứ thế bóng thần long xa dần rồi biến mất, để lại một khoảng không yên tĩnh lạ thường. Mọi người bấy giờ thở phào nhẹ nhõm, cảm xác bỗng thấy yêu đời hơn hẳn. Lí do là vì bọn bọ vừa tránh được lưỡi dao tử thần kề bên cổ. Sau chuyện này, niềm kính trọng của bọn họ với bang Huyết Vương ngày càng vững chắc bọn họ lần này đi không ohair là tay không mà dắt về nha bọn họ đã học được một bài học quý giá đó là:muốn yên yên ổn ổn chơi thì không nên chọc vô bang Huyết Vương càng không nên dựt đồ của bang họ.Thật quả là một bài học đắt giá. 

Trong lúc bọn họ đang thầm rút ra bài học, Tử Đan tiến đến chỗ của tiểu Kì Lân lòng bàn tay hạch thú lớ lửng, sau khi hạch thú đến gần Uyển Nhi độ 1m luồng ánh sáng xanh biếc di chuyển từ chỗ lòng tay hắn đi đến chỗ của Uyển Nhi vừa vặn luồn vào tay áo. Uyển nhi đơ người, ngay lúc đó khóe miệng cong lên tà lãnh ôn nhu như nước nói với Uyển Nhi:

-" Vốn là của ngươi. Hoàn lại, đi lãnh thưởng xong ta sẽ trị thương cho ngươi"

Ánh mắt Uyển Nhi sáng lên đưa con mất sáng ngời hướng Tử Đan đi. Tử Đan hiểu được nghi vấn trong lòng, hắn vẫn nhẹ giọng:

-" Được..."

Tử Đan ngắt nhịp lại, rồi nói tiếp:

-" Sẽ trị được ta đã nhận lời của Ly ta sẽ làm được ngươi yên tâm ". Nụ cười trên môi hắn Khuynh thành khoe sự diễm lệ, sắc đẹp của hắn so với Hàn Quân ly nói hơn không hơn, nói kém cũng không kém hắn với Hàn Quân ly hắn ta mỗi người một vẻ. Hàn Quân Ly mang vẻ đẹp tà mị yêu nghiệt khuynh hoa tuyệt đại khiến người khác vừa tôn kĩnh vừa muốn có được là vừa sợ hãi vừa nhún nhường, kính trọng. Còn hắn - Tử Đan, hắn có một vẻ đẹp thanh tao nhã nhặn, ngũ quan tinh sảo nổi bật với sống mũi cao đôi mày liễu ôn nhu hiền hòa, vẻ đẹp của hắn là một vẻ đẹp thanh tao thuần khiết khiến người người quý mến.

Uyển Nhi bị nụ cười mê hồn trong thoáng chốc thần trí trống rỗng, nhưng rất nHnh đã khôi phục lại, nàng chỉ cười nhẹ  . Cũng như nàng, đám nữ nhân từng bang phái nhìn thấy nụ cười rực rỡ thoát tục của Tử Đan trái tim nhịp đập không kiểm soát được cảm tưởng như muon sbya tung ra khỏi lồng ngực muốn  phi nhanh tới trao chọn trái tim cho Tử Đan. Đám nữ nhân đó hướng đôi mắt đằng đằng sát khí lên người Uyển Nhi, dựa vào cái gì mà cô ta lại không những được sự bảo bọc của Nguyệt Dạ Lam Chi mà còn được Hàn Quân Ly cưng chiều hết mực.. đã có hai boss đã vậy lại giờ thêm một Tủe Đan ôn nhu hiền dịu chăm sóc... dựa vào cái gì dueaj vào cái gì mà cô ta được tốt đến vậy...

Tử Đan không thèm để ý đến những con mắt  của nữ nhân  khác... khi nhìn thấy Uyển Nhi cười, hắn ta bất giác đỏ mặt... Lòng hắn thầm nghĩ:"Nụ cười này rất giống với Lam chi... đẹp rất đẹp ".

Uyển Nhi thấy phản ứng này của Tử Đan, lại tưởng Tử Đan có ý với mình đôi má của người thiếu nữ đỏ ửng. Tử Đan thấy vậy, biết Uyền Nhi hiểu lầm hắn cũng không có giải thích, hắn chỉ chống lảng cúi đầu xuống mặt Kỳ lân. 

Giờ hắn mới nhận ra,  cá tiểu kỳ lân này đoiu mắt đỏ hoe ươn ướt hướng về phía của hắc long nhìn không chớp mất...a Đôi mắt của nó nói lên tất cả: Nó nhớ tiểu chủ nhân nhà nó, nó lo cho nàng, nó muốn ở bên nàng ư ư"

Tử Đan dùng lòng bàn tay phải nhẹ xoa xoa đầu của tiểu kỳ Lân,  cười nhẹ nói:

-" Ngoan trở Uyển Nhi trưởng lão về đến thánh địa linh khí của bản bang..."

Tiểu Kỳ Lần đôi mắt ủ rũ chán nản cụp xuống bộ mặt hế sức đáng thương cúi đầu xuống đất.Thấy biểu hiện này của Tiểu Kỳ Lân, Uyển Nhi không nhịn được lên tiếng hờn giận vờ trách móc:

-" Ta cũng không béo ta cũng không xấu  tiểu heo ngươi cõng ta thiệt thòi ngươi sao " 

Tiểu Kì Lân đang ủ rũ nghe thấy lời trách móc vội quay đầu đôi mắt đáng thương mà hướng đến Uyển Nhi nó kêu lên vài tiếng....ngao ngao ngao-"Không phải người ta có tên tên của người ta là A cát người không được gọi ta tiểu heo...ư ư" 

Uyên Nhi nghe không hiểu đành nhếc môi lên, nói với nó:

-" Ta không hiều ngươi nói gì hết, Tiểu heo thúi..... không trở ta về ta không cho ngươi gặp tiểu chủ nhân nhà ngươi  " Uyển Nhi thè lưỡi tinh nghịch trêu.

Tiều Kỳ lân nghe vậy đôi mắt ngấm nước tưởng chừng như sắp khóc... Tử Đan thấy vậy trong lòng không khỏi thầm nói:" giống quả là rất giống với Lam Chi ngay cả cách bắt nạt cũng giống như vậy ". Tử Đan ngẩng đầu lên tay vẫn không rời cái lông đầu mềm mềm của  Tiểu Kỳ Lân an ủi nói:

-" Trở về xong ngươi có thể đi tìm tiểu chủ nhân nhà ngươi " Nói xong, cái đôi mắt của Kì lân sáng rực, nó  không đợi Tử Đan rút tay ra khỏi đầu dùng hết sức phi nhanh lên không trung, ngay cả Uyển Nhi đang ngồi trên lưng cũng ngả nghiêng về sau rất lâu mới có thể lấy đà trở lại chưa kịp mắng cái tiểu trư heo này thì nàng đã "Truyền thống "về thành bang.

Tử Đan thu liễm nụ cười trên môi, ánh mắt đâu còn sự hiền dịu ôn nhu, giờ trở nên lãnh không không chút biểu cảm, âm lạnh lạnh thấu xương vang lên cảm tưởng xe cả da thịt, quét qua một lượt đám người thốt lên:

-"  Các ngươi không đi"
Chương trước Chương tiếp
Loading...