Vào Tay Hồ Ly
Chương 7: Hội Ngộ Cửu Hoàng Tử [Trung]
Nàng, khác với hắn nghĩ, không kinh hô, không hành lễ, không tự vả mặt [tên tiểu đoạn tụ, ngươi nói gì ? … Đạm Thanh : Nữ nhân gặp ta đều thế cả mà, duy có ngươi và vị cô nương này là khác thôi … Ta : Hắc hắc, người hiện đại cả a, ngươi cúi đầu chịu thua đi]. Nàng một thân bạch y, nghiễm nhiên chỉ nhìn hắn, vẻ mặt như thấy ác ma [một ác ma bá đạo ngồi cạnh tỷ hằng ngày mà tỷ lại coi như thần tiên, tiên tử tuần dũng như Thanh ca tỷ lại coi như yêu quái, tỷ à tỷ, tỷ có bị bại não không ? … Quân nhi : ngươi theo hắn hay theo Phong ca của ngươi ? … Ta : một lòng hâm mộ cái đẹp thôi mà tỷ, muội a, tất nhiên theo tỷ rồi] Nửa ngày trôi qua, nàng định thần, vẻ mặt vui thích thần bí tiến lại, khiến Đạm Mạc Thanh Cửu hoàng tử có phần hoảng sợ, hào khí ngất trời ban nãy đã giảm đi không ít. Nàng nheo nheo mắt, đưa tay vỗ vỗ má hắn, lấy ngón trỏ xoay xoay mặt hắn qua lại, đi vòng quanh hắn xem xét, cuối cùng buông thõng một câu :– Tuy có dung nhan tuấn mỹ, hào khí đế vương, da mặt lại thật mịn, nhưng bất quá chỉ là nam tử tầm thường, nhàm chán, bổn cô nương không chút hứng thú.Đoạn, nàng chậm rãi ôm mớ dược thảo đi về phía bếp. Đạm Thanh ngớ người, lúc mở được miệng thì bóng dáng bạch y khoác cẩm bào đã mất dạng sau những tán cây xanh.Hắn ngồi vào Nguyệt lâu, lấy quạt vỗ vỗ trán suy nghĩ. Chiếc cẩm bào ban nãy thực quen mắt nha, quả là có thấy qua đầu đó. Hình như … hình như là cẩm bào của Chung Thiên Phong ! Nó vốn làm bằng tơ của Hỏa tằm, là vật trân bảo giá trị liên thành, có một không hai, chống được hàn khí, băng tuyết, vô cùng ấm áp, lại đỡ được tất cả bảo kiếm của tam giới, ngăn cản kình lực tấn công. Vật hiếm quý như vậy, ai cũng muốn có, muốn tranh đoạt, chỉ tiếc rằng không kẻ nào đủ bản lĩnh làm được điều đó cả, nữ tử này sao lại có nó ?Ám sát Thiên Phong đoạt cẩm bào ? Không có khả năng, nàng thân thể mảnh dẻ yếu đuối, xem qua sắc mặt và chân khí thì không có tu luyện, càng không có nội lực. Hơn nữa, ban nãy nàng còn dịu dàng nói với hắn, người nàng lầm tưởng là Thiên Phong, chứng tỏ giữa hai người có quan hệ thân thiết. Vậy chỉ còn một khả năng, đó là nàng chính thực cung chủ phu nhân của Phong Nguyệt cung, nương tử của Thiên Phong mà thôi. Đạm Thanh bỗng hụt hẫng vì đáp án vừa ngộ ra, bỗng dâng lên ý nghĩ muốn giết Thiên Phong chiếm đoạt nàng. Ai, quả là hồng nhan họa thủy nha, lại là, sao hắn chỉ vừa mới gặp nàng bỗng nảy sinh ý nghĩ quỷ dị ấy, đem tình nghĩa huynh đệ gần ngàn năm thổi tan ? Tâm trạng rối bời, Đạm Thanh phi thân trở về doanh trại, quên mất việc do thám, càng quên cả việc từ bao giờ Phong Nguyệt cung lại có hỉ sự trên trời rơi xuống đó ? Nếu muốn, đợi thêm một lúc lâu nữa đi !Lại nói đến Quân nhi, nàng ôm mớ thảo dược vào phòng bếp đun đun sắc sắc một lát thì bưng chén canh an thần tỏa hương thảo dược ngào ngạt bước ra, tiến vào phòng của Thiên Phong, nét mặt như vừa được kẹo. Vừa vào tới cửa, nàng đã nghe Thiên Phong ôn nhu, có chút giận dỗi và thở phào nhẹ nhõm giáo huấn nàng :– Nàng a, đi đâu không báo với ta một tiếng, nha hoàn mà cứ làm như cung chủ phu nhân ấy, tung tăng đi lại, ngộ nhỡ có ai ám hại nàng nữa thì ta làm sao gánh được nỗi đau đó ?Quả thực rất đau a. Lúc nhìn thấy nàng mềm nhũn trong tay hắn, tim hắn như dao cứa, còn hơn cả người khác lấy đao liên tục chặt xả thân người. Nói nàng là cung chủ phu nhân cũng không sai nha, cũng sắp rồi, hắc hắc … [lại bắt đầu ám muội, Phong ca thật là … Phong ca : ngoan ngoãn mà chấp bút tiếp đi, rồi ta mua cho muội kẹo hồ lô ngào đường … Ta : hảo, nhất ngôn cửu đỉnh] Chợt liếc thấy bát canh nàng cầm, hắn ngồi im, bao nhiêu lời giáo huấn tiếp theo bay sạch, chừa lại chút vị ngọt dâng lên khắp lồng ngực. Lần đầu tiên có người nấu canh cho hắn uống ! Cả nương của hắn cũng không nấu cho hắn bát canh nào, chỉ mặc nhiên bỏ rơi hắn lúc vừa sinh ra, nay cũng không rõ tung tích. Nha hoàn trong phủ thì khỏi nói, trừ khi ăn cơm tất nhiên phải có canh, còn lại đều ngây ngốc không bưng nổi cho hắn bát canh lúc mệt mỏi hay phải nghĩ nhiều, nhưng tới nay, duy có mình nàng …Nàng im lặng ngồi xuống đút cho hắn từng muỗng canh, canh ngọt đến tận đầu lưỡi, ngọt thấm cả vào xương tủy, bao nhiêu muộn phiền trăn trở mấy hôm nay bay biến, chỉ để lại hắn ở đây với vị ngọt khắp người, cùng nữ tử này bên cạnh, hạnh phúc nghĩ cho tận cùng chắc chắn là đây a
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương