U Lan

Chương 12



Khô héo.

Thân thể của nàng lạnh, hai mắt của nàng tĩnh mịch, trên dung nhan tái nhợt không có bất kỳ cảm xúc nào.

Nàng giống như không nhìn được, không nghe được, cũng không cảm giác được bất kỳ vật gì, linh hồn đã lùi bước đến nơi không ai có thể chạm tới, theo thời gian trôi qua mà từng giọt từng giọt khô héo, chết đi.

Trong mấy ngày mấy đêm qua, Kim Lẫm không rời khỏi nàng.

Hắn đầu tiên là lo âu dạo bước trong phòng, trong đôi mắt đen tràn đầy lửa giận, tức giận mắng nàng.

“Nàng là đang trả thù ta sao?” Hắn gầm thét, vươn tới người trên giường, nắm vai của nàng mãnh lực lắc. “Nói cho nàng biết, chiêu này không dùng được! Ta không cần nàng, ta căn bản là không cần nàng! Vô luận nàng làm gì với ta, đều không dùng được!” Hắn rống giận.

U Lan mềm yếu tùy ý hắn định đoạt, không có bất kỳ phản ứng nào. Cặp mắt của nàng mở ra, nhưng thần trí lại lùi bước đến một nơi ẩn mật nhất.

Ở nơi đó không còn ai có thể tổn thương nàng; không còn tình yêu mệt mỏi như vậy, thù hận bi thương như vậy, nhiều nước mắt cùng tuyệt vọng như vậy.

Chỉ có hư vô.

Kim Lẫm cảm giác được ngọn lửa sinh mệnh của nàng có thể tàn lụi bất cứ lúc nào. Thống khổ níu chặt lấy lồng ngực hắn, hắn đã mất đi lý trí lại càng dùng sức lay động nàng, bức bách nàng.

“Đáng chết, tỉnh lại!” Hắn gầm thét.”Nhìn ta! Nhìn ta! Ta ra lệnh cho nàng, Quan U Lan, ta không cho nàng chết, nàng nhìn ta!” Âm lớn rất lớn quanh quẩn trong nhà đá, thậm chí từ cửa sổ truyền ra, kinh động tất cả tộc nhân.

Từ ban ngày đến đêm khuya, những tiếng gầm thét kia chưa từng ngừng lại.

Thanh âm kia từ từ khàn khàn, giống như dã thú tuyệt vọng dùng hết toàn bộ sức lực gọi bạn tình của nó, thê lương đến mức làm cho người ta không đành lòng nghe.

Rốt cục, đại phu nhìn không được .

Hắn đi ra phía trước, nhìn Kim Lẫm đang sắp phát điên, khua lên dũng khí bất đắc dĩ mở miệng: “Tộc trưởng, nàng đã không được nữa, ngài để cho nàng ra đi yên tĩnh đi!”

“Không!”

Tiếng rống giận phẫn nộ kia đánh bật đại phu chật vật lùi lại mấy bước, bị vẻ mặt dữ tợn của Kim Lẫm làm cho sợ đến thiếu chút nữa ngã nhào.

Hai tay của hắn ôm nàng càng chặt hơn, thật chặt bảo vệ trước ngực.

“Đi đâu? Nàng muốn đi đâu?” (Oa~~~~ Ta không edit nữa, đau tim ta quá. Hức hức)

Hắn cúi đầu xuống, vẻ mặt muốn điên, lớn tiếng cảnh cáo người trong lòng. “Nhận chiếc nhẫn kia, nàng chính là thê tử của ta. Ta đi đâu nàng phải đi nơi đó, không có sự đồng ý của ta, nàng bất cứ đâu cũng không được đi! Có nghe hay không? Nàng bất cứ đâu cũng không được đi.” Tay hắn run rẩy đem chiếc nhẫn treo trên sợ dây chuyền bỏ vào lòng bàn tay của nàng.

Tay nhỏ bé tái nhợt mềm yếu vô lực rũ xuống, cũng không cầm được cái nhẫn kia nữa.

Thân thể Kim Lẫm rất căng thẳng, kịch liệt run rẩy, hắn ôm U Lan dần dần lạnh như băng, không chút phản ứng, một lần lại một lần lay động nàng.

“Tỉnh lại! Mau tỉnh lại, nàng còn chưa giải thích rõ.”

Hắn lay lay nàng.

“Nói chuyện a, ta còn chưa tin tưởng nàng.”

Hắn giận dữ kêu, thanh âm khàn khàn.

“Nàng dám bỏ cuộc như vậy? ! Nàng dám? !”

Giọt lệ nóng hổi trượt một đường vòng cung, rơi trên tay hắn, trên vai của nàng, hắn lại không hế phát hiện, cố chấp muốn nàng tỉnh lại.

Trước lúc sinh tử, yêu hận mơ hồ.

Hoặc là càng rõ ràng hơn.

Trong lòng, trong mắt Kim Lẫm rốt cuộc không còn gì khác nữa, chỉ toàn tâm toàn ý ôm U Lan vô cảm, lại hướng về phía nàng rống giận, gầm thét, uy hiếp, mắng, thậm chí cầu khẩn.

Hắn không muốn nàng chết!

Hắn không cho phép nàng chết!

Hắn không thể chịu đựng nàng chết!

Ai tới nói cho hắn biết, hắn tại sao cảm thấy đau như vậy?

Tại sao vì sắp mất nàng mà cảm thấy toàn thân sắp nứt ra như vậy?

Hắn không phải hận nàng sao?

Hắn hận nàng a…

Ta yêu ngươi…

Giọng nói ôn nhu của nàng vang lên trong đầu hắn, đáp lại hận thù của hắn.

“Trở lại! Nàng trở lại cho ta! Tỉnh lại…”

Hắn la lên, ra lệnh, nguyền rủa, tất cả đều không gọi được bất kỳ đáp lại nào của nàng.

Lệ nóng lăn xuống, giọt giọt rơi trên mặt nàng, lại không làm dịu đi con tim đã khô héo của nàng.

Kim Lẫm ôm chặt nàng, vùi mặt vào trong tóc nàng, phát ra tiếng gào to mơ hồ.

Ba Na thủy chung đứng một bên, tận mắt nhìn thấy Kim Lẫm đứng bên bờ vực thẳm, thậm chí rơi lệ. Nàng che miệng, tâm loạn như ma, vừa khủng hoảng vừa khổ sở.

Qua nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Kim Lẫm rơi lệ. Hắn thủy chung là quả cảm như vậy, kiên quyết như vậy, không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh ngã hắn, ngay cả tộc trưởng tiền nhậm gặp tập kích qua đời, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt, mà trong thời gian ngắn nhất thống lĩnh Ưng tộc xuất binh, vì tộc trưởng báo thù.

Kim Lẫm là sự kiêu ngạo của bọn họ, anh hùng của bọn họ.

Nhưng Ba Na trăm triệu lần không nghĩ tới, lại sẽ tận mắt nhìn thấy một nữ tử Nam Quốc sắp chết hoàn toàn đánh tan tộc trưởng vĩ đại của bọn họ.

Sợ hãi làm cho tay chân nàng lạnh như băng.

Nàng nghe Kim Lẫm một tiếng lại một tiếng, lời nói không còn mạch lạc, gầm thét cùng trầm thấp la hét, nhìn hắn khó có thể ức chế nước mắt, nàng rất sợ hãi, vạn nhất U Lan thật sự chết đi, tộc trưởng cho dù không chết theo chỉ sợ cũng sẽ nổi điên!

Ba Na bối rối chỉ có thể xoay người, hướng về phía trượng phu cầu viện. Nàng kéo ống tay áo trượng phu, vội vàng thúc giục: “Ngươi lại cứu cứu nàng đi!”

“Cứu không được.” Đại phu than thở.

“Không, ngươi có thể, giống như lúc trước như vậy, châm cứu cho náng, kích thích huyệt đạo của nàng…”

“Kia chỉ có thể tạm thời làm cho nàng hồi khí trở lại, nhiều nhất chỉ kéo dài được một ngày nữa.”

Ba Na cầu khẩn.

“Một ngày cũng tốt!”

Đại phu cúi đầu xuống nhìn thê tử, khuôn mặt mỏi mệt .”Nàng phải biết đây chỉ là làm cho nàng thống khổ thêm một ngày thôi.”

Ba Na cắn môi, lau khô nước mắt.”Cứ cho là ta ích kỷ đi, chỉ cần ngươi có thể, vô luận nàng có phải thống khổ hay không, ta cũng hy vọng nàng có thể sống.”

Đại phu nhìn chăm chú vào thê tử.

“Ba Na, tiếp tục như vậy, không chỉ nàng thống khổ, tộc trưởng cũng thống khổ.”

“Nhưng là ——” Ba Na không biết làm thế nào, sợ đến mức không còn giữ được chủ ý.

Thanh âm thấp trầm đột nhiên vang lên.

“Đại phu, ngươi nhất định còn có biện pháp.” Kim Liệt dựa ở cạnh cửa, chậm rãi nói, không biết đã đứng đó bao lâu.”Ngươi cũng nghe được nữ nhân Nam Quốc kia không chỉ là con tin, mà là thê tử của lão ca ta. Trong đây nhất định là có ẩn tình chúng ta không biết.”

Đại phu nhíu mày nhìn U Lan trong ngực Kim Lẫm.

“Ý của ngài là?”

Kim Liệt đi tới.

“Trước khi chân tướng chưa rõ ràng nữ nhân này không thể chết được.” Hắn nhìn đại phu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.”Nếu ta nhớ không nhầm, trên tay ngươi có kỳ dược có thể kéo dài sinh mạng.” Hắn quan sát mấy ngày mới dám phán đoán, biết giữ được mạng U Lan mới là chuyện trọng yếu nhất.

Vẻ mặt đại phu trở nên vạn phần cẩn thận.

Đây là bí mật trong Ưng tộc, trong tay đại phu trong tộc quả thật có kỳ dược. Nhưng thuốc này rất quý, quá trình luyện chế lại khó khăn, rất mất thời gian, thường thường tốn hao mười năm cũng chỉ có thể chế ra mấy viên.

Thuốc quý hiếm như vậy thường là dành cho tộc trưởng, chỉ có khi tộc trưởng bị thương nặng mới có thể lấy ra sử dụng.

“Đem thuốc lấy ra đi!” Kim Liệt thản nhiên nói.

“Gia!”

“Lấy ra đi!”

“Nhưng trong tay ta chỉ có chừng mười viên thuốc. Theo tình huống của nữ nhân này, những viên thuốc này cũng không cầm cự được mấy ngày.” Đại phu vẻ mặt khó xử, nằm mộng cũng không nghĩ ra dược vật quý hiếm này lại sẽ dùng trên người nữ nhân Nam Quốc.”Huống chi, nếu dùng hết thuốc cho nữ nhân này, sau này nếu tộc trưởng, hoặc là ngài, xảy ra chuyện gì —— “

Kim Liệt đưa tay, ngăn không cho đại phu nói thêm gì nữa.

“Bất luận phát sinh chuyện gì, đều là ta chịu trách nhiệm.”

Đại phu do dự trong chốc lát, rốt cục hiểu không cách nào kiên trì nữa. Hắn chỉ đành cởi áo khoác xuống, lật nội bào lên. Ở chéo áo có một miếng vá bền chắc, nhìn có vẻ không khác gì miếng vá bình thường. Đại phu cầm đao, cẩn thận mở đường chỉ ra, Ba Na cùng Kim Liệt lúc này mới phát hiện, miếng vá kia thật ra là tấm da thuộc.

Hai mảnh da thuộc chồng lên nhau, dùng thanh sắt buộc lại. Đại phu mượn chủy thủ của Kim Liệt, sau đó thật cẩn thận cởi thanh sắt, mở tấm da thuộc ra.

Trên tấm da thuộc có mười vết lõm, trên mỗi vết lõm có mọt viên thuốc màu đỏ rực, còn có mùi thơm nhàn nhạt. Vết lõm bao trùm viên thuốc, cũng bảo vệ viên thuốc, bảo quản tấm da thật tốt thì những viên thuốc này có thể bảo tồn nhiều năm.

Ngay cả Ba Na cũng không biết trên người trượng phu lại dấu những viên thuốc này.

Kim Liệt khẽ nghiêng đầu, ý bảo đại phu tiến lên, dùng những viên thuốc này cứu người. Đại phu cầm lấy thuốc, cắn răng, rốt cục bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi tiêu sái đến bên giường.

“Tộc trưởng, đây là —— “

Lời còn chưa nói hết, một nắm đấm nặng nề đã chạm mặt đánh lui hắn. Hắn rên rỉ, che lỗ mũi lui về phía sau, vướng chân vào khung cửa sổ bể tan, nguy hiểm nghiêng người.

“Cút! Tất cả cút ngay cho ta!” Kim Lẫm ở trên giường ôm chặt U Lan, hai mắt đỏ ngầu gầm thét.”Không cho phép bất cứ ai mang nàng đi.” Thần trí hắn đã loạn, coi tất cả mọi người đi tới đều trở thành ngưu đầu mã diện muốn dẫn nàng đi. (đầu trâu mặt ngựa, bọn quỷ xứ nơi cõi âm chuyên đi bắt linh hồn của những người sắp chết)

Nàng là của hắn! Hắn phải coi chừng nàng! Chỉ cần hắn coi chừng, nàng sẽ không bị mang đi!

Kim Liệt sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Cẩn thận những viên thuốc kia!”

Hắn phi thân nhào tới kịp thời cứu đại phu, cũng cứu những viên thuốc kia, không để kỳ dược cứu mạng này toàn bộ văng ra ngoài cửu sổ.

Đại phu bị đánh cũng không kịp đau, vừa mới đứng vững đã thu lòng bàn tay, cẩn thận che chở những viên thuốc kia.

Kim Liệt nắm tóc, thấp giọng nguyền rủa một tiếng.

Cái này là thuốc cứu mạng, nếu không đút vào trong miệng U Lan thì nàng chỉ còn một con đường chết.

Kim Liệt chỉ có thể đi ra phía trước, dùng giong nói bình tĩnh nhất cố gắng thuyết phục ca ca của hắn.

“Ca, hãy nghe ta nói, ngươi phải buông nàng ra.”

Trả lời hắn là một tiếng gầm thét cuồng loạn lỗ mãng.

“Không! Cút! Cút ra ngoài cho ta! Tất cả cút ra ngoài cho ta! Cút —— “

Kim Liệt lấy tay chống đầu, chỉ cảm thấy nhức đầu cực kỳ. Hắn ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nhìn Kim Lẫm lần nữa.

“Ngươi không nên ép ta, chỉ có —— “

Lần này, Kim Lẫm chợt vung quyền.

“Chết tiệt!” Kim Liệt mắng, lưu loát tránh thoát quả đấm.”Ngươi cái đồ điên này, là ngươi ép ta!” Hắn phát ra một hét lên điên cuồng, dùng toàn lực vọt tới Kim Lẫm trên giường.

Tiếng va chạm khổng lồ cùng tiếng chửi rủa đồng thời bộc phát.

Kim Lẫm vì lực đụng nhau cường đại kia ma bị ép phải buông tay. Hắn níu lấy vai đệ đệ, rống giận đánh trả, hai người đồng thời lăn xuống dưới giường, giống như mãnh thú quần nhau một chỗ.

Bọn họ là huynh đệ có bối cảnh giống nhau, thậm chí chịu huấn luyện giống nhau. Cơ thể của bọn hắn vẫn bền chắc có lực, nhưng Kim Lẫm vì U Lan đã mấy ngày không ăn không ngủ, điều này làm cho Kim Liệt chiếm thế thượng phong.

Kim Lẫm nắm đệ đệ chợt ngã trên tường, lại vung ra một quyền nữa, lại bị hắn lưu loát tránh thoát. Kim Liệt phát ra một tiếng gầm thét dã man, thân thể nửa ngồi đột nhiên xông lên trước, dùng khuỷu tay chặn cổ Kim Lẫm, thành công quật ngã hắn.

Hai nam nhân đồng thời té ngã nhào.

Chỉ là Kim Lẫm nặng nề ngã trên đất mà Kim Liệt lại ngã trên ngực của hắn.

“Chết tiệt, ngươi tỉnh táo một chút!” Kim Liệt hét lên. Nắm đấm như sắt lại vung tới, nếu không phải hắn nhanh chóng tránh được nhất định sẽ bị đánh bất tỉnh.”Kim Lẫm, ngươi hãy nghe ta nói! Chúng ta phải cứu nàng!”

Lại là một quyền.

“Đáng chết!”

Kim Liệt dùng hết toàn lực nắm vai huynh trưởng, nặng nề đập trên mặt đất, tống ra toàn bộ không khí trong ngực hắn.”Ta bảo ngươi tỉnh táo một chút!”

“Buông!” Hắn gào lên.

Kim Liệt rống ngược lại.

“Có thể!” Hắn bóp chặt cổ Kim Lẫm, cùng hắn bốn mắt chạm nhau, từng chữ từng câu nói: “Chờ đại phu đút thuốc cho nàng, cứu nàng rồi ta lập tức buông ngươi ra.”

Lời nói rất chậm rất chậm mới có tác dụng trong đầu óc hỗn loạn của Kim Lẫm. Hắn không giãy dụa nữa, từ từ yên tĩnh trở lại, trong mắt tràn đầy tia máu hiện lên hoài nghi và hi vọng.

“Ngươi có thể cứu nàng?”

“Đúng!” Kim Liệt mới vừa trả lời, lại chợt lắc đầu.”Mẹ kiếp, ta cũng bị ngươi làm loạn rồi! Không phải là ta, đại phu! Hắn có thuốc có thể cứu nàng.” Ít nhất, tạm thời có thể cứu nàng.

Kim Lẫm quay đầu đi, nhìn thấy Ba Na đem mấy viên thuốc nào đó cẩn thận mài thành bột, rồi mới cẩn thận đem đến bên giường. Đại phu lấy ngân châm ra, dùng châm dính chút thuốc bột, rồi sau đó đem từng cái ngân châm dính thuốc bột châm vào đại huyệt quanh người U Lan.

Sau khi thuốc bột tiến vào thân thể của nàng, hô hấp vốn nhẹ mỏng từ từ trở nên dài hơn.

Cho đến lúc này Kim Liệt mới buông tay ra, thả Kim Lẫm ra.

Kim Lẫm lung la lung lay tiêu sái đến bên giường, dùng hai tay run rẩy nhẹ vỗ về tóc nàng, hình dáng của nàng, hai mắt lại mơ mơ màng màng nhìn không rõ dung nhan của nàng.

“Lan nhi? Lan nhi?”

Nàng vẫn không trả lời, nhưng tim đập vốn yếu ớt thật sự đã có chút sức lực hơn trước.

“Nàng được cứu rồi?” Hắn hỏi nhỏ, tầm mắt vẫn ngó chừng nàng.

Đại phu cúi đầu, thối lui ra ngoài mấy bước.

“Những viên thuốc này có thể giữ được tính mạng của nàng.”

Vậy đến khi dùng hết thuốc thì sao?

Kim Lẫm không dám hỏi.

Hắn chỉ có thể nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân trên giường, chậm rãi bò lên giường, nằm cùng nàng trên giường, thu nàng xinh xắn vào trong lồng ngực, vì cảm nhận được tim của nàng đập mà run rẩy mừng như điên.

Kim Lẫm vòng tay ôm U Lan, vùi mặt vào trong tóc nàng. Không có ai nhìn thấy lệ nóng của hắn thấm ướt tóc nàng.

Cho đến khi gần như mất đi nàng, hắn mới tỉnh ngộ mình không thể mất nàng.

Chỉ là, tất cả đều đã quá muộn.

………………………..

Vài ngày sau, Lôi Trạch trở lại.

Hắn không trở lại một mình, hắn còn mang về một người, một người biết rõ chân tướng.

Kim Lẫm vốn không muốn rời khỏi nhà đá, nhưng lại không muốn tiếng nói chuyện quấy nhiễu U Lan. Hắn suy nghĩ trong chốc lát mới quyết định xuống lầu, trước khi rời đi còn ấn xuống trên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Chờ ta.” Hắn nói nhỏ .”Ta lập tức trở lại.”

Nói xong, hắn mở cửa phòng, đi ra khỏi nhà đá mấy ngày chưa từng bước ra, để lại một mình U Lan, đi xuống lầu gặp Lôi Trạch.

Trong đại sảnh đốt lò lửa xua đuổi cái lạnh.

Lôi Trạch đứng bên lửa, nửa người trên trần trụi, y phục da thú của hắn khoác trên người một người khác. Người kia ngồi bên lò lửa, mặc dù mặc y phục da thú nhưng vẫn liên tiếp run rẩy.

“Gia.”

Nhìn thấy Kim Lẫm, Lôi Trạch cung kính gật đầu, trên thân thể khổng lồ tựa hồ lại nhiều hơn không ít vết thương. Những vết thương kia mặc dù đã cầm máu nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu máu đỏ.

“Bị thương?”

“Không có gì đáng ngại.” Lôi Trạch nhún vai.

“Chuyện ta muốn ngươi điều tra sao rồi?” Kim Lẫm hỏi, vẻ mặt lộ ra vẻ mỏi mệt không thôi.

Chuyện cho tới lúc này, chân tướng là gì tựa như đã không còn trọng yếu nữa. Cho dù U Lan thật sự lừa gạt hắn, hắn cũng sẽ không thể thống khổ hơn bây giờ, nhưng, nhưng nếu sự thật cũng không phải như hắn đã nghĩ, như vậy, như vậy…

Hắn cảm thấy toàn thân rét run.

Lôi Trạch không lên tiếng, chỉ dùng động tác nhẹ nhất vén lên da thú che trên diện mạo người bên cạnh. Một khuôn mặt nhỏ nhắn nhỏ nhắn lộ ra dưới ánh sáng.

Kim Lẫm nhướng mày rậm, nhìn chăm chú vào gương mặt.

Hắn đã gặp qua nữ nhân này, nhưng lại nhất thời nhớ không ra; hắn nhớ được gương mặt nàng, nhưng lại cảm thấy người trong trí nhớ của mình lại là một người khác.

“Thì ra ngươi là tộc trưởng Ưng tộc Bắc Quốc.” Nàng chủ động mở miệng, thanh âm bình tĩnh.”Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Tiểu Châu, nha hoàn bên người Lan cô nương.” Nàng tự động nói ra thân phận.

Ngay cả khi nói ra thân phận, nhưng nữ nhân này trước mắt cùng Tiểu Châu hoạt bát lắm mồm, lớn mật quật cường trong trí nhớ Kim Lẫm hoàn toàn bất đồng. Có lẽ mặt mũi các nàng có chút tương tự, nhưng thần thái toát ra trong mắt là hoàn toàn bất đồng.

Nữ nhân này, trong mắt chỉ còn một mảnh tĩnh mịch xám xịt.

Nhìn ra hoài nghi của Kim Lẫm, Tiểu Châu đưa tay vỗ về gương mặt tiều tụy của mình, lộ ra vẻ cười khổ. “Ta thay đổi không ít, đúng không?” Mấy năm nay đối với nàng thật sự quá dài.

“Chuyện phát sinh trên người ta cũng liên quan đến ngươi và Lan cô nương.” Tiểu Châu chậm rãi nói, quay đầu đi, đưa tay chỉ vào Lôi Trạch.”Là người này của ngươi cứu ta ra từ trong quân doanh Tây Cương. Kể từ sau khi ngươi bị ném vào quật lao, ta đã bị đưa đến nơi đó.” Ngay cả chính nàng cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc đã ở nơi đáng sợ kia đợi bao nhiêu lâu.

Vẻ mặt Kim Lẫm căng thẳng trong nháy mắt. Cho tới lúc này hắn mới hiểu được tại sao nữ nhân trước mắt lại trong mấy năm ngắn ngủi thay đổi nhiều như vậy.

“Là ai đưa ngươi vào đó?”

“Quan Tĩnh.” Tiểu Châu ngẩng đầu lên, chậm chậm nói. “Là Quan Tĩnh.” Nhớ tới người kia, nàng lập tức không tự chủ được run rẩy.

“Hắn tại sao phải làm như vậy?”

“Bởi vì ta biết chuyện không báo.” Tiểu Châu cười khổ.”Ba năm trước đây, hắn theo dõi Lan cô nương phát hiện hành tung của ngươi, cũng phát hiện chuyện giữa các ngươi. Đêm đó, trước tiên hắn tìm ta tra hỏi, nhưng ta kiên trì không nói, chỉ nói cho hắn, Lan cô nương đối với ngươi tình cảm thắm thiết.”

Kim Lẫm nắm chặt hai nắm tay, thậm chí không phát hiện đầu ngón tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay. Trong nháy mắt, hắn cơ hồ muốn chạy trốn, nhưng hai chân của hắn lại nặng đến mức không thể di chuyển, không cho phép hắn hèn yếu trốn tránh.

Tiểu Châu cười khổ nghe thật chua xót.

“Ta biết chuyện không báo, tội lớn. Nhưng ta vẫn hoài nghi, ta nói câu nói kia mới là nguyên nhân thật sự chọc giận Quan Tĩnh.” Nàng nhắm mắt lại hồi tưởng đến cái đêm cơn ác mộng bắt đầu.”Sau đó, hắn tụ tập thị vệ phụ cận, thậm chí dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển tinh binh từ Mạc Quy thành lên đường tới trước cửa hang.”

Chuyện về sau Kim Lẫm cũng nhớ rất rõ ràng.

Vô số binh sĩ bao vây hang, hắn đánh ngã một nhóm, thì khác một nhóm lại xông tới, vô số binh sĩ tiêu hao thể lực của hắn, cho đến khi hắn khí lực suy kiệt, không cách nào chiến đấu nữa Quan Tĩnh mới ra tay đánh bại hắn, bắt hắn mang đến quật lao.

“Những chuyện này, Lan nhi nàng ——” hắn hít sâu một hơi, toàn thân cứng nhắc.”Nàng có biết không?”

Tiểu Châu lắc đầu.

“Không.”

Chữ này đâm mạnh vào tim hắn, làm hắn choáng váng cơ hồ đứng không vững.

“Lan cô nương hoàn toàn không biết chuyện. Những chuyện này, tất cả đều là gạt nàng tiến hành.”

Giọng nói mệt mỏi của Tiểu Châu trong trẻo lạnh lùng, tiếp tục truyền đến, nhàn nhạt quanh quẩn trong đại sảnh. Mấy câu nói đơn giản như vậy còn sắc bén hơn đao kiếm, thật sâu đâm vào lồng ngực Kim Lẫm, làm cho hắn đau đến không muốn sống nữa. Hắn nắm chặt hai nắm tay, cho đến khi rỉ ra máu tươi, một giọt một giọt nhuộm đỏ đất đá.

Tin tưởng ta…

Nàng từng khẩn thiết cầu khẩn như vậy, hắn lại bị thù hận che mắt.

Tin tưởng ta… Ta yêu ngươi…

Thanh âm ôn nhu của nàng quẩn quanh trong tâm trí hắn.

U Lan không biết chuyện.

Hắn cơ hồ không thể thở nổi.

Tất cả đều là mưu kế của Quan Tĩnh.

Nàng cùng hành vi của Quan Tĩnh không chút liên quan.

Nàng không lừa gạt hắn.

Nàng thủy chung đều chờ đợi hắn.

Lẫm, tin tưởng ta. Nàng không ngừng nói cho hắn biết. Ta yêu ngươi.

Mà hắn, ông trời a, hắn đã làm gì với nàng? !

Kim Lẫm nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như đều bị đánh nát. Hắn chưa bao giờ chịu đựng đau đớn như thế, chỉ cảm giác mình giống như trong nháy mắt đã già đi trăm ngàn tuổi, bất kỳ động tác rất nhỏ nào đều có thể làm cho hắn tan thành tro bụi.

Thanh âm của Tiểu Châu bình tĩnh không chút tâm tình.

“Những năm gần đây xảy ra rất nhiều chuyện. Mỗi ngày mỗi ngày, ta vô số lần muốn đi tìm cái chết, chỉ muốn dùng cái chết để giải thoát.” Nàng nhẹ nói.”Nhưng ta có dự cảm hành vi của Quan Tĩnh sớm muộn sẽ dính líu đến Lan cô nương. Vì Lan cô nương, ta không thể chết được.” Cho nên, nàng mới sống tạm đến hôm nay.

Khóe mắt Lôi Trạch khẽ lay động.

Tiểu Châu còn nói.

“Ta thật cao hứng, người của ngươi tìm được ta rồi, ta mới có cơ hội có thể nói cho ngươi biết những chuyện này.” Nàng lộ ra mỉm cười, vẻ mặt rốt cục trở nên thoải mái.”Rốt cục, tất cả cũng đã kết thúc.” Nói xong, nàng gỡ trâm gài tóc xuống, thẳng tắp hướng cần cổ đâm tới.

Động tác của nàng quá nhanh, ngay cả Kim Lẫm cũng phản ứng không kịp.

Lôi Trạch cách nàng gần nhất, mặc dù trong thời gian nhanh nhất đoạt được cây trâm trong tay nàng, nhưng vì ý chí kiên quyết của nàng mà cần cổ đã sớm xuất hiện một vết máu. Máu tươi tuôn ra rơi trên đất đá.

Kim Lẫm nhanh hạ lệnh: “Cứu nàng!”

Lôi Trạch ôm lấy Tiểu Châu, nhìn chăm chú vào tộc trưởng, chậm chậm gật đầu.

“Ta sẽ không để cho nàng chết.”

Nói xong, hắn ôm Tiểu Châu bước nhanh ra khỏi đại sảnh. Thân thể khổng lồ kia ôm ấp thân thể tiều tụy, giống như một tường thành không gì phá nổi, vững vàng bảo vệ nàng.

……………….

Nàng không biết chuyện.

Đây chính là chân tướng.

U Lan đều không biết chuyện, vô tội giống như lời nàng đã nói.

Kim Lẫm vùi mặt vào trong tay, nhớ tới nàng một lần lại một lần, nói với hắn tất cả, vẻ mặt khẩn cầu. Mà hắn lại như thế nào, một lần lại một lần, hung hăng nhục nhã nàng, mắng nàng, thương tổn nàng.

Là hắn, không chút lưu tình đả kích nàng, cho đến khi hy vọng trong mắt nàng từ từ biến mất, dập tắt, rốt cục biến thành một mảnh tĩnh mịch.

Là hắn, đích thân tổn thương nữ nhân đã dùng cả tính mạng yêu hắn.

Là hắn, dùng ngôn ngữ, dùng hành động, làm cho nàng sống không bằng chết.

Là hắn… Là hắn… Là hắn…

Kim Lẫm toàn thân run rẩy, vì thống khổ mà cúi gập người gào thét. Hắn ở trong lòng bàn tay nếm được vị mặn ẩm ướt ấm áp, nhưng lại không phân biệt được kia là máu của hắn hay là nước mắt hối hận của hắn.

Hắn làm thế nào để đối mặt nàng?

Hắn làm thế nào để nói cho nàng biết?

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tuyệt vọng nhìn nhà đá trên lầu.

Nàng có nguyện ý nghe hắn nói xin lỗi không?

Nàng có nguyện ý nghe hắn sám hối không?

Nàng có… Nàng có… Nàng có tha thứ hắn không?

A, lão Thiên, sau khi hắn tạo ra những tổn thương ngàn vạn lần đáng chết với nàng như vậy, hắn làm sao vẫn có thể yêu cầu sự tha thứ xa vời của nàng? !

Chậm rãi, Kim Lẫm đứng lên, từng bước hướng nhà đá đi tới. Hắn đi rất chậm, giống như phất mỗi bước chân đều hao tổn sức lực toàn thân hắn. Một đoạn đường ngắn ngủi nhưng hắn đã đi rất lâu, rất lâu.

Hắn không ngừng suy tư, nên nói gì với U Lan.

Hắn muốn nói cho nàng, hắn đã biết chân tướng.

Hắn muốn nói cho nàng, hắn là người không thể tha thứ nhất.

Hắn muốn nói cho nàng, hắn hối hận đến cỡ nào, xấu hổ đến cỡ nào.

Sau đó, hắn còn muốn khẩn cầu nàng sống sót.

Kim Lẫm đi tới trước cửa, cầm nắm cửa. Hắn cắn chặt hàm răng, nhắm mắt dựa vào cánh cửa, từng ngụm từng ngụm hút khí .

Thật lâu sau, hắn rốt cục cũng có dũng khí đẩy cánh cửa kia ra, đi đối mặt với nữ nhân hắn đã nợ quá nhiều.

Trong phòng, không một bóng người.

Kim Lẫm phút chốc cả kinh.

“Lan nhi!” Hắn rít lên, lao về phía giường, vén da thú lên nhưng vẫn không tìm thấy thân ảnh của nàng.

Không thể nào, không thể nào! Nàng suy yếu như vậy, đừng nói là rời khỏi nhà đá, thậm chí không thể nào một mình xuống giường. Hắn lo lắng tìm kiếm trong phòng, nhìn đến tuyết đọng bên cửa sổ có rất nhiều dấu chân.

Những dấu chân kia đều hãm sâu trong tuyết, chứng minh những người đó ôm hoặc đeo vật nặng.

Kim Lẫm vọt tới sân thượng, lại thấy dấu chân trên tuyết kéo đi một đường rất xa, bão tuyết rối rít dần dần xóa nhòa chúng.

Hắn xông ra, nhảy xuống tường, cố gắng truy đuổi những dấu chân bị bão tuyết che dấu kia, nhưng ra khỏi thành chưa được mấy bước, những dấu chân kia đã toàn bộ đã biến mất.

Tuyết cuồng loạn che dấu bóng người.

Hắn suy sụp quỳ rạp xuống đất, nhìn thảo nguyên phương xa trong thảm tuyết trắng hoang tàn.

Gió lạnh, thổi rối loạn tóc hắn, tuyết trắng tích trên đầu vai hắn, hắn lại vẫn không rời đi, chỉ tiếp tục nhìn về phương nam xa xôi, vì hiện thực đáng sợ này mà không cách nào nhúc nhích.

U Lan biến mất.

Nàng bị bắt đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...