Tựa 1 Mùa Hoa Lại Tựa Sương

Chap 1: Vô Tình



Vô Tình, Vô Tình… nàng sống đến 9 trăm tuổi trên Thiên giới cũng chưa 1 lần biết đến cái gì gọi là yêu. Vị thượng thần ấy chỉ với vài nhánh quân, 1 tay giết chết Lệ Ma cứu nguy Lục giới. 4 trăm năm trước, nàng khí chất bất phàm , chỉ 1 nụ cười lay động nhân gian, chỉ 1 giọng nói làm lay chuyển cả Lục giới. 4 trăm năm sau, làm thượng thần tuyệt sắc không ai sánh được, công lao của nàng vang khắp muôn nơi, Thiên giới tự hào, Lục giới ngưỡng mộ. Mặc dù vậy, nàng vẫn lạnh lùng cô độc, vẫn kiêu ngạo và cao quý. Suốt bao lâu nay, người được gặp nàng đếm trên đầu ngón tay, người hiểu nàng lại càng ít.

Vô Tình ngồi trong Thanh Vân điện, lặng lẽ nhâm nhi ly trà trên tay, giọng nói nàng cất lên trong veo lại mang cho người ta 1 cảm giác xa cách:

“Ngọc Lan, mang cây đàn tranh của ta lại đây”

Ngọc Lan hơi nhún người thưa “Vâng” rồi mang cây đàn tới cung kính đưa cho nàng sau đó nhẹ nhàng lui về vị trí.

Khúc nhạc bất chớt vang lên thanh thót dưới đôi bàn tay thon dài trắng như bạch ngọc của nàng. Nó trong vắt như dòng suối, âm vang mờ ảo như tiếng hát của gió lúc ẩn lúc hiện. Quả là 1 thiên tùy hứng làm say đắm lòng người. Bỗng, dây đàn đứt làm âm thanh bị lạc đi, ánh mắt Vô Tình cũng thoáng chở nên ảm đạm hơn nhiều.

“ Ngọc Lan, Mạn Châu Sa hoa lại chết rồi sao?”

Ngọc Lan tiến lên vài bước, thưa “đúng ạ” rồi ngập ngừng muốn hỏi:

“ Người đã biết không thể trồng tại sao vẫn làm ạ?”

Vô Tình đáp lại bằng cái cười lạnh lùng:

“Đúng, không thể...nhưng mà ta lại thích tìm điều có thể trong không thể”

Kì thực, chuyện trồng loài hoa Bỉ Ngạn này ta cũng chỉ là do hứng thú nhất thời muốn biết liệu có thể trồng 1 loại hoa chỉ mọc ở Ma Giới lên nơi khác được không mà thôi. Không trồng được, nói với ta cũng không có gì quan trọng.

Ta nhìn cây đàn, tay áo viền hồng phấn khẽ vẩy, dây đàn ẩn hiện ánh sáng rồi liền lại như trước, tiếng đàn lại tiếp tục vang lên.

“ Ha, ha, Vân Phiến thượng thần có nhã hứng như vậy, sao có thể không gọi ta cùng thưởng thức chứ” Nam tử áo lam tươi cưới đi đến, ngồi xuống cái ghế đối diện ta.

Người có thể bước vào nơi này ngang nhiên như thế từ trước đến nay chỉ có mình hắn, đệ đệ của ta. Tên này không biết giống ai lại khác ta 1 trời 1 vực, khắp cả Lục Giới ai nấy đều là bằng hữu của hắn cả. Để được như thế, đương nhiên cũng phải dựa vào bản lĩnh hóng chuyện của hắn. Dù hắn là đệ đệ ta nhưng nhiều lúc ta cũng không ưa nổi, vì sao ư?

Hắn nói quá nhiều đến ta cũng không biết trong bụng hắn có bao nhiêu cái bát quái nữa . Nhiều lúc, trong nhà có 1 đệ đệ như vậy cũng vui cơ mà cứ ngày ngày bắn súng liên thanh không ngừng nghỉ như hắn thì quả là làm người khác cức kì đau đầu, phiến não. Ấy mà nếu để nhờ hắn đi dò la tin tức thì lại rất chi là hiệu quả nha. Hỏi mười điều thì có đến chín điều hắn có thể trả lời ngay, nếu không thì 1 là hắn nói quá nhiều cần bù oxi cho não, 2 là điều điều đó quá kín tiếng, cơ mà thường thì để hắn đi 1 lúc về ắc sẽ có câu trả lời ngay, 3 là hắn cố tình nói vòng vo không chúng ý. Tên này thì thuộc loại 1 và 3 nhiều hơn còn vì sao thì để sau này sẽ biết. Còn điều đó quá kín tiếng ư? Kể cả gia phả 18 đời của dòng họ nào đó hắn còn moi từ trong mồ ra được nữa là. Thế nên chuyện này cũng không cần phải giới thiệu thêm đâu ha.

Ta bây giờ nhìn thấy hằn, bản thân đã muốn đau đầu rồi đó:

“ Ngọc Lan, khách tới thăm mà ngươi lại không báo trước với ta?” Ngọc Lan cúi đầu, “ Thượng thần tha tội”

Vô Ưu vẫn hí ha hí hửng nói “ Tỷ tỷ đừng trách Ngọc Lan, là ta bảo nàng không cần thông bào đấy”

Ta vờ nói:

“ Ồ, nơi này từ lúc nào cần đệ quản vậy” Ta lạnh giọng vời hắn

Vô Ưu làm bộ thở dài:

“ Tỷ, đệ có chuyện muốn nói thật mà”

Vô Tình hơi mất kiên nhẫn:

“ Có chuyện mau nói, …” Ta còn chưa nói xong hắn đã cướp lời:

“ Tỷ, đệ đến thăm tỷ mà tỷ lại đối xử với đệ như vậy sao” hắn phàn nàn

Ta nhíu mày:

“ Không nói, được, Ngọc Lan, tiễn khách”

Vô Ưu nhăn mày, tỏ vẻ bất đắc dĩ:

“ Được, được, đệ nói mà, đệ nói mà… Ma vương muốn mời tỷ dự tiệc rượu”

Ta không thèm nghĩ, nói:

“ Không đi”

Vô Ưu liền thúc giục:

“ Tỷ, kể cả tỷ không muốn đi thì cũng phải nể mặt đệ chút chứ, tỷ không coi đệ là đệ đệ sao”

“ Đệ nói đúng rồi a” lại dùng chiêu cũ mèm này với ta, dùng cả chục lần không chán hả. Nhưng ta thì chán rồi đó, aizz, ta làm tỷ tỷ cũng thiệt thương cảm cho hắn mà.

“…” 2 giây câm nín lặng lẽ trôi qua. Hắn tranh thủ lườm quỵt ta 1 cái,làm bộ mặt như vừa bị đánh hội đồng.

“ Tỷ không nể mặt ta cũng thôi cơ mà cũng phải nể mặt Ma vương chứ, tỷ không sợ đắc tội người ta nhưng mà đệ sợ đó”

Hắn lo lắng hơi thừa thãi quá rồi nha “ Đắc tội, ta sống 9 trăm năm, ai mà chưa từng đắc tội, vậy mà đệ cũng đâu có bị ai ngược đãi đâu, không phải vẫn làm bạn với cả lục giới hay sao.”

Vô Ưu liếc liếc, cuối cùng nhìn chúng chậu hoa đang để trên bàn, ánh mắt sáng lên:

“Tỷ không phải vẫn đang muốn trồng hoa hay sao, nhân tiệc rượu này có thể hỏi Ma Vương xem loài này có đặc tính gì đặc biệt hay không, nhỡ đâu lại có ích. Hơn nữa, cũng là cho Ma Vương tý mặt mũi, thà rằng làm bạn còn hơn đắc tội người ta, tỷ thấy ta nói đúng không?. Với lại hoa ở đây cũng chết rồi mà, có thể tiện tay xin thêm nữa.”

Ta đang định nói thì tên kia lại chen vào “ À còn nữa nè , thế tử của Ma vương cũng xêm xêm tuổi tỷ, lại còn tuấn tú, có tài năng a, quan trọng nhất là rất giỏi luyện hương, không phải tỷ cũng rất thích nghiên cứu hương liệu sao, gặp nhau rồi có nhiều điểm chung, nhỡ đâu chuyến này lại có thêm được 1 lam nhan tri kỉ thì quá tốt”

“Không cần phiền phức vậy đâu, còn lam nhan tri kỉ thì thôi đi, hay là để ta tìm cho đệ 1 hồng nhan ha”

Hắn nghe vậy cười trừ, luôn mồm nói “ Không cần đâu, hồng nhan vẫn là để đệ tự tìm thì hơn”

Vì muốn đánh trống lảng, hắn lại chuyển đề tài:

“À đệ có 1 chuyện rất bí mật, nếu là người ngoài chắc chắn đệ sẽ không nói đâu”

“ Không nói thì thôi, ta cũng không muốn nghe”

“Ấy, ấy, chuyện này cực kì sốc nha, không phải ai cũng biết đâu”

“ Vậy sao” Hắn gật đầu, ta lại nói “ sốc thì đừng kể nữa”

“……” Hắn sa mạc lời lần 2
Chương tiếp
Loading...