Vùng Đất Vô Hình

Chương 14: Chuyện Thầy Bắt Ma (Hết)



May quá thằng con bác không làm sao. Thấy bác Hà Phi, nó ôm ngay lấy: “Bố ơi cứu con với.” Rồi nó gục đầu vào ngực bác khóc rưng rức. Bác Hà Phi dỗ mãi nó mới nín. Rồi thằng cu con bác bắt đầu kể chuyện. Vào cái đêm trước ngày nó nhảy xuống ao, nó mơ thấy một con ma đến đòi nó trả nhà, còn dọa : “Bọn mày không trả lại nhà cho tao thì tao giết hết bọn mày.”

Thằng bé nghĩ chỉ là một giấc mơ bình thường nên không để ý lắm. Ai ngờ được hôm sau đang cuốc cỏ tự nhiên nó thấy muốn khóc. Thế là nó khóc hu hu. Rồi nó muốn tắm ao và chạy ra ao. Sau đó thì nó không nhớ gì nữa. Lúc nãy cu cậu lại mơ thấy con ma nó đòi nhà, sợ quá nên khóc.

Thấy thằng bé nín, thầy bắt đầu hỏi chuyện. Đầu tiên là vào ngày mà nó mơ thấy con ma đòi nhà thì làm gì. Cu cậu nhớ lại rồi kể, sáng đi làm cỏ lúa với bố, trưa thì đi đắp bờ tát nước bắt cá.Chiều thì mang trâu lên đồi sim thả. Thầy hỏi bắt cá có những ai? Cu cậu đáp có mình với thằng Quýnh. Thầy lại hỏi mang trâu lên đồi sim xong thì làm gì? Cu cậu đáp buộc trâu lại cho nó tự ăn cỏ xong, mấy thằng rủ nhau đi đào chuột đồng.

Thầy hỏi có những ai. Cu cậu đáp có thằng cháu bà Pha, con ông Từ, con thầy lang Hòe và cháu bà Trình. Nghe xong thầy gật đầu vui vẻ, bảo bác Hà Phi lấy giấy, sau đó bảo thằng con bác vẽ lại những chỗ đào chuột trên đồi mà nó còn nhớ được.Đến lúc này bác Hà Phi mới hơi hiểu hiểu chuyện, bác dặn con nhớ cho kỹ vào rồi vẽ cho thầy.

Thầy hỏi có những ai. Cu cậu đáp có thằng cháu bà Pha, con ông Từ, con thầy lang Hòe và cháu bà Trình. Nghe xong thầy gật đầu vui vẻ, bảo bác Hà Phi lấy giấy, sau đó bảo thằng con bác vẽ lại những chỗ đào chuột trên đồi mà nó còn nhớ được.Đến lúc này bác Hà Phi mới hơi hiểu hiểu chuyện, bác dặn con nhớ cho kỹ vào rồi vẽ cho thầy.

Đến chiều, thầy báo bác Hà Phia đi mua một mảnh vải trắng, chặt thêm một cây tre dài rồi mang lên đồi cho thầy. Lúc bác Hà Phi lên đồi thì thấy thầy đang tính toán cái gì đấy. Thấy bác, thầy bảo bác chặt cậy tre ra làm nhiều khúc, còn thầy thì lấy cái kéo không biết mượn của ai bắt đầu cắt vải thành những mảnh vuông nhỏ. Sau đó bác và thầy bắt đầu buộc vải, làm thành những lá cờ nho nhỏ. Bác Hà Phi hỏi thầy cờ để làm gì? Thầy bảo để đánh dấu những chỗ bọn trẻ đào lên. Hai người vừa tìm vừa cắm cờ, mãi đến giờ cơm mới về nhà.

Tối hôm đó, thầy dắt theo con chó mực, một tay cầm lồng gà đi lên đồi. Bác Hà Phi gọi thêm hai thằng cháu đi cùng cho đỡ sợ. Bác gánh lễ, còn cuốc xẻng, đèn đuốc, giao hết cho hai đứa. Đồi sim ban đêm không hề vắng lặng. Tiếng dế tiếng côn trùng kêu rả rich. Tiếng gió lao xao trên các bụi cây. Hai đứa cháu của bác Hà Phi cứ đi sát và người bác, hơi thở của chúng phả vào gáy nóng ran. Thỉnh thoảng hai đứa còn ngó về phía sau xem có ai đi theo không?

Đột nhiên hai đứa giật mình đánh thót, run giọng bảo bác: “Cậu ơi, đằng kia có cái gì trăng trắng.” Bác Hà Phi cũng sợ. Bác nheo mắt nhìn kỹ, đúng là giữa những lùm cây có cái gì đó. Thầy thì dường như không thấy gì, đi cứ phăng phăng. Bác Hà Phi thấy thầy đã đi trước vội đuổi theo. Bác cũng kệ. “Có thầy rồi thì sợ gì?” Bác tự nhủ mình thế.

Bọn họ đi vòng qua các bụi cây, vào chỗ đánh dấu hồi chiều, bác Hà Phi mới ngớ ra cái vật trăng trắng hồi nãy là mấy lá cờ bác đánh dấu hồi chiều. Bác gõ cho hai đứa cháu một cái vào trán, mắng: “Tụi bây làm cậu sợ hết hồn.” Mấy đứa cháu cười gượng, chúng có vẻ đỡ sợ hơn. Lúc này thầy đang dẫn chó đi qua các lá cờ. Đột nhiên con chó bỗng sủa gâu gâu, con gà tự nhiên gáy te te. Thầy dừng lại bảo bác Hà Phi đặt gánh xuống, châm cho thầy một bó hương. Rồi thầy vái mấy cái, bắt đầu khấn: “Trẻ nhỏ còn dại, không biết chỗ ông nằm, lỡ xúc phạm đến ông. Nay bần đạo đi ngang qua, biết được nguồn cơn, đến thắp nén hương xin ông được sửa nhà. Cầu mong ông thương tình, tha cho đám nhỏ trong làng. Bần đạo người trần mắt thịt, có gì khiếm khuyết, mong ông chỉ bảo cho.”

Bọn họ đi vòng qua các bụi cây, vào chỗ đánh dấu hồi chiều, bác Hà Phi mới ngớ ra cái vật trăng trắng hồi nãy là mấy lá cờ bác đánh dấu hồi chiều. Bác gõ cho hai đứa cháu một cái vào trán, mắng: “Tụi bây làm cậu sợ hết hồn.” Mấy đứa cháu cười gượng, chúng có vẻ đỡ sợ hơn. Lúc này thầy đang dẫn chó đi qua các lá cờ. Đột nhiên con chó bỗng sủa gâu gâu, con gà tự nhiên gáy te te. Thầy dừng lại bảo bác Hà Phi đặt gánh xuống, châm cho thầy một bó hương. Rồi thầy vái mấy cái, bắt đầu khấn: “Trẻ nhỏ còn dại, không biết chỗ ông nằm, lỡ xúc phạm đến ông. Nay bần đạo đi ngang qua, biết được nguồn cơn, đến thắp nén hương xin ông được sửa nhà. Cầu mong ông thương tình, tha cho đám nhỏ trong làng. Bần đạo người trần mắt thịt, có gì khiếm khuyết, mong ông chỉ bảo cho.”

Rồi thầy cắm hương xuống ngay cạnh lá cờ. Cả bó hương đỏ rực bỗng tắt ngấm. Con chó lại sủa gâu gâu. Thầy vui mừng nói với bác Hà Phi. “Được rồi, mau lấp đất ở mấy cái lỗ này lại. ” Mấy đứa cháu vội xúc đất ở nơi khác đến lấp đầy lỗ đào chuột. Thầy bắt đầu soạn lễ cúng. Cũng khá nhanh và đơn giản. Cuối cùng thầy lấy cái đĩa và hai đồng tiền ra xin âm dương. Leng keng, bác Hà Phi vươn cổ nhìn, nhất âm nhất dương. Thầy hài lòng lắm, bảo bác hóa tiền vàng đi , rồi tất cả cùng về.

Đêm đó con ma không hiện lên khóc lóc nữa. Ngày hôm sau, cả làng cũng bình yên như những ngày tháng trước khi xảy ra chuyện. Cháu bà Pha, con ông Từ, con thầy lang Hòe đều đỡ hẳn. Đến tối, cả làng làm mâm cúng tổ tiên và ăn mừng thoát nạn. Bác Hà Phi chưa kịp mời thầy thì đã cụ Tốn kéo thầy lên ngồi mâm trên. Ăn xong, mọi người ra ngồi uống nước. Các cụ mới hỏi thầy chuyện đầu đuôi ra sao. Thầy bảo lúc thầy về làng, cảm thấy trong nhà những người bị nạn đều không có âm khí. Chỉ có trên giường mấy đứa bị ám mới có nhiều. Thầy liền dán bùa xua âm khí đi, rồi cho tắm gội sạch sẽ, mấy đứa liền tỉnh lại.

Thầy bắt đầu tìm hiểu nguồn cơn sự việc. May mà con bác Hà Phi nhớ rất rõ mọi chuyện nên việc tiếp theo hết sức đơn giản. Mấy đứa kia đào nhà con ma ở đâu thì thầy lấp ở đấy. Con ma cũng không khó tính gì, đồng ý cho thầy sửa sai giùm.

Các cụ mới hỏi thầy có thể diệt trừ luôn con ma được không? Thầy bảo việc đấy cũng không khó, nhưng thầy xem phong thủy thấy làng mình gối đầu lên đồi sim, con ma trên đồi hẳn đã canh gác cho làng từ rất lâu, khiến cho làng bao đời nay tránh được tà ma xâm lấn, bệnh tật hoành hành. Lần này nếu không phải do người làng phá nhà của nó, thì chắc hẳn một trăm năm nữa làng cũng sẽ vẫn bình an.

Các cụ mới hỏi thầy có thể diệt trừ luôn con ma được không? Thầy bảo việc đấy cũng không khó, nhưng thầy xem phong thủy thấy làng mình gối đầu lên đồi sim, con ma trên đồi hẳn đã canh gác cho làng từ rất lâu, khiến cho làng bao đời nay tránh được tà ma xâm lấn, bệnh tật hoành hành. Lần này nếu không phải do người làng phá nhà của nó, thì chắc hẳn một trăm năm nữa làng cũng sẽ vẫn bình an.

Các cụ nghe xong liền đặt ra quy định cho người trong làng: Từ nay cấm mọi người đào bới hoặc lấy đất trên đồi sim, bất kể để làm việc gì. Xong rồi cụ Tốn mới hỏi thầy tiền công trừ ma lần này hết bao nhiêu? Thầy cười, nói trước giờ phái Phổ Linh của thầy cấm không được đòi tiền trừ ma. Bởi thế, sau khi thầy về ngủ rồi, các cụ vẫn phải bàn xem nên công đức bao nhiêu thì hợp lý.

Sáng hôm sau lúc các cụ chưa thu xếp xong chuyện tiền công đức thì thầy đã đi rồi. Chỉ có mỗi vợ chồng bác Hà Phi đưa tiễn thầy. Ra đến gốc đa đầu làng, thầy bảo bác Hà Phi không cần tiễn nữa, rồi dặn bác: “Lần trước lên đồi sim, bần đạo phát hiện có rất nhiều âm sát khí. Ngày xưa trên đồi chắc chắn đã có một trận đánh nhau thảm khốc. Con ma có thể là một vị tướng hi sinh, được binh lính chôn cất ngay tại chỗ. Bần đạo thấy bác có rất duyên với con ma. Nếu bác có lòng, hàng năm ngày rằm tháng bảy, bác lên đồi làm lễ cúng con ma và đồng đội của nó, con ma sẽ phù hộ cho bác và gia đình quanh năm mạnh khỏe, không hề gặp phải bất cứ bênh tật gì. ”

Bác Hà Phi tin lời thầy, từ nay về sau cứ rằm tháng bảy, bác và cả nhà lại lên đồi cúng con ma và những người chết ở đấy. Mãi cho tới tận ngày bác mất, cả nhà bác từ con đến cháu đều rất khỏe mạnh, đến những bệnh râu ria như hắt hơi sổ mũi cũng không bị bao giờ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...