U Lan

Chương 11



Khổng lồ lực đạo ấn chặt nàng trên giường gỗ mềm mại.

U Lan bối rối đứng người dậy nhìn Kim Lẫm trước mắt, vì lửa giận trong mắt hắn mà hoảng sợ đến mức không thể nhúc nhích. Tóc đen của hắn xốc xếch, trên quần áo tràn đầy vết máu, vẻ mặt dữ tợn đến mức làm cho nàng sợ, tiếng gầm gừ phẫn nộ chấn động nhà đá.

“Muốn chạy trốn? !” Kim Lẫm gầm rú, nắm bả vai của nàng, dùng sức to lớn cơ hồ muốn nắm gãy xương cốt của nàng. Hắn nhìn chằm chằm nàng, mãnh liệt lay động.”Ngươi muốn chạy trốn? !”

Lực đạo cường đại làm cho nàng choáng váng, ngay cả nói cũng nói không hoàn chỉnh.

“Không, không phải … Lẫm… Ta không có ——” nàng muốn giải thích, nhưng hắn căn bản không cho nàng cơ hội.

Hai tay thô ráp chế trụ hai tay của nàng, giơ lên qua đầu. Kim Lẫm cắn răng, dùng thân thể trầm nặng ép nàng vào da thú mềm mại.

“Trốn a!” Hắn gầm thét, tựa sát vào trước mắt nàng, vẻ mặt dữ tợn như thú tùy thời muốn cắn người.”Ta xem ngươi trốn thế nào!”

“Không,” nàng thở dốc, cố gắng nói ra chân tướng.”Ta không muốn chạy trốn, ta —— “

Oanh!

Kim Lẫm ra một quyền chặt đứt cột giường, nàng bị làm cho sợ đến mức nói không lên lời.

“Ngươi không muốn chạy trốn?” Hắn giận dữ cắn răng, giễu cợt nhướng mày rậm, rất chậm rất chậm nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi tự nguyện theo người Nam Quốc kia. Ngươi là tự nguyện, không chút phản kháng, thậm chí tràn đầy mong đợi…” Hình ảnh này quanh quẩn trong đầu hắn, làm cho hắn càng hận hơn.

Hận nàng.

Nhưng cũng càng hận chính mình.

Kim Lẫm cắn chặt hàm răng, khắc chế ý muốn bóp chết nàng.

Lại một lần!

Nàng không ngờ lại lừa hắn một lần nữa!

Mà hắn lại ngu xuẩn như thế, lại để cho ánh mắt của nàng, vẻ mặt của nàng, cùng tiếng nói mềm mại của nàng đột phá phòng bị trong lòng, đã quên kinh nghiệm lúc trước.

Tất cả những thứ này đều chỉ là thủ đoạn của nàng!

Vô tội nhu nhược của nàng so với bất kỳ vũ khí nào còn nguy hiểm hơn. Khi hắn biết nàng lao người vào lửa tìm cái nhẫn kia, tim hắn thật sự có chút dao động.

Tổn thương trong lòng bàn tay nàng cùng nụ hôn ôn nhu lúc nửa đêm trên cổ tay hắn, còn có nước mắt ướt át kia, đều mê hoặc hắn.

Bởi vì yêu nàng, cho nên hắn mềm dịu đi, thậm chí bắt đầu tin tưởng nàng.

Nhưng, cũng bởi vì yêu nàng, khi hắn tận mắt nhìn thấy nàng không quay đầu lại chuẩn bị thoát đi, tất cả yêu, tất cả đều biến thành hận!

Kim Lẫm mím môi, dùng sức nặng toàn thân áp lấy nàng.

“Lẫm, ngươi hãy nghe ta nói —— “

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay dày rộng không chút lưu tình thô bạo xé mở váy nàng.

Trong nháy mắt, U Lan toàn thân cứng nhắc.

Không, sẽ không, Kim Lẫm không thể nào muốn ——

“Lẫm, đừng! Van cầu ngươi, đừng làm như vậy!” Nàng cố gắng giãy dụa, nhưng không cách nào chống cự sự mạnh mẽ của hắn. Tiếng áo đơn bị xé rách một lần nữa vang lên, lòng của nàng giống như rơi vào hầm băng.

“Không có ai có thể lừa gạt ta.” Hắn lạnh giọng tuyên bố.

“Ta không lừa gạt ngươi.” Không khí lạnh lẽo thổi qua hai chân, nàng kinh hoảng nhận thấy áo đơn đã không cách nào bảo vệ nàng.

Kim Lẫm trả lời bằng một tiếng cười lạnh.

“Người phản bội ta đều phải trả giá thật lớn.” Trên tay hắn ra sức xé mở tiết khố của nàng, sau đó mạnh mẽ tách hai chân nàng ra, thân thể cao lớn xâm nhập, làm cho nàng không cách nào khép lại.

Thân thể xinh xắn vì sợ hãi mà run rẩy. Nước mắt tràn vào trong mắt, nàng thử chạy trốn nhưng chỉ là vô ích, bất kỳ động tác nào đều bị hắn vững vàng ngăn chặn.

Cứng rắn của hắn, qua mấy tầng vải vóc, tựa vào nơi mềm mại yếu ớt nhất của nàng.

Toàn thân nàng lạnh như băng, khẩn cầu nhìn nam nhân trên người.”Lẫm, đừng đối xử với ta như vậy. Van xin ngươi, tin tưởng ta… Tin tưởng ta…” (A~~~~ Ta điên đây, đến lúc này còn tin với chẳng tưởng cái gì, Lan tỷ à, tỷ đừng hỏi vì sao số tỷ khổ. Tất cả, tất cả đều là cái tính của tỷ ấy. Đang lúc này nói cái câu người ta ghét nhất. Aiz~~~)

Kim Lẫm liếc mắt nhìn nàng, đưa tay cởi quần, phóng ra khổng lồ nóng rực.”Ta đã tin tưởng ngươi.” Mặt hắn không chút thay đổi, thấp người ma sát nàng giống như đang tuyên cáo cực hình bắt đầu.”Kết quả của việc tin tưởng ngươi đã khiến ta ở trong quật lao, đợi suốt ba năm.”

“Không ——— “

“Không liên quan đến ngươi?”

“Lẫm, đừng ——” trong mắt nàng đều là sợ hãi.

Hắn làm như không thấy.

“Ta sẽ không tin một tên lường gạt một lần nữa.” Hai tay của hắn nắm hông nàng, ngăn cản nàng lùi bước, mạnh mẽ đem nàng gần hơn, cúi người dán lấy mặt của nàng, uy hiếp tuyên cáo: “Ngươi là của ta! Nô lệ của ta! Con tin của ta! Ta là chủ nhân của ngươi! Ngươi chết cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta!”

Khi hắn công khai biểu thị tức giận, hắn ngang nhiên thẳng lưng tiến vào nàng.

Hắn mãnh liệt khổng lồ cùng của nàng khô sáp khiến cho hết thảy đều trở thành hành hạ.

Gương mặt mềm mại trong nháy mắt trắng bệch như tuyết. Khi hắn xông vào, nàng đau đến co rúm lại, bởi vì hắn cường hãn tiến vào mà đau kêu ra tiếng.

“A —— “

Một chút, một chút ít ỏi đau đớn chợt lóe lên rồi biến mất.

Kim Lẫm lại càng dùng sức thẳng tiến, bắt buộc nàng tiếp nhận mình.

Nàng bất lực cắn chặt cánh môi, tay nhỏ bé nắm chặt da thú, nước mắt đau đớn khiếp sợ chảy xuống gương mặt tái nhợt.

Lửa giận phẫn hận cuồng bạo thiêu đốt tất cả, khiến cho hắn đè xuống xúc động muốn hôn đi nước mắt nàng, đè xuống sự ôn nhu không thôi sâu trong nội tâm, dùng phương thức trực tiếp nhất tổn thương nữ nhân đã tổn thương hắn. Hắn cười lạnh, xâm phạm nàng, một lần lại một lần, tàn nhẫn thương tổn nàng.

U Lan nằm trên giường thống khổ không thôi, cũng không phản kháng nữa, thân thể theo mỗi lần hắn thô bạo thẳng tiến mà mãnh liệt chấn động.

Nàng không cách nào nhúc nhích.

Nam nhân nàng yêu nhất đang tổn thương nàng.

Không có ôn nhu lần đầu.

Không có ngọt ngào lần đầu.

Không có thương tiếc lần đầu.

Chỉ có đau.

Đau.

Đau càng lúc càng kịch liệt, từ trong lồng ngực tràn ra. Hắn đâm vào thân thể nàng một thanh đao dày rộng mà sắc bén. Hạ xuống, hạ xuống, hạ xuống, lại hạ xuống, nặng nề, thật sâu đâm vào lòng nàng.

Chất lỏng ấm áp vô thanh vô tức chảy xuống từ vành mắt của nàng. Khuôn mặt Kim Lẫm lãnh khốc cứng nhắc ở trong mắt nàng chỉ là cái bóng mơ hồ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt da thú vì dùng sức quá mức mà không còn một tia huyết sắc.

Kim Lẫm một lần lại một lần, tổn thương nàng.

Đau đớn từ kịch liệt lúc trước dần dần trở nên bình thản. Nàng bắt buộc mình không cảm giác, không suy tư, mới làm cho những đau đớn kia giảm bớt chút ít.

Nếu như nàng có thể giết chết cảm giác chán ghét của mình trước khi Kim Lẫm giết chết lòng nàng, có phải có thể sẽ không sợ hắn thương hại nàng nữa hay không?

Nàng tuyệt vọng giống như ngã vào vực sâu không đấy, thân thể xinh xắn không còn phản kháng nữa, sắc mặt trắng bệch giống như một con búp bê bị hỏng, mặc cho người nam nhân này định đoạt.

Nước mắt, chảy xuống.

Rồi sau đó, dần dần, dần dần khô, chỉ để lại vệt nước mắt nhàn nhạt.

………….

Ánh nến không còn sáng nữa.

Kim Lẫm đã rời đi, để lại một mình nàng trong bóng tối.

Nàng không còn bất kỳ tri giác nào, chỉ nằm ở chỗ cũ, hai mắt chớp cũng không chớp một cái, nhìn vào một điểm bất định trong không trung.

Bông tuyết, từ cửa sổ vỡ tan tành, bay vào nhà đá, rơi trên cánh tay của nàng.

U Lan chậm rãi chống người đứng dậy, nhìn cảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ. Tuyết trắng thuần khiết như có thể bao trùm tất cả, che dấu những đau đớn kia, những nước mắt kia, những quá khứ kia …

Nàng nhẫn nhịn đau đớn giữa hai chân, đi xuống giường gỗ, trong đêm tối sâu trầm bước ra cửa sổ bị tàn phá, hai chân trần trụi bước lên ban công tuyết đọng.

Phía chân trời nổi lên một tia sáng trắng mờ nhạt, mọi người trong thành đều đang say ngủ.

Nàng mặc nội y tàn tạ, đứng ở nơi kia, nhìn phương xa, bão tuyết che dấu hết thảy, đem hết thảy đều nhuộm thành một màu trắng, làm cho nàng không phân biệt được đông tây nam bắc.

Nơi này là nơi nào?

Nàng không biết thảm tuyết trắng này, không biết những người này…

Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao?

Một bông tuyết lạnh như băng rơi vào mi mắt.

Tuyết rơi.

Bông tuyết bay xuống, giống như ngày nào đó năm nào đó, hoa tử đường bị gió biển thổi rơi.

Nàng ngẩng đầu lên trong tuyết, chậm rãi vươn tay đón được một bông tuyết. Bông tuyết lại giống như lời thề, không nắm giữ được, lọt vào trong lòng bàn tay rồi tan chảy.

U Lan đứng lặng trong tuyết trắng, thân thể gầy yếu trong tuyết giống như một linh hồn có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Tuyết trắng tan ra trên mặt nàng, như nước mắt, nhưng lạnh như băng thấu đến tận tim.

Cái lạnh kia lan tràn trong thân thể, từng giọt từng giọt lấy đi độ ấm của nàng, nhưng nàng lại không muốn trốn, sự rét lạnh kia cướp đi tri giác của nàng, mang đi nỗi đau trong lòng, cho nên nàng vẫn đứng.

Cho đến khi những băng tuyết kia làm tê dại tất cả những đau đớn đến tận xương trong lòng nàng, mang đi toàn bộ cảm giác của nàng.

Cuối cùng, thể lực nàng đã không còn chống đỡ nổi, chậm rãi nằm lên tuyết trắng.

Bông tuyết rơi xuống, một bông lại một bông, một trận lại một trận, từ từ che khuất nàng.

Nàng nhắm hai mắt lại, mơ thấy Nam Quốc, mơ thấy cái hang kia, mùa hè kia, nam nhân nàng yêu kia. Nàng đang mơ.

Nàng mơ một giấc mơ đẹp.

Trong mơ, hắn cùng nàng cầm tay nhau, vuốt ve hài tử của bọn họ trong lòng nàng, hắn cùng hài tử cười, xóa tan đi những hiểu lầm kia, giữa bọn nọ không còn nửa điểm lo lắng nữa…

Bông tuyết im lặng, bao trùm nàng.

Lan nhi.

Nàng phảng phất như nghe thấy hắn gọi to.

Ta bảo đảm, vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi nữa.

Mùa hè.

Đừng sợ.

Hoa tử đường.

Cả đời này, ta quyết không phụ ngươi.

Như vậy, từ nay về sau, ta chỉ mặc xiêm y ngươi làm.

Đây là chiếc nhẫn bất ly thân của ta.

Hãy nhận lấy chiếc nhẫn này.

Sau khi nhận chiếc nhẫn này, lập tức đại biểu ngươi là thê tử của ta.

Lan nhi.

Lan nhi.

Lan nhi…

Thanh âm càng lúc càng mơ hồ, mà những hứa hẹn kia đều giống như bông tuyết, từng cái từng cái biến mất, giống như chưa bao giờ từng tồn tại.

Thân thể gầy yếu hơi động một chút.

Nàng tỉnh mộng.

Mộng đẹp, cũng chỉ là mộng; mộng đẹp, luôn phải tỉnh.

Nàng tỉnh mộng, chỉ còn một mảnh hoang vu. Mà những mờ mịt, vẫn còn tại.

Mộng, nát, vỡ thành mảnh nhỏ. Những lời ngon tiếng ngọt say lòng người lúc đầu đều biến thành độc dược thấm thấu xương. Nàng mở mắt, trên mặt tuyết chỉ có một mình nàng.

Tất cả đều trôi xa, dần dần dần dần mơ hồ.

Nam Quốc.

Ngày mùa hè.

Hang.

Hôn.

Hoan ái.

Nam nhân nàng yêu.

Người nam nhân kia.

Mơ hồ.

Bông tuyết từng đợt bay xuống.

Tất cả trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Nàng ở trên mặt tuyết lạnh như băng, nhắm hai mắt lại, phun ra một ngụm hơi thở ấm áp cuối cùng.

……………….

Ba Na lo lắng không thôi, trơ mắt nhìn Kim Lẫm ôm U Lan trở về nhà đá.

Nàng không dám ngủ, thủy chung lo lắng đề phòng, chỉ có thể ở trong đại sảnh đi qua đi lại. Nàng nghe thấy trên lầu truyền đến gầm thét rống giận, lại chưa từng nghe thấy thanh âm của U Lan.

Một hồi lâu sau, khi Kim Lẫm xuống lầu, trên mặt hắn thần sắc âm trầm dọa lui mọi người. Hắn đứng bên cạnh lửa, nhếch môi, toàn thân vẫn phát ra thù địch.

Cho đến khi chân trời lóe ra những tia sáng mặt trời, Ba Na cũng không đè nén được lo lắng trong lòng nữa, rón rén im lặng đi lên lầu. Nàng đã tận mắt nhìn thấy Kim Lẫm khi tức giận đáng sợ đến thế nào, nàng thật lo lắng hắn sẽ ở trong cơn thịnh nộ mà tổn thương tiểu nữ nhân nhu nhược kia.

Cửa bị khóa từ bên ngoài.

Ba Na mở khóa cửa, đẩy cửa phòng ra. Nàng nhìn giường xộc xệch, ngửi được mùi vị nam nữ sau khi giao triền lưu lại trong không khí.

Trên giường xộc xệch có vải vóc bị xé nát, xem ra giống y phục nữ nhân. Ba Na thở dài thật sâu, biết chuyện nàng lo lắng nhất đã xảy ra.

“U Lan, ngươi có khỏe không?” Nàng nhẹ giọng hỏi, trong lòng đầy vẻ không muốn. Mặc dù, đối với hành vi của tộc trưởng nàng căn bản không có quyền xen vào. Nhưng tổn thương một nữ nhân như vậy…

Trong bóng tối không có nửa điểm thanh âm.

Tay Ba Na vén da thú lên, không ngờ phát hiện trên giường không có ai. Nàng vội vàng xuống giường thắp sáng cây nến, nhưng nơi nơi đều không nhìn thấy thân ảnh U Lan.

Nguy rồi!

Nàng quá sợ hãi, vội vã xuống lầu, chạy tới bên cạnh Kim Lẫm, thở không ra hơi, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói chuyện.

“Tộc trưởng, cô gái nhỏ kia nàng —— nàng —— “

Tròng mắt đen quét tới, ở trong sự sắc bén còn cất dấu mệt mỏi thật sâu .”Nàng xảy ra chuyện gì?”

“Không thấy nàng.”

Thân hình cao lớn phút chốc đứng dậy.

“Không thể nào.” Cửa là chính tay hắn khóa!

“Là sự thật, ta vào phòng, tìm khắp chung quanh nhưng không thấy bóng dáng của nàng.” Ba Na che ngực, nuốt xuống thở dốc. Ngay cả nàng cũng nghĩ không ra, U Lan bị thương tổn xong còn có thể đi đâu.

Một suy nghĩ đáng sợ nhanh chóng xuất hiện trong đầu nàng. Trong nháy mắt, sắc mặt nàng trắng xanh.

“Ta, ta đã quên nhìn cửa sổ.” Thanh âm Ba Na run rẩy.”Nàng có thể hay không —— có thể hay không —— từ cửa sổ —— “

Kim Lẫm hai tròng mắt buồn bã, nhanh chóng cất bước, chạy lên lầu.

Hắn nhìn thấy gian phòng trống rỗng, cùng cửa sổ bị hắn phá hủy lúc trước. Một sức lực nào đó, trong nháy mắt không kịp trở tay, giam cầm lồng ngực hắn, khiến hắn quên cả hô hấp.

Chậm rãi, Kim Lẫm cất bước, ánh sáng mặt trời lan tỏa. Mấy canh giờ trước, chính tay hắn đã hủy đi khung cửa sổ, từ ban công nhảy xuống, ngăn nàng chạy thoát.

Hắn có thể từ độ cao như vậy nhảy xuống, bình yên vô sự như cũ.

Vậy, U Lan đâu?

Hắn từng bước từng bước đi tới, sau một khắc ở trên ban công mới phát hiện thân hình bé nhỏ bị chôn trong tuyết trắng. Hai mắt nàng nhắm nghiền, mặt không có chút máu, cơ hồ đã bị tuyết trắng bao trùm.

Hắn cả kinh, vội bước vào ban công tích đầy tuyết trắng, ở bên người nàng ngồi xổm xuống, cố gắng gọi nàng, nhưng mỗi một tấc da thịt của nàng đều lạnh như băng, không có bất kỳ độ ấm nào.

“Tỉnh lại!” Hắn tự tay vỗ nhẹ mặt nàng.

Không có phản ứng.

Nàng giống như đang ngủ, đều không nhúc nhích.

“Đáng chết, tỉnh lại!” Kim Lẫm cắn răng gầm nhẹ, ôm lấy nàng nhẹ như lông, thả nàng trên giường. Tuyết từ tóc nàng, tay nàng, một đường rơi xuống nát bấy, lưu lại một vệt tuyết trắng.

Hắn cầm lấy tay nàng, lại dường như không dò được mạch của nàng. Hắn cúi người xuống, tựa vào trước ngực nàng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập một tiếng lại một tiếng càng ngày càng vô lực và chậm lại.

Nàng sắp bị đông cứng đến chết!

“Ba Na!” Tiếng hô vang lên, hắn nắm da thú trên giường, lung tung ma sát da thịt toàn thân lạnh như băng của nàng.

“Ba Na ——” hắn lòng như lửa đốt điên cuồng hét lên.

Ba Na lo lắng nghe thấy tiếng kêu to kia, còn vội hơn cả chạy trốn, vội vàng vào nhà đá.

“Gia —— chuyện gì vậy?” Nàng vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy U Lan nằm trên giường, toàn thân xanh trắng, cứng nhắc như người chết.

“Đi nấu nước nóng! Càng nhiều càng tốt!” Hắn quát, tiếp tục ma sát U Lan.

Nhìn tuyết trắng rơi lả tả từ cửa sổ đến trên giường, Ba Na hiểu ra, lập tức quay người chạy ra ngoài, gọi mọi người: “Nấu nước nóng! Mau!”

Tiếng bước chân đi xa, Kim Lẫm cũng không ngẩng đầu lên, hai tay không ngừng ma sát. Hắn cởi y phục của nàng, lau khô nước tuyết lạnh như băng, cố gắng dùng nhiệt độ sưởi ấm thân thể của nàng.

Nhiệt độ của nàng càng lúc càng thấp.

Nàng muốn chết!

Sẽ chết trước mặt hắn!

Hắn không cách nào nhịn được!

“Tỉnh lại! Chết tiệt ngươi!” Kim Lẫm gầm thét, lay động nàng.”Tỉnh lại cho ta! Ngươi là của ta! Cho dù muốn chết cũng phải xem ta có cho phép hay không!” Hắn giận dữ nói, hai tay cầm hai vai của nàng, rồi lại cảm giác được rõ ràng tính mạng của nàng đang từng giọt từng giọt trôi qua giữa ngón tay hắn.

U Lan không chút phản ứng, da thịt trần trụi vì hắn chưa từ bỏ ý định ma sát, cuối cùng cũng có chút huyết sắc. Chỉ là, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, hô hấp cũng càng lúc càng yếu.

Nàng muốn chết!

Sợ hãi xâm chiếm Kim Lẫm, hắn toàn thân cứng nhắc, trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân trước mắt. Cho đến giờ phút này, hắn mới đột nhiên giật mình, hắn không cách nào thừa nhận sự thật rằng nàng sắp chết đi.

Tại sao có thể như vậy? Nàng đối với hắn mà nói chỉ là một tên lường gạt; chỉ là thủ hạ của Quan Tĩnh, một con mồi mê người nhất, hắn thậm chí vì nữ nhân này mà đã trả giá rất lớn.

Nhưng hắn cũng không cách nào nhìn nàng chết đi!

“Ba Na!” Kim Lẫm rống to lần nữa.

“Tới đây tới đây!” Ba Na vội vàng đáp, chẳng những đem tới một thùng nước nóng, thậm chí còn đào cả trượng phu đang ở trong mộng lên. Nàng giật khăn xuống ngâm trong nước nóng, đợi nhiệt độ không còn quá nóng nữa mới nhanh chóng đắp lên U Lan, rồi sau đó lại đem da thú giữ ấm, trùm lên giường.

Kim Lẫm vuốt ve U Lan không chịu buông tay. Trượng phu của Ba Na chỉ đành phải nhăn mày, tiến lên bắt mạch cho U Lan, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét.

Hắn cơ hồ dò không được mạch của nàng.

“Nàng xảy ra chuyện gì?”

Đại phu cúi đầu.

“Ách, chịu đông lạnh đã lâu, hơi thở mong manh —— “

“Câm mồm!” Kim Lẫm gầm nhẹ, một tay kia nắm vạt áo đại phu.”Bớt sàm ngôn đi, ta chỉ muốn ngươi cứu sống nàng!”

“Nhưng là —— “

“Nếu nàng chết, ngươi cũng đừng sống nữa.” Hắn từng chữ từng câu nói, tròng mắt đen phát sáng như lửa.

Đại phu không dám có chút hoài nghi lời nói cuar Kim Lẫm. Hắn cùng thê tử liếc mắt nhìn lẫn nhau rồi mới về phòng, cầm một gói nhỏ, cẩn thận mở ra.

Trong bao vải, kim châm ngắn dài lóe sáng.

Hắn lau mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ lấy ra một châm, trước ổn định tâm mạch U Lan. Tiếp theo, lại dùng từng cái ngân châm kích thích đại huyệt toàn thân nàng, lung lay huyết khí của nàng, bức lui những hàn khí kia; lại bảo người đốt lửa trong phòng, xông một số loại thuốc.

Một hồi lâu sau lại dò mạch của nàng, cuối cùng hơi có chút ổn định.

“Gia, ta tạm thời ổn định tình trạng của nàng.” Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy thanh đao đặt trên cổ như vừa mới được dịch chuyển.

“Nàng không có chuyện gì rồi?”

“Không, hàn khí tổn thương nàng rất nặng, ngũ tạng có thể đều có tổn thương, phải qua một thời gian ngắn quan sát nữa mới có thể kết luận.” Đại phu cúi đầu trả lời.”Nàng bây giờ thân thể còn lạnh, trừ giữ ấm ở ngoài, tốt nhất để cho nàng uống chút canh nóng —— “

Lời còn chưa nói hết, Kim Lẫm đã hô: “Ba Na!”

Ba Na ngay cả đáp lời cũng không đáp, xoay người lại, vội vội vàng vàng xuống dưới lầu. Chưa được một lát sau, nàng lập tức nấu xong canh nóng, vội vã bưng vào.

“Gia, tới rồi tới rồi! Canh tới!” Nàng kêu, đầu ngón tay đã bị bỏng đến đỏ lên, vừa mới bước vào cửa lập tức đi tới đầu giường, vội vã đem chén canh đặt xuống.

Kim Lẫm cầm lấy thìa, múc nửa thìa canh nóng, cạy mở môi U Lan, đem chất lỏng ấm áp đút vào trong miệng nàng.

Canh nóng trôi vào trong miệng của nàng. Trong nháy mắt sau, thân thể đơn bạc kịch liệt run rẩy, nàng trong hôn mê ho ra một miệng canh nóng.

Kim Lẫm hít sâu một hơi.

Hắn không chịu buông tha, lần nữa múc canh nóng, ép nàng nuốt xuống.

Lại là run rẩy.

Lại là ho khan.

Cho dù hôn mê bất tỉnh, thân thể của nàng vẫn cự tuyệt thức ăn. Nàng không tiếp tục ý chí muốn sống, chỉ một lòng muốn chết.

“Không!” Hắn lay động nàng, tức giận gầm thét.”Ta không cho phép ngươi chết, có nghe không! Tỉnh lại! Ta không cho ngươi chết!” Hắn cầm chén canh, ngậm canh nóng vào trong miệng, sau đó cúi người, cố ý đem canh nóng mớm vào trong miệng của nàng.

U Lan phản ứng càng kịch liệt hơn, nghiêm trọng ho khan. Trong canh nóng nàng ho ra thậm chí còn lẫn chút máu.

Ba Na thật sự nhìn không được, khiếp đảm tiêu sái tiến lên.”Gia, không thể đút như thế, nàng —— “

“Câm mồm !”

Đại phu đỡ lấy thê tử, cũng cứng rắn mở miệng.”Gia, ngài đút nàng như thế nữa nàng sẽ nghẹn chết.” Cảnh tượng đáng sợ kia làm cho đại phu kiêu ngạo là hắn không thể nhìn nữa.

Con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm hai vợ chồng. Giờ phút này Kim Lẫm giống như dã thú mất đi lý trí, thần trí sớm đã bị sợ hãi cùng lo âu ăn mòn.

Đại phu nhìn hắn, cẩn thận mở miệng.

“Gia, ta thấy nơi này hãy giao cho chúng ta đi, ngươi rời đi trước, xuống lầu nghỉ ngơi một lát.”

“Không —— “

“Gia, ta có thể cứu nàng.” Chỉ cần Kim Lẫm không cố gắng nghẹn chết tiểu nữ nhân này nữa.

Thân hình cao lớn, đầu tiên là cứng nhắc, hồi lâu sau khi mới từ từ buông lỏng. Hắn cúi đầu xuống, nhìn sắc mặt trắng bệch của U Lan, vì cảm xúc khó tả trong lòng dường như sắp bị bức phát điên.

“Gia.” Ba Na cũng mở miệng khuyên.

Tầm mắt thâm trầm lướt qua tóc nàng, mắt nàng, môi nàng, tứ chi nàng gầy đến mức giống như chỉ sờ nhẹ sẽ gãy lìa. Ngay cả thông minh như hắn, trong giờ này khắc này cũng không phân biệt được cảm xúc chất chứa đầy trong lòng là gì.

Một hồi lâu sau hắn mới buông tay ra, đem U Lan giao cho Ba Na.

“Chiếu cố nàng.”

“Ta sẽ.” Ba Na nhận lời.

Đôi mắt như lửa cuối cùng nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn kia một cái rồi sau đó mới xoay người sang chỗ khác, sải bước rời khỏi nhà đá.

……………

Một ngày một đêm đã qua.

Vợ chồng Ba Na đã rời đi, Kim Lẫm lại lần nữa trở lại thạch phòng.

U Lan nằm trên giường, mặt không có chút máu, hai mắt đã mở ra nhưng trong đôi mắt kia lại trống rỗng như không có linh hồn, thật giống như búp bê không có sinh mạng.

Hắn ngồi trên chiếc ghế bên giường lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng được cứu sống.

Chỉ là U Lan đã không còn ý chí muốn sống, sự cố gắng của mọi người mặc dù tạm thời giữ được mạng của nàng, lại không thể cứu về thần hồn của nàng. Nàng nằm nơi đó, giống như một đóa hoa bị tàn phá, đang từng giọt từng giọt khô héo, trong đôi mắt không có một tia sáng.

Hắn tự tay chạm vào nàng.

Nàng không có chút phản ứng.

Ngọn lửa báo thù như đã thiêu đốt nàng quá lâu, đem hy vọng của nàng gần như đốt sạch. Thân thể cùng tâm linh của nàng rốt cuộc không còn ép ra chút mảy may đau đớn nào nữa, cùng như từng giọt từng giọt nước mắt.

Lòng của nàng chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn.

Trái tim báo thù không thể nở hoa.

Khi trong lòng hắn chỉ tồn tại có báo thù, nàng chỉ có thể khô héo.

Kim Lẫm ngồi trước giường nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng như có lửa đốt.

Đây là thù hận.

Hắn tự nói với mình: hắn hận nàng, hận cái nữ nhân này lừa gạt hắn, cho nên hắn trừng phạt nàng, lăng nhục nàng, làm cho nàng trả giá thật lớn.

Đây đều là vì thù hận. Hắn vững vàng nhớ kỹ chuyện này.

Chỉ là tận mắt nhìn thấy tính mạng U Lan trôi qua, nhìn nàng vì sự trả thù của hắn mà khô héo, trong lòng hắn lại không có chút thỏa mãn.

Chỉ có thống khổ.

Trả thù là một chuyện thống khổ như thế sao?

Nhìn tiểu nữ nhân trên giường, vẻ mặt Kim Lẫm vặn vẹo trong ánh bình minh.

Tại sao báo thù không thể khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn?

Hắn vùi mặt vào trong lòng bàn tay, giống như thú sập bẫy, trong lòng phát ra những tiếng gầm thét thống khổ.

Tại sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...