Vẻ Đẹp Nông Thôn

Chương 20: Góp Vốn Tiệm Thêu



Editor: Rinnina

Beta: Bibibibili

Cái gì, còn muốn đánh chủ ý lên rau xanh trong hậu viện nhà mình, Ngư Nhân lại càng không đồng ý chuyện này , đây là thành quả do chính mình hao hết tâm tư tạo thành, khó khăn lắm mới lớn lên một chút, qua một giai đoạn nữa là có thể ăn, lần trước đã dời chỗ một lần, lại tiếp tục dời nữa cây sẽ hư mất.

"Đứng lại, đây là nhà của chúng ta , cùng các người không chút quan hệ, ông nếu dám đụng vào, con sẽ nhổ tất cả rau trồng trong đất nhà hai người." Ngư Nhân đứng chắn ở trước mặt Bạch lão đa. Đang lúc cãi cọ, Tiểu Mỹ đã dẫn thôn trưởng đến.

"Bạch Phúc, dừng lại mau, ngươi cùng một khuê nữ so đo cái gì" thôn trưởng vội vàng bảo hai người ngừng cãi cọ lại.

"thôn trưởng gia gia, con, con... " Ngư Nhân giữ chặt góc áo của thôn trưởng, ủy khuất khóc lên. Bả vai còn run rẩy từng trận, giống như thật sự thương tâm.

"Ài, hai người các ngươi, cũng không phải ta nói các ngươi, nhìn xem, khuê nữ này đáng thương như thế. Ngươi nói, nhà các ngươi cũng không thiếu ăn, không phải mỗi ngày đều ăn bánh bột mì còn thêm gạo, đến bột ngô cũng có thể ăn vào bụng. Chạy tới nhà của cô nhi quả phụ người ta tính toán cái gì" thôn trưởng cũng không quen nhìn hai người này, lúc trước là chuyện nhà người khác không thể nhúng tay, nhưng hôm nay tiểu Mỹ tìm mình từ nhà trên đến đây, như thế nào cũng phải ấy người cô nhi quả phụ này vài lời công đạo.

Bạch lão thái gia hai người thấy thôn trưởng đến đây, cũng không nói được gì .

Hà thị nhìn Ngư Nhân khóc ở kia, chính mình cũng bắt đầu thương tâm. thôn trưởng mở miệng "Bạch Phúc, hai người các ngươi cũng già rồi, bây giờ còn bày trò náo loạn thì quá kỳ cục. Còn không mau buông gà ra, nếu để mọi người nhìn thấy, các ngươi về sau ngẩng đầu làm người như thế nào? Trước kia thế nào, ta mặc kệ, dầu gì cũng là chuyện nhà các ngươi. Nhưng làm thôn trưởng lâu rồi, bây giờ ta còn muốn chủ trì chút công đạo ." thôn trưởng vuốt râu.

Hà thị nhìn Ngư Nhân khóc ở kia, chính mình cũng bắt đầu thương tâm. thôn trưởng mở miệng "Bạch Phúc, hai người các ngươi cũng già rồi, bây giờ còn bày trò náo loạn thì quá kỳ cục. Còn không mau buông gà ra, nếu để mọi người nhìn thấy, các ngươi về sau ngẩng đầu làm người như thế nào? Trước kia thế nào, ta mặc kệ, dầu gì cũng là chuyện nhà các ngươi. Nhưng làm thôn trưởng lâu rồi, bây giờ ta còn muốn chủ trì chút công đạo ." thôn trưởng vuốt râu.

"Nhà Bạch đại, mau kéo mấy đứa nhỏ đến đây" Cha của Ngư Nhân là anh cả trong nhà, người trong thôn đều kêu Bạch đại.

"Như vậy đi, ta xem hai nhà cũng nên thông cảm cho nhau, cái kia, Bạch đại đương gia , ngươi lấy mười con gà ẹ chồng ngươi mang về đi."

"Bạch Phúc, ngươi xem, lão đại nhà ngươi vừa mất, trong nhà bọn chúng cũng không có thu vào, ta làm chủ, ngươi lấy ra ruộng đất trước kia của nhà lão đại trả lại cho bọn chúng đi, để bọn chúng tự trồng trọt, trồng tốt rồi, đến cuối năm, bọn chúng cũng sẽ không quên hiếu kính hai người già các ngươi." Thôn trưởng lời nói ra cũng rất công bằng. May mắn là, Ngư Nhân cho Tiểu Mỹ đi kêu thôn trưởng, để Tiểu Mỹ trước tiên đề cập việc này với thôn trưởng. Nàng biết, bằng vào nhà mình là không lấy lại đất được .

Bạch lão thái vừa nghe thôn trưởng nói như vậy, lập tức nói “ Ruộng đất kia hiện tại là của nhà lão nhị, trong đó còn trồng lương thực, cầm lại không được"

"Như thế nào không được? Lương thực cũng là do cha bọn nhỏ trước đây trồng mà. Quyết định như vậy đi, ngươi trở lại đưa khế đất cho ta đi, ta đưa ẹ con chúng."

Bạch lão thái còn muốn nói điều gì, Bạch lão đa đã ngăn bà lại. Thôn trưởng đều nói như vậy , đành phải nghe theo thôi, về sau còn phải ở cùng một thôn mà. Hơn nữa, thôn trưởng nếu đã định như vậy, bọn họ còn nói thêm gì nữa, nếu thôn trưởng đòi mở Từ Đường thì về sau bọn họ làm gì còn mặt mũi làm người.

Cuối cùng, ở dưới sự chứng kiến của thôn trưởng , Bạch lão thái cầm đi mười con gà cùng một mớ mầm rau xanh. Mà nhà Ngư Nhân cũng lấy lại được đất. Đối với kết quả này, Hà thị cũng tương đối vừa lòng.

Giằng co xong, tất cả mọi người có chút không vui vẻ. Đây là cái loại người nhà, thân thích gì chứ? Hoàn hảo bọn họ không biết nhà mình còn lại ít bạc, nếu không, khẳng định không để yên. Buổi chiều, mặt trời ngã về tây, Hà thị dẫn vài tỷ đệ làm nốt công việc ban sáng.

Giằng co xong, tất cả mọi người có chút không vui vẻ. Đây là cái loại người nhà, thân thích gì chứ? Hoàn hảo bọn họ không biết nhà mình còn lại ít bạc, nếu không, khẳng định không để yên. Buổi chiều, mặt trời ngã về tây, Hà thị dẫn vài tỷ đệ làm nốt công việc ban sáng.

Buổi tối, Ngư Nhân rất là nghiêm túc vẽ thêm mười hoa văn mới: Nào là lồng đèn quả, chim hỉ thước...

Ngư Nhân để cho Hà thị nhìn, Hà thị quả thật muốn tự mình thêu. Mấy mẫu này thêu ra khẳng định nhìn rất đẹp, Ngư Nhân không cho, thêu ra cái này phải tốn không ít thời gian, hơn nữa, thêu như vậy rất mệt. Còn không bằng đưa cho Vương chưởng quỹ , bà có thể phân công người khác thêu. Ngư Nhân tự có tính toán nhỏ nhặt, chính là lấy này đó làm tiền vốn, góp cổ phần vào tiệm thêu của Vương chưởng quỹ. Để cho Tiểu Mỹ đi theo học kinh doanh quản lý tiệm thêu.

Qua mấy ngày, thừa dịp trong nhà cũng không còn chuyện quan trọng, Ngư Nhân tính đi một chuyến lên trấn trên.

Ngư Nhân mới sáng sớm đã thức dậy, ăn cơm đơn giản, bản thân liền đi, lần này Ngư Nhân đi một mình, không phải họp chợ nên cũng không phải mua cái gì. Đến trấn trên, nàng đi thẳng đến tiệm thêu. Tiệm thêu vừa mới mở cửa, Vương chưởng quỹ bộ dáng nhập nhèm chưa tỉnh ngủ.

"Vương chưởng quỹ" Ngư Nhân kêu lên.

"A, đây không phải là Ngư Nhân cô nương sao, như thế nào, tới mua đồ sao?" Vương chưởng quỹ dụi dụi con ngươi.

"Chưởng quầy , cửa tiệm này không có người làm sao?" đến đây hai lần, đều thấy Vương chưởng quỹ thân tự làm việc.

"Tiệm nhỏ, không cần phải thuê, đúng rồi, mấy mẫu lần trước ngươi đưa cho ta đấy...." nói còn chưa dứt lời, Vương chưởng quỹ cười đến mị ánh mắt."Ta để người mang đi kinh thành cho nhà thân thích của ta bán , hắn tìm người thêu , bày trong tiệm, hiện tại thành trấn tiệm chi bảo . Rất nhiều quý phu nhân tiểu thư muốn, nhưng hắn chưa bán, để lại làm chiêu bài, chưa hết, còn để người đưa tin cho ta, đưa thêm vài mẫu qua, chuẩn bị bán."

"Tiệm nhỏ, không cần phải thuê, đúng rồi, mấy mẫu lần trước ngươi đưa cho ta đấy...." nói còn chưa dứt lời, Vương chưởng quỹ cười đến mị ánh mắt."Ta để người mang đi kinh thành cho nhà thân thích của ta bán , hắn tìm người thêu , bày trong tiệm, hiện tại thành trấn tiệm chi bảo . Rất nhiều quý phu nhân tiểu thư muốn, nhưng hắn chưa bán, để lại làm chiêu bài, chưa hết, còn để người đưa tin cho ta, đưa thêm vài mẫu qua, chuẩn bị bán."

"Ừ, hoa văn kia thì không thành vấn đề, ta hôm nay tới chính là tìm bà nói việc này , muốn cùng bà thương lượng. Mấy loại kiểu dáng ta đưa ra, chúng ta thêu đưa tới kinh thành cũng tốt, hoặc là trực tiếp cho bọn hắn hoa văn để bọn họ tự thêu cũng tốt, ta nghĩ lấy hoa văn để nhập cổ phần vào cửa hàng này của bà. Sau khi nhập vào, ăn chia năm năm. Bà xem, hiện tại cửa hàng này mỗi tháng kiếm không được mấy lượng bạc, khăn tay lần trước của ta thế nhưng bán ra mười hai lượng , thế nào, chính bà suy nghĩ đi." Ngư Nhân nói thẳng mục đích.

Vương chưởng quỹ ngây ngẩn cả người, ba kiểu lần trước đưa đi chỗ thân thích, hắn mỗi loại thêu một cái, vừa bày trong điếm, lập tức đã có người lấy giá cả ua đi hai bộ, còn lại một bộ không bán, làm trấn điếm chi bảo treo lên cao. Vốn là muốn chờ nha đầu kia đến, lại lấy của nàng thêm vài mẫu. Đây chính là vụ mua bán tốt, một vốn bốn lời. Nhưng nhà đầu này đột nhiên đưa ra này ý tưởng góp vốn. Nên đồng ý hay không đây?

Ngư Nhân không sốt ruột, chậm rãi uống trà chờ. Một ly trà cũng sắp uống xong .

"Được, ta đáp ứng ngươi, liền theo lời ngươi nói mà làm, cho ngươi nhập cổ phần vào, phân chia năm năm. Bất quá, hoa văn toàn bộ đều là ngươi làm, còn người thêu hàng thêu thì ta phụ trách."

Vương chưởng quỹ sảng khoái đáp ứng, nàng là tính sang sổ, mặc kệ thế nào, mình là người nhặt được bảo vật. "Vương chưởng quỹ, một hồi chúng ta đi vào trong thương lượng thật tốt công việc hợp tác, thương lượng xong chúng ta ký kết khế ước, sau khi làm tốt, ta để cho Tiểu Mỹ vào cửa hàng theo bà học tập, giúp đỡ bà kinh doanh. Bà cứ coi nó như học đồ thôi. Đây, đây là mười kiểu hoa văn mới." Ngư Nhân bình tĩnh an bài. "Được, đều đáp ứng ngươi, đi, vào trong." Hai người vừa đi vừa cẩn thận thương lượng.

Đi ra cửa hàng, vuốt ve khế ước trong lòng , làm xong đại sự rồi, trong lòng Ngư Nhân yên ổn rất nhiều, bước đầu tiên đã thành công, còn lại liền xem chính mình cố gắng kinh doanh như thế nào. Nghĩ thời gian còn sớm, Ngư Nhân đi loanh quanh trấn trên vài vòng. Gà trong nhà thoáng cái mất mười ba con, một hồi còn phải lại mua mấy con mang về. Đợi đến lúc đi về, Ngư Nhân tay trái xách một khuông gà, tay phải kéo một đầu heo, Ngư Nhân nghĩ rằng nuôi heo xong là có thể ăn thịt, ăn không hết cũng có thể bán đi. Ngư Nhân còn muốn mua thêm mấy con, nhưng chỉ có một bàn tay, chỉ có thể kéo một con về. Lần sau nên mang theo tiểu Hổ, lại mua thêm mấy con về nuôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...