Vẽ Em Bằng Nỗi Nhớ
Chương 14:
– Anh Khanh! Anh Khanh! – Tôi chợt tỉnh lại khung cảnh buổi ăn cơm với Linh khi nghe tiếng em gọi.– Anh nghĩ gì mà trầm tư vậy? Đồ ăn nguội hết rồi kìa.– Ừ, anh chợt nhớ đến vài kỷ niệm hồi trước thôi.Ăn uống xong thì cũng qua giờ nghỉ trưa, Linh phải về công ty làm việc. Tôi thì không có chương trình gì hôm này, chắc là ở nhà ngủ vậy. Tôi lướt web một chút và kiểm tra yahoo.– Trinh, đang làm gì đó. – Tôi vào chat khi thấy nick của Trinh sáng.– Em vừa ăn cơm trưa xong nè, còn anh?– Anh cũng vậy.– Hôm nay anh không đi chơi ở đâu à?– Hài… không có tâm trạng em à.– Có chuyện gì, kể em nghe đi!– Em là trẻ con, không hiểu gì đâu. – Trong tâm trí tôi, Trinh vần luôn là một đứa em béo ú tắm kênh ngày nào.– Anh đáng ghét thật! Em lớn rồi nhe! Có kể hay không? Không kể thì em không thèm vào thăm anh luôn.Thế là tôi kể với Trinh về Linh, chả biết con bé có hiểu không. Nhưng tôi chỉ muốn được nói ra để giải tỏa. Con bé này cũng thú vị thật, nay nói chuyện rất người lớn và sâu sắc. Nói chuyện với nó, cũng thoải mái được phần nào. Nói đền lúc chiều tối thì anh Đen lại qua chơi, lại tiếp tục nhậu.– Thôi! Chắc anh phải out đây, anh Đen qua chơi, khi khác nói chuyện tiếp nhe cưng. – Tôi chào tạm biệt và tắt máy.– Gì nữa đây ông? – Tôi sợ hãi khi thấy anh Đen tay rượu tay thịt bước vào nhà.– Mày biết tao quá mà. – Ổng cười nói nham nhỡ.Tôi có một thói quen khá ngộ, khi có tâm trạng buồn thì càng uống càng tỉnh và không thể say. Hôm nay có một số chuyện gợi nhớ đến ký ức buồn, tôi cụng ly lia lịa với ổng nhưng vẫn tỉnh queo. Uống đến lúc khuya và ổng về với vợ như mọi lần. Tôi tắt đèn và đi lại chiếc sofa, ngã lưng ra và tiếp tục nghĩ về chuyện của Linh.Thình lình bất ngờ nghe tiếng kéo cửa, trong đêm tối chỉ có chút ánh sáng mờ ảo do đèn đường rọi vào. Bóng dáng người con gái đó lại xuất hiện. “Được, đến đúng lúc lắm, hôm nay xem có thoát khỏi tay tôi không.” Tôi thầm nghĩ trong bụng. Tôi vẫn giả vờ say và nhắm mắt, cô ấy thì lại dọn đồ ăn thức uống trên nền nhà. Tôi cố gắng quan sát thật kỹ xem cô ta là ai nhưng không thể nhận ra vì ánh sáng đèn đường khá mờ. Lúc này tôi từ từ ngồi dậy, với tay bật đèn lên…– Em…– Em… Miu…– Em làm gì ở đây vậy?– Anh… anh vẫn còn tỉnh à? – Nhỏ hỏi tôi một cách bối rối.– Ừ, còn em? Sao em lại đến giờ này?– À… ờ… thì dọn dẹp, không thấy hay sao mà còn hỏi?– Nhưng… – Tôi gãi đầu ngạc nhiên.– Còn không xuống đây dọn phụ người ta. – Bắt đầu chanh chua trở lại.– Có phải mấy hôm trước em đến đây dọn dẹp và nấu cơm phải không? Còn ngồi khóc, chạm vào mặt anh nữa phải không?– À… ờ… không có, thật ra là có. Con Ly nhờ tôi qua lo cho anh thôi, tôi chỉ dọn dẹp nấu cơm, không có hôn anh à nhe. – Nhỏ lại bối rối.– Anh có nói em hôn hồi nào đâu? – Tôi cười vì nhìn mặt nhỏ bối rối rất đáng yêu.– Mệt quá… – Nhỏ bực tức trả lời rồi quơ lấy chai ken còn lỡ dỡ rồi ngồi im lặng, nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ.– Uống lon mới nè! – Tôi vào lấy lon ken mới cho nhỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh nhỏ.– Có chuyện gì vậy em? Hôm nay có vẻ tâm trạng vậy?– Anh không hiểu đâu. – Nói một câu thì nhỏ lại nốc một ngụm.– Ê… ê… uống say rồi không ai chở về đâu đó.– Ngủ ở đây luôn không được hả? – Nhỏ lườm tôi và nhoẻn miệng cười một cái.– Làm gì nhìn kỹ vậy? – Nhỏ hỏi khi thấy tôi nhìn nhỏ.– Em giống người quen cũ của anh lắm.– Vớ vẫn ghê! Người hồi sáng là người cũ hả?– Ừ.– Anh còn yêu người ta à?– Haizzz. – Tôi thở dài và quơ lấy chai ken uống cùng nhỏ.– Anh cũng không biết sao nữa, không còn yêu nhưng cảm xúc chắc vẫn còn, khó nói lắm.– Thật là không còn yêu không? Tình cũ không rủ cũng tới mà.Luyên thuyên một hồi thì cũng uống được vài lon rồi. Tự nhiên hôm nay nói chuyện với nhỏ rất thoải mái tự nhiên, có phải nhờ có men trong người. Khuôn mặt của nhỏ lúc này đã ửng đỏ, mắt thì lim dim, người ngồi không vững, chắc là sắp gục rồi.– Say rồi hả? Nhà ở đâu để anh chở về. – Tôi lay lay tay của nhỏ.– … – Nhỏ thì thầm cái gì đó tôi không nghe được, nhỏ ngoắc tôi ngồi sát lại như muốn nói nhỏ chuyện gì.Tôi kê sát tai gần lại thì bất ngờ nhỏ hôn lên má tôi một cái. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn nhỏ, rồi định hỏi thì nhỏ đã đổ gục ra đất. Dưới anh đèn mờ, nhìn nhỏ hôm nay xinh lắm. Váy ngắn khoe đôi chân thon thả trắng nuột nà. Đúng là mùi thơm nhẹ dịu mà những lần trước tôi cảm nhận được. Tôi cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi, cộng với một chút men trong người thì những ý nghĩ đen tối cứ chạy qua trong đầu. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng làm chủ được những suy nghĩ không tốt đó, tôi bế nhỏ vào phòng tôi, đắp chăn cho nhỏ và ra ngoài phòng khách tiếp tục dọn dẹp mọi thứ. Cuối cùng tôi cũng lăn đùng ra ghế sofa ngủ vì quá mệt mỏi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương