Vương Phi Trắng Nõn

Chương 15: Thái Tử Giá Lâm



Nhất thời, trong đại sảnh không khí trở nên ồn ào huyên náo, rồi nhanh chóng yên lặng như tờ.

Nguyễn Miên Miên thấy cha ngồi im bất động mày kiếm nhíu lại một chút, trong con người đen kịt thoáng hiện sát ý.

Trái tim nàng bỗng run lên, sống một năm quá an nhàn nàng thậm chí đã quên khuấy chuyện đấu tranh trong cung đình.

Hoàng đế mang theo Tiêu thái tử cùng thái giám tiến vào, dọc đường đều cất tiếng cười sang sảng.

“Cung nghêng hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…” Mọi người nhất tề quỳ xuống, yết kiến hoàng đế.

“Hahaha…Miễn lễ, trẫm nghe nói thái tử phi hôm nay tròn một tuổi, đặc biệt đến thăm lễ chọn đồ vật đoán tương lai của nàng.” Nói xong hướng mọi người phất tay áo rồi dò xét một lượt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị sắc bén đảo qua mỗi người.

“Không ngờ Tướng quân phủ lại náo nhiệt như thế, chắc chắn đều tới xem nữ nhi của ngươi, trẫm cũng rất có hứng thú muốn xem, dù sao trong tương lai nàng cũng sẽ là con dâu của ta.”

Tuy hắn nói như vậy nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ẩn ý trong đó.

Tuy hắn nói như vậy nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ẩn ý trong đó.

Triều thần đều biết Hoàng đế rất kiêng kỵ Hạ Lan tướng quân, nên mới quyết định tứ hôn cho nữ nhi của tướng quân với thái tử làm thái tử phi, nhưng thực chất chính là làm con tin.

Sợ rằng hôm nay hoàng đế đến xem lễ chọn đồ vật đoán tương lai chỉ là cái cớ nguỵ trang, mục đích của hắn là đến xem Hạ Lan Bạch Thần thường cấu kết với đại thần nào trong triều.

Bầu không khí quỷ dị bất thường, mọi người đều không dám thở mạnh.

Hoàng đế thoả mãn cười cười, lập tức mang theo Tiêu Nguyệt ngồi vào ghế chủ thượng.

Nguyễn Miên Miên kích động, nàng thực sự kích động.

Từ khi Hoàng đế cùng Tiêu Nguyệt tiến đến thì nàng đã nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt, chắc chắn con vật mà Tiêu Nguyệt ôm trong tay chính là con mèo béo tròn tối hôm đó!

A ha ha ha… thực sự là đi tìm mòn gót giầy chẳng tìm thấy, vô tình lại thấy chẳng tốn công.

A ha ha ha… thực sự là đi tìm mòn gót giầy chẳng tìm thấy, vô tình lại thấy chẳng tốn công.

Con mèo tròn đó là do nàng mang theo khi xuyên không, cư nhiên bây giờ lại đang ở trong lòng Tiêu Nguyệt ngủ rất an nhàn.

Những vật đang cầm trên tay toàn bộ nàng đều ném tất cho Dung Triệt, những vật dùng để đoán tương lai gì đó, ngươi muốn thì tất cả đều cho ngươi, nàng hiện tại chỉ cần con tiểu long miêu kia.

Không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lắc lắc thân thể nhỏ bé, từ trên bàn bò xuống sau đó đi tới trước mặt Tiêu Nguyệt, Nguyễn Miên Miên chỉ cao bằng nửa chân hắn nên cũng chỉ có thể ngẩng cái đầu nhỏ của mình ngước lên nhìn hắn.

Tiểu tử này, mới sau một năm mà đã cao lên rất nhiều, dung nhan như được chạm khắc rất tinh tế, nay càng thêm vẻ yêu nghiệt, chỉ là trong mắt hắn quá mức quạnh quẽ, còn có chiếc cằm hơi hếch lên, đều thể hiện sự lãnh ngạo của hắn.

“Miên nhi, con muốn làm gì?” Liễu Mặc Như hôm nay đã bị nữ nhi của mình làm hoảng sợ không ít lần, đứng dậy muốn tới bế nàng lên.

Ai dè Nguyễn Miên Miên lại lưu luyến mà từ chối, xoay người đến trước mặt hoàng đế, bình thản cất tiếng gọi: “Phụ hoàng…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...