Vương Phi Trắng Nõn

Chương 9: Cái Bụng Của Nàng Bị Đùa Giỡn



Nhìn cái gì vậy nhỉ? Ánh mắt tinh ranh như con khỉ, nàng chỉ là một đứa bé bộ phần nào trên người cũng nhỏ xíu thì lấy chồng với làm thái tử phi thế nào được, chả lẽ hắn lại thật lòng muốn thành thân với nàng sao, nếu thật thì nàng xin thề sẽ cười nhạo hắn cả đời.

Tiêu Nguyệt có vẻ như rất hiểu suy nghĩ của nàng, ngón tay thon dài bắt đầu luồn vào bên trong quần áo của nàng, bắt đầu đùa giỡn vuốt ve cái bụng tròn nhỏ xíu của nàng.

A A A… Hắn muốn làm cái gì vậy? Không được sờ loạn lên như vậy. Trong lòng Miên Miên có loại dựa cảm không lành, nhìn đôi bàn tay như ma trảo của hắn ngang nhiên luồn vào bên trong quần áo của nàng.

Tiêu Nguyệt đưa tay vuốt ve cái bụng của nàng, nó không chỉ rất ấm áp mà còn tròn tròn, mềm mại và co dãn, theo nhịp hô hấp của nàng, cái bụng cũng phập phồng lên xuống.

Tuy rằng bình thường Tiêu Nguyệt luôn có vẻ lạnh lùng lẫn cao ngạo, nhưng dù thế nào đi nữa hắn vẫn chỉ là một thằng nhỏ mới bảy tuổi.

Phát hiện cái bụng của Miên Miên xờ rất dễ chịu nên bản tính trẻ con nổi lên, hắn không ngừng đưa bàn tay nắn nắn bóp bóp cái bụng nhỏ của nàng.

Dựa vào đâu mà hắn dám làm thế này với nàng, hắn vê nắn cái bụng của nàng như nặn bột mì. Miên Miên giãy dụa, động tác lần này của nàng rất kịch liệt, nhưng cũng vẫn không cách nào thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Tiêu Nguyệt, lúc này nàng chả khác nào con cá hay miếng thịt bị đặt trên cái thớt gỗ.

Chết tiệt, là hắn đã bức nàng dùng đến chiêu cuối cùng này. Trong ba mưới sáu kế, khóc là thượng sách.

“Oa Oa Oa….” Tiếng khóc của nàng vang lên kinh thiên động địa, bàn tay hướng về phía Liễu Mặc Như, mong muốn mẹ xinh đẹp có thể cứu nàng thoát khỏi ma trảo.

“Oa Oa Oa….” Tiếng khóc của nàng vang lên kinh thiên động địa, bàn tay hướng về phía Liễu Mặc Như, mong muốn mẹ xinh đẹp có thể cứu nàng thoát khỏi ma trảo.

Liễu Mặc Như thương cảm nhìn hai đứa con của nàng, trong đầu óc không ngừng bấn loạn, cả cha lẫn con mỗi người ôm một đứa con của nàng, khiến nàng có cảm giác những đứa con của nàng có lẽ sẽ chết trong tay của bọn họ mất.

Không thể chịu nổi áp bức, Liễu Mặc Như cắn rắng, cố gắng mỉm cười nhìn Tiêu Nguyệt nói” Tiểu nữ vừa mới sinh, còn chưa hiểu chuyện sợ rằng sẽ quấy nhiễu thái tử, xin hãy để thần phụ bế nó hộ thái tử”. Vừa nói chuyện Liễu Mặc Như vừa tiến tới trước mặt Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt nhìn nét mặt Liễu phu nhân hiện rõ sự yêu thương lẫn lo lắng cho con gái, khuôn mặt cười lạnh lùng, có chút lưu luyến buông tay đưa Miên Miên cho Liễu phu nhân bế.

Chơi đùa với cái bụng của nhóc con này thích quá đi mất, làn da của nàng trắng nõn, một cảm giác thật lưu luyến.

Bĩu môi, phẫn nộ ngồi về chỗ cũ, nhìn Miên Miên ngủ ngoan trong lòng Liễu Mặc Như.

Phía bên kia, Hạ Lan Dung Triệt vẫn không ngừng cười khanh khách.

Cười cái gì nhỉ? Phá quấy giấc ngủ của mình. Miên Miên bất mãn bĩu môi, nàng đang được Liễu Mặc Như bế ru ngủ, thế nhưng chỉ vì ca ca ồn ào mà không cách nào ngủ được.

Hoàng đế rất hài lòng, vẻ tươi cười trên gương mặt đứa bé này vừa hồn nhiên lại ngây thơ, một người âm hiểm đa mưu túc trí như hắn, cũng không tránh khỏi bị tiếng cười của trẻ nhỏ làm cho tâm trạng thay đổi.

Hoàng đế rất hài lòng, vẻ tươi cười trên gương mặt đứa bé này vừa hồn nhiên lại ngây thơ, một người âm hiểm đa mưu túc trí như hắn, cũng không tránh khỏi bị tiếng cười của trẻ nhỏ làm cho tâm trạng thay đổi.

Đột nhiên, một tiếng “xè” vang lên, mùi hôi khai nồng bốc lên, Hạ Lan Dung Triệt không phụ kỳ vọng của Miên Miên, không chỉ đơn giản là đi tiểu mà sau đó thằng nhỏ còn bĩnh ra một đống hôi thối.

Bé Dung Triệt vừa ra đời đã để lại cho hoàng đế một kỷ niệm đáng nhớ.

Hoàng đế biến sắc, thật không tài nào tin được, hắn tức điên cả người nhưng lại không thể đi tính toán với một tiểu hài tử. Tất cả hạ nhân đều kinh sợ quỳ xuống mặt đất toàn thân run rẩy, ánh mặt lộ rõ sự kinh sợ. Có một số người rất muốn tiến lên bế Dung Triệt đi và đem nước lẫn khăn lau tới cho hoàng đế lau vết bẩn nhưng do sợ quá nên vẫn chết lặng tại chỗ.

“Thần phụ có tội, hài tử vừa mới sinh ra chưa thể tự điều khiển động tác, thỉnh hoàng thượng thứ tội”. Liễu Mặc Như ôm Nguyễn Miên Miên sợ hãi quỳ xuống.

Hoàng đế không thể phát tác sự tức giận vì Dung Triệt vẫn chỉ là một tiểu hài tử, hắn đành bỏ qua và ra lệnh cho hạ nhân mau đến giúp hắn lau rửa.

Miên Miên nhìn quang cảnh hỗn loạn rồi ngáp một cái.

Oa ha ha, Dung Triệt ca ca làm tốt lắm, lần này nàng có thể an tâm ngủ rồi… Vòng tay của mẹ xinh đẹp ấp áp quá.
Chương trước Chương tiếp
Loading...