Vương Phi Trắng Nõn

Chương 8: Hạ Lan Miên Miên



Động tác của nàng lúc này chỉ như đang đói mờ mắt nên ra sức mút ngón tay Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt cảm nhận được ngón tay bị nàng mút càng lúc càng sâu, trong miệng của nàng toàn nước bọt là nước bọt vây quanh ngón tay hắn ấm nóng vô cùng, Tiêu Nguyệt hoàn toàn tê dại.

Loại cảm giác này thật kỳ quái, khiến trong lòng hắn không tránh khỏi sự giật mình.

Đôi lông mày khẽ nhíu lại, hắn không thích cái cảm giác nỗi lòng bị người khác tác động gây biến đổi kiểu này, muốn rút ngón tay ra, mới phát hiện miệng nàng mím rất chặt.

Đứa bé này ngang ngược thật, trong đầu chợt xuất hiện ý tưởng, gương mặt lập tức thoáng qua một nụ cười yêu mị.

“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ ra một cái tên, thái tử phi vừa sinh ra đã như “ngọc châu sáng ngời”, toàn thân mềm nhũn, hãy gọi nàng là Hạ Lan Miên Miên đi”. (Miên Miên: mềm nhũn, mềm yếu).

“Phụt…” Nguyễn Miên Miên phụt ngay tay hắn ra, nghe Tiêu Nguyệt giải thích cái tên của nàng khiến nàng nhịn không được phun một tràng nước bọt vào mặt Tiêu Nguyệt.

Đôi mắt phượng của Tiêu Nguyệt nheo lại, trên mặt bị phun đầy nước bọt nhưng hắn không giận dữ chút nào, càng nghĩ hắn càng thấy đứa nhỏ này có ý tứ, nàng phun nước bọt vào mặt hắn là biểu thị sự bất mãn sao?

Đôi mắt phượng của Tiêu Nguyệt nheo lại, trên mặt bị phun đầy nước bọt nhưng hắn không giận dữ chút nào, càng nghĩ hắn càng thấy đứa nhỏ này có ý tứ, nàng phun nước bọt vào mặt hắn là biểu thị sự bất mãn sao?

Lúc này người tức giận nhất phải kể tới Liễu Mặc Như, Hạ Lan Miên Miên ư? Không chỉ nàng mà ngay cả hoàng đế cũng hiểu rõ ý tứ của Tiêu Nguyệt, đặt tên Miên Miên chính là hàm ý mong muốn con gái của nàng sau này sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời như một con cừu.

Chỉ vừa mới sinh ra đã phải chịu khuất nhục như thế này, thì sau này còn phải chịu bao nhiêu đắng cay nữa, trong lòng Liễu Mặc Như không khỏi thở dài, nhưng ngoài miệng vẫn phải giả vờ nói vài lời, “Tạ ơn thái tử ban thưởng tên cho tiểu nữ”.

Nguyễn Miên Miên cũng không có phản ứng ghê gớm gì, nàng chỉ im lặng suy nghĩ về cái tên của mình.

Hạ Lan Miên Miên, giống y như cái tên của nàng trước đây, chỉ là thay đổi mỗi cái họ, bộ cái tên cũng là do trời định sao? Đây lẽ nào là may mắn của nàng hả?

Nguyễn Miên Miên đưa tay xoa cằm, cái tên vốn có của nàng thật khả ái, Nguyễn Miên Miên ( mềm nhũn) nghe giống y như miếng bọt biển mềm nhũng bé bỏng đáng yêu vô cùng.

Còn Hạ Lan Miên Miên, dù thế nào đi nữa, vẫn thấy rất khó đọc.

“Oa. . . Oa. . .” Tiếng khóc to ầm ĩ gây chú ý cho tất cả mọi người.

Đứa bé trai vẫn bị quên lãng từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, so sánh với Nguyễn Miên Miên luôn gây náo động từ nãy tới giờ, đứa bé trai này hiển nhiên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Đứa bé trai vẫn bị quên lãng từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, so sánh với Nguyễn Miên Miên luôn gây náo động từ nãy tới giờ, đứa bé trai này hiển nhiên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

“Hạ Lan Dung Triệt?”. Hoàng đế nhìn Vương ma ma đứng sau lưng Liễu Mặc Như trong tay ôm một đứa bé trai, “Bế nó qua đây cho trẫm nhìn một chút….”

Liễu Mặc Như kinh hồn tang đảm nhìn đứa con trai của nàng đang được Vương ma ma ôm trong tay, vừa chà đạp con gái của nàng xong giờ lại muốn chà đạp con trai của nàng nữa sao? Tốt xấu gì chúng đều là nhi tử của Liễu Mặc Như nàng mà.

Nguyễn Miên Miên cũng cố gắng ngóc đầu nhìn về phía bên kia, lão hoàng đế chết tiệt, vừa hành hạ nàng một trận giờ lại chuyển mục tiêu sang ca ca của nàng, Dung Triệt ca ca sẽ không sao chứ? Ca ca hãy phóng nước tiểu thẳng vào mặt lão hoàng đế chết tiệt kia để báo thù cho muội muội đi.

Trong lòng nàng không ngừng nguyền rủa.

Hạ Lan Dung Triệt nằm trong tay hoàng đế, tự nhiên ngừng bặt tiếng khóc, nhìn hoàng đế cười khanh khách, khúc khích.

Những đứa trẻ khi muốn đi tiểu thường cười khúc khích, Nguyễn Miên Miên liếc đôi mắt gian tà ngây ngô chờ xem chuyện hay, nhưng … đúng lúc này lại vô tình nhìn thấy đôi mắt Tiêu Nguyệt đang quan sát nàng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...