When I'm Seventeen …

Chương 17: Thách Đấu



Một ngày nắng đẹp, Như Quỳnh ngồi chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ, chăm chú quan sát những chiếc lá cuối cùng đang cố sức bám víu vào cây mẹ, để rồi đợt gió nhẹ thoảng qua cuốn đi chút sức lực cuối cùng khiến chúng chao lượn và mệt mỏi đáp xuống mặt đất

- Như Quỳnh, con bé lúc nãy kêu cậu ra làm gì vậy??

Một bàn tay khẽ đặt lên vai cô, cô không quay lại cũng chẳng buồn đáp, cô luôn ghét những đứa nhiều chuyện, Quỳnh chau mày khi bị người khác chạm vào, nhưng rất nhanh đôi lông mày thanh tú lại dãn ra đầy thích thú khi cô nhớ đến buổi nói chuyện lúc nãy

- Cô nói gì cơ? Tôi nghe không rõ

- Tôi nói: Hãy thi đấu đi, cạnh tranh công bằng

An Hiểu Thuyên nhắc lại, giọng đầy quả quyết, khuôn mặt thường đùa nghịch hằng ngày cũng trở nên nghiêm túc, Triệu Như Quỳnh khoanh tay , nhìn Thuyên từ đầu đến cuối rồi nhếch mép cười

- Ngoại hình, IQ, gia thế, tất cả tôi đều hơn cô. Cô lấy gì để đấu với tôi?

- Thứ quan trọng nhất, tình cảm của Dương Khôi Thần

- Haha, chắc không nói cô cũng biết, anh ấy yêu tôi hơn cô

Hiểu Thuyên lướt mắt qua Như Quỳnh, quay người bước đi

- Đừng chắc chắn như thế

- Tự tin nhỉ?

- 5 giờ chiều. Sân bóng

- Này sao không trả lời thế?

Tiếng nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỳnh, cô lại chau mày, xách cặp đứng lên

- Ơ đi đâu vậy?? Sắp vào học rồi

- Tôi sẽ học tiếp nếu cô ngậm mồm lại

Con nhỏ kia mở to mắt kinh ngạc, cả lớp học cũng bỗng trở nên yên ắng. Biết rõ thế lực nhà họ Triệu, cô gái kia đành ngậm đắng nuốt cay, ngồi xuống im lặng không nói nửa lời, Như Quỳnh nhếch mép, ngồi lại vào chỗ. Buổi học bắt đầu

- Này

Khôi Thần nắm lấy tay Thuyên kéo giật nó lại, không những không bất ngờ, nó còn thản nhiên trả lời

- Gì?

Sắc mặt hắn rõ là đang bực mình, nhìn thấy khuôn mặt dửng dưng như không của nó càng khiến hắn tức điên, cố kiềm mình lại, hắn nói

- Cô đang làm trò gì vậy?

- Trò gì?

- Cô và Triệu Như Quỳnh

- À, nghe rồi sao?

Sắc mặt ngày càng tệ, hắn không giữ nổi nữa, gằn giọng hét lên

- Cô xem tôi là phần thưởng hay sao???

Hiểu Thuyên không nhìn hắn, nó đưa mắt nhìn vô định, mãi lúc sau mới thốt ra câu đáp nhẹ tênh

- …ừ

Thần há hốc mồm trước câu trả lời tỉnh queo, trong khi hắn đứng sững người thì nó đã dợm người quay bước đi, sực tỉnh, hắn lập tức đuổi theo kéo nó lại, nhưng bỗng nhiên, Hiểu Thuyên xoay người lại, lấy cánh tay chặn ngang ngực Thần, áp sát hắn vào tường, khuôn mặt bỗng trở nên đầy sát khí, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn

- Ngoan ngoãn nằm trong hộp mà đợi tôi rinh về, nghe chưa

- …cái…quái gì thế???

Để hắn ngơ ngác với câu hỏi lơ lửng, nó đã hùng hổ chạy biến vào dãy hành lang

Trường THPT M

Thuyên bước chậm chạp trên hành lang, mồ hôi nhễ nhãi khắp người. chẳng là cô nàng vừa mới chạy 5 vòng sân đề rèn thêm thể lực cho trận chiến chiều nay. Lết đến gần cuối hành lang thì nó nghe tiếng huỵch huỵch kèm theo tiếng nấc và một vài tạp âm chói tai khác, nghe qua cũng đủ biết lại là một vụ bạo lực học đường nữa đây. Bước đến chỗ rẽ ngoặc, Thuyên tựa người vào tường, khoanh tay nhìn vào “hiện trường”. Khắp sàn vương *** toàn cơm, đồ ăn, phích nước, lẫn trong đó còn có bút viết sách vở

- Tôi…đó là tất cả số tiền tôi có..thật mà..

- Đừng lừa tao, giàu như mày mà chỉ có ngần này để tiêu xài thôi à???

- Tôi…tôi..thật sự không c..

- %$^$&%

- Ơ, chị Hai

Một nhỏ đã nhìn thấy nó, sợ hãi bước lùi lại, cúi gằm mặt xuống đất, nhưng không như những lần trước, lần này, Thuyên chỉ thản nhiên đứng nhìn, liếc mắt qua Gim với đủ thứ thương tích trên người và chiếc áo không còn lành lặn, nó lạnh nhạt nói

- Sao không tiếp tục đi?

- Ơ..ơ

- Đừng lo, tao không cản đâu

Gim mím chặt môi, mắt dán xuống đất, nước mắt đã rơi lã chã. Bọn kia nghe vậy nửa mừng nửa do dự, nhưng rồi sau một lúc thấy không động tĩnh gì thì vài đứa mạnh dạn nắm tóc Gim và tiếp tục hành hạ nhỏ. Thuyên ngáp dài, vươn vai rồi bỏ vào phòng thay đồ. Sau khi cánh cửa phòng thay đồ đóng sầm lại, lũ ở ngoài tạm dừng tay

- Vậy tin đồn là có thật rồi

- Ừ, chị Hai không còn bảo vệ cho nhỏ tiểu thư này nữa

- Haha, yếu đuối vô dụng thế kia thì ai chẳng ngán

- $#^&%$^$#

Gim cố không bật lên tiếng nấc, cố gắng gồng mình chịu đòn đau, nhớ lại đôi mắt lạnh băng của Thuyên khi nãy, nhó thấy vừa đau vừa hận, dẫu biết mình chẳng có quyền gì để ghét Thuyên, chẳng qua nhỏ thấy thật xót xa cho cái gọi là “bạn” thôi

5 giờ chiều. Sân bóng trường N

Không biết là ai đã ngóng được tin 2 nhân vật đình đám của 2 trường sẽ thi đấu với nhau nên sân bóng chật ních người. Khôi Thần đứng nép một góc, nhíu mày nhìn nó, thầm cầu mong mọi chuyện diễn ra bình yên

“Bụp bụp bụp”

Thuyên đập trái bóng xuống sàn, từng nhịp từng nhịp đều đều, cả sân nhanh chóng im phăng phắc, nó nói ngắn gọn

- 5 trái phân thắng thua

Như Quỳnh cười, rồi nhanh chóng lao vào giành bóng, 2 người cứ như giễu nhau, dìu qua dập lại, tạo nên tiếng giày kin kít nghe chói tai vô cùng, Như Quỳnh được lợi thế cao, nhưng lại thường xuyên để lộ nhiều sơ hở, Thuyên tận dụng những chỗ hở đó, nhanh chóng lách người qua và ném vào rổ. Ghi đươc 1 điểm đầu tiên

Cả sân bắt đầu nhộn lên tiếng hò hét cổ vũ, nhưng tuyệt nhiên không hề nghe thấy có chủ ngữ trong câu, rõ ràng không ai muốn nghiêng về ủng hộ riêng 1 người để rồi đắc tội với người kia

Đã 30 mươi phút trôi qua mà tỉ số vẫn lì lợm dừng lại ở 4-4. Thuyên đưa tay lên quệt mồ hôi, Như Quỳnh cũng chống tay lên đầu gối, thở lấy hơi. Nó không ngờ cô ta nhìn trông tiểu thư vậy mà thể lực cũng không tồi, nhưng nó không chịu thua đâu, cầm chặt trái bóng trong tay, Thuyên tự nhủ thầm đây chính là cơ hội cuối cùng của nó, nhún người lấy đà và bật lên thật cao, nó dùng hết sức ném trái bóng vào rổ. Nhưng với cái sức trâu của Thuyên, cộng thêm lòng nóng như lửa đốt. quính quáng nhắm nhầm mục tiêu, thế là quả bóng mặc nhiên bay lên rất cao, cao đến nỗi đụng trúng chiếc đèn chiếu sáng và lực đủ mạnh để khiến cho cái đèn cồng kềnh rớt xuống, nhắm thẳng vào Triệu Như Quỳnh đang trợn tròn mắt kinh ngạc bên dưới. Cả sân bóng la thất thanh, nhưng cô ta dường như chẳng còn nghe thấy gì, cứ đứng đó trơ mắt nhìn vật thể chiếu sáng sắp rớt vào đầu mình đến nơi

- Cẩn thận

Thần la lên, rồi nhanh chóng xô cô ta ra

Uỳnh..Rầm

Âm thanh chết chóc xé toạt không khí, hút hết tất cả tiếng động còn lại. Những mảnh kiếng vỡ vụn rải rác dười sàn, bụi bay tù mù một góc, mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn về đống hỗn độn đó

Khôi Thần đưa tay lên xoa xoa đầu, một vài vết xước khiến hắn khẽ nhăn mặt lại. Hiểu Thuyên cũng từ từ bò dậy

- Máu…máu kìa

Một giọng con gái thét lên. Thần kinh ngạc nhìn theo, chân của Như Quỳnh bị dàn đèn đè trúng, máu loan ướt cả sàn. Quỳnh đau đến không thét nổi, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và ngày càng tái xanh. Hắn nhanh chóng bế cô lên, lao như bay ra ngoài, mọi người trong sân cũng bàng hoàng không kém, vài người cũng vội vàng chạy theo, số còn lại đứng chỉ trỏ, chiếu tia nhìn vào “hung thủ”, vài tiếng xì xào nổi lên

- Trời ơi, không phải cố tình đó chứ??

- Chậc chậc, nhắm không đấu lại nên giở trò chứ gì?

- Tôi biết ngay cô ta không phải hạng tử tế gì mà

- #$#$@#

- #%^%^$

Số là từ sau vụ quậy tưng bừng nhà ăn, trường N hoàn toàn anti An Hiểu Thuyên, nay được dịp xỉa xói bới móc nó, đương nhiên phải tận dụng rồi. Thuyên nghe hết, nhưng nó chỉ im, mãi lúc sau mới từ từ ngước mặt lên, nhìn thẳng từng người, từ tốn nói

- Đứng đây…không sợ dàn đèn khác đập vào đầu à?

Nhìn khuôn mặt tỉnh queo và ánh mắt lạnh băng của nó, chẳng ai dám nói gì nữa, mặt tái xanh chạy nhanh ra khỏi sân đấu. Rất nhanh, chỉ còn một mình Thuyên ngồi lại trong sân, nó gục mặt vào 2 bàn tay. Khuôn mặt lo lắng của Khôi Thần, đây là lần đầu tiên nó thấy, và thật đáng buồn khi chẳng phải dành cho nó. Giờ đây nó đã cảm nhận được rồi, rằng nó chưa từng thực sự bước chân vào thế giới của Dương Khôi Thần, rằng thế giới của hắn vốn không chào đón sự hiện diện của nó và đã mặc nhiên gạt nó ra ngoài

Thuyên nằm xuống sàn, nó mệt mỏi quá, tim đau lắm. Mọi thứ chợt trở nên nhạt nhòa…

- May quá chị đã tỉnh rồi

Một giọng nói mừng rỡ thốt lên, động tác đẩy gọng kính quen thuộc khiến Thuyên bật cười

- Lại phiền nhóc vác bà chị này rồi

- Ơ..ơ đừng khách sáo

- Tại sao lần nào chị gặp nạn cũng được nhóc cứu nhỉ??

Won bối rối gãi đầu không biết trả lời thế nào. Thuyên lại cười, thằng nhóc này thực sự rất dễ thương. Nó chống tay ngồi dậy thì chợt thấy đau nhói ở tay

- Cẩn thận đấy, vết thương của chị không nhẹ đâu

Nhìn cánh tay băng trắng toát, Thuyên lại thấy chạnh lòng, lắc đầu xua nhanh những chuyện không nên nghĩ nữa, nó quay sang hỏi Won

- Mà này sao em hồi phục nhanh vậy?

- Hơ…có gì đâu, vì..em quen rồi

Won vừa cười vừa ngượng nghịu trả lời, Thuyên nhíu mày

- Quen? Em hay bị bắt nạt sao??

- Ơ…đâu có, chỉ tại em..khiến các cậu ấy ngứa mắt thôi

Won chẳng dám nhìn vào mắt Thuyên, cậu nhìn chăm chăm xuống sàn mà trả lời. Cậu nhóc này làm Thuyên nhớ đến Gim, ánh mắt bối rối ngượng ngùng, vết thương thường trực mọi nơi trên cơ thể, bộ dạng sợ sệt luôn lầm lũi im lặng bước đi trong trường học

Xót xa quá

Thuyên nhảy xuống giường, cầm tay Won lôi cậu đi. Won ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo

Thuyên dừng lại, vịn tay vào lan can, nhoài người ra ngoài, hét thật lớn

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Rồi nó mỉm cười, quay sang nói với Won

- Nào, hét thử đi

- Sao cơ??? Hay là thôi đi, em không…

- Nhóc có yêu ba mẹ mình không?

- Ơ…đương..đương nhiên rồi..

- Họ đang ở đâu?

- Họ..đang công tác ở Pháp..

- Vậy chị nghĩ nhóc nên bay ngay sang Pháp dập đầu tạ lỗi với họ đi

- .sao…sao…

- Vì đã khiến cơ thể khỏe mạnh mà họ ban cho em, phải hứng chịu những vết thương như thế này

- …..

- Em muốn làm họ đau lòng vì bộ dạng này của mình sao? Em muốn tiếp tục chịu đựng gót giày của những đứa rác rưởi kia? Em muốn nuông chiều sự yếu đuối của mình suốt đời sao?

- …..

- Nếu không, thì hãy làm theo những gì chị nói. Hét đi

Wom mím chặt môi, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay run run, cậu nhìn nó, rồi hít một hơi và hét lên thật to tiếng thét tận sâu trong lòng mình, tiếng thét đã bị đè nén bấy lâu

Thuyên mỉm cười gật gù. Won cũng nhìn nó cười

- Sao chị lại giúp em?

- Vì nhóc luôn là người cứu chị, chị lại chưa muốn chết, nên đương nhiên phải bảo toàn tính mạng và sức khỏe cho nhóc để nhóc tiếp tục cứu chị rồi

- .sao…sao cơ

Thuyên cười hả hê bước đi, nhóc Won bất ngờ vì câu trả lời rồi cũng lắc đầu bước theo

- Mà này…cho em hỏi..

- Sao?

- Việc hét lúc nãy thì giúp ích gì cho em??

- Sao không? Trước mắt thì khi bị ai đánh em cứ hét lên như vậy cho người ta đến giúp, đây là chiêu nhẹ nhàng mà luôn hiệu quả, bí kíp đấy

- Bí kíp kiểu gì thế?? Chiêu này chỉ hợp với con gái thôi mà

- Ý kiến cái gì, cậu như vậy chẳng giống con gái là gì, thể lực chẳng có thì còn đòi hỏi gì nữa, chị đây quý lắm mới cho cậu biết

- @%#%#$%

- $%#$%^&%^

- Được rồi đến nhà rồi, nhóc về đi

- Vâng, chúc chị ngủ ngon

- Ngủ ngon

Thuyên mỉm cười, nhìn theo Won đến khi bóng cậu khuất sau con đường mới mở cửa bước vào nhà

- Ung dung quá nhỉ?

Nó giật mình, Thần đã về và đang ngồi trên sopha từ lúc nào, thấy nó không đáp, hắn nói tiếp

- Hôm nay gây chuyện lớn mà còn thoải mái đi hẹn hò sao?

- Anh mệt rồi lên phòng nghỉ đi

- Tôi đang hỏi cô, cô rốt cuộc có ý thức được mình vừa làm gì không hả??

- Không. Vì tôi chẳng làm gì cả

- Cô..thật trơ tráo, cô có biết cô suýt giết chết một người không???

- Cô ta vẫn chưa chết kia mà

- ..sao…cô có thể nói thản nhiên như thế chứ

- Vậy anh muốn tôi phải nói thế nào? Đó là tai nạn ngoài ý muốn

- Tai nạn? Thật vậy sao

Thuyên nhíu mày

- Anh nghĩ tôi làm?

- Hi vọng là không

Nhìn vào mắt hắn, nó đã hiểu. Thuyên đưa mắt nhìn về phía cửa kính, mơ hồ hỏi

- Băng bó rồi chứ?

- Cô mà cũng quan tâm đến cô ấy s..

- Tôi đang nói anh

- ..sao..

- Chẳng phải anh bị thương ở lưng sao?

- …..

- Tôi vẫn nghĩ, dù mọi người có nói tôi thế nào, thì anh vẫn là người hiểu tôi nhất, nhưng, hình như tôi lầm rồi. Tôi chắc chắn mình đã có một vị trí, rất nhỏ thôi, trong tim của anh, nhưng, tôi cũng lầm rồi. Tôi đã xác định dồn hết tất cả tình yêu và sự chân thành cho anh, nhưng….

Thuyên hơi dừng lại, nó nhìn hắn lạnh căm, nước mắt rơi ướt đôi má bầu bĩnh, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh lạ lùng

- ….đó chính là sai lầm lớn nhất của tôi, anh chẳng đáng để tôi yêu
Chương trước Chương tiếp
Loading...