When I'm Seventeen …

Chương 18: True Love



Khôi Thần kinh ngạc, nó vừa nói gì vậy. Nhìn theo bóng dáng mệt mỏi khuất sau hành lang tầng 2 của Hiểu Thuyên, tim hắn chợt đau. Hắn vốn không muốn nói nặng với nó như thế, chẳng qua, thấy một thằng con trai khác đưa nó về nhà, khiến tâm trạng hắn đột nhiên bực bội, thế là trút hết vào nó.

Dương Khôi Thần thở dài, mệt mỏi thả người xuống ghế. Đêm nặng nề trôi qua

Sáng sớm hôm sau, hắn đã chạy lên phòng, quyết tâm gặp nó để nói rõ chuyện hôm qua và xin lỗi, nhưng…căn phòng vắng tanh. Mền gối đã được xếp cẩn thận, An Hiểu Thuyên đã rời nhà từ sớm

- Tiền của hôm nay đâu?

- Không..không có….các cô đã lấy hết rồi còn gì

- Nói láo, mày không muốn đưa chứ gì?? Chị em đâu, đánh cho đến khi nó ói ra thì thôi

Những tiếng động này dường như đã trở thành một điều hiển nhiên, suốt cả tuần nay ngày nào Gim cũng phải hứng chịu cảnh bắt nạt này, và tệ hơn cả, là sự vô tình của An Hiểu Thuyên mỗi khi nó đi lướt qua. Hôm nay cũng vậy, bọn bắt nạt giờ đây đã chẳng còn sợ hãi gì khi thấy nó đến, Hiểu Thuyên băng qua hành lang để vào lớp. Chợt. Nó dừng lại. Đám kia dường như đã cảm nhận thấy điều không bình thường, ngay lập tức dừng việc đang làm lại. Tất cả bỗng trở nên yên ắng. Gim cố sức chống tay ngồi dậy, đầu tóc rối bù khiến nhỏ chẳng biết xung quanh xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đột nhiên có một người cúi sát xuống cạnh nhỏ, nói thật khẽ

- Chán chưa?

Gim mím chặt môi, tay nhỏ nắm chặt khiến chiếc váy đồng phục trở nên nhàu nát, nhỏ bật khóc nức nở, nói như hét

- Chán…..tôi chán cảnh này lắm rồi, làm ơn…

Thuyên mỉm cười hài lòng

- Vậy thì, đánh đi

Nó đứng lên, quay sang nói với lũ kia

- Tụi bây phải mạnh tay lên chứ, đánh đến lúc nó nhập viện thì chẳng phải có tiền viện phí xài sao

Lũ kia tròn xoe mắt, rồi cũng thấy thật có lý, lập tức nắm tóc lôi Gim dậy, ra tay thật có mạnh hơn trước. Thuyên lùi lại, nhìn Gim la lên thật lớn

- Đánh đi

Gim dùng hết sức bình sinh, đẩy tay con nhỏ đang nắm đầu mình ra, rồi liên tục xô ngã những con khác, đám đó bàng hoàng, lần đầu tiên “tiểu thư” dám chống cự lại, nhưng với sức khỏe và cảnh “một chấp hết”, Gim chỉ có thể yếu ớt vùng vằng vài có gọi là lấy lệ chứ chẳng thấm vào đâu so với tụi trâu kia, nhưng mặc cho thế nào, nhỏ vẫn dùng hết sức phản kháng lại. Lúc này Thuyên mới bước vào cuộc chơi

- Đủ rồi

Chỉ một câu nói thôi mà làm cho lũ kia giật mình, dừng lại ngay tức khắc. Nó đến bên Gim, đỡ nhỏ đứng dậy

- Từ bây giờ “tiểu thư” do tao phụ trách

- Chị…chị Hai..

- Sao? Mày có ý kiến??

- À..à không..không có ạ

Không ai dám lên tiếng nữa, chỉ biết tức tối nhìn nó dẫn Gim đi

- Cậu, 3 vòng, nhóc, 5 vòng. Bắt đầu

Hiểu Thuyên ngồi xuống ghế đá, thản nhiên nói với Gim và Won. Cà 2 nhìn sân trường rộng cả trăm mét, đến đưa mắt nhìn thôi đã thấy mỏi rồi, nói chi đến chạy, chạy hết số vòng yêu cầu, chắc cũng đã bỏ mạng đâu đó trên sân rồi, nhưng xét trên tất cả phương diện, thì chẳng ai muốn chọn chết dưới tay An Hiểu Thuyên

Gim thở phì phò, ngồi xuống cạnh Thuyên, tu ừng ực chai nước lạnh, mặt nhỏ đỏ bừng, tóc tai mặt mũi đều lấm lem mồ hôi

- Chắc cậu ghét mình lắm

Gim mở to mắt khi nghe Thuyên nói, nhỏ chớp chớp mấy hồi, uống thêm ngụm nước rồi nói khẽ

- Cũng..có một chút

Thuyên cười, nhưng cái cười thật buồn

- Vì..lâu như vậy mới bắt chuyện lại với mình

Gim cúi mặt nói tiếp, đôi má hơi ửng hồng, trong lòng nhỏ, thật ra rất quý người bạn như An Hiểu Thuyên, và luôn chờ nó nói chuyện lại với nhỏ. Lần này Thuyên bật cười thật sự, cảm thấy mình thật may mắn khi có được một người bạn như vậy

- Chị à….em không chạy nổi rồiiii

- Im lặng mà chạy tiếp đi nhóc

Won đứng than thở gì đó rồi cũng ráng lết mà chạy tiếp, bộ dạng vùng vằng trông đến buồn cười, 2 nàng nhìn nhau, cười to

- Anh không cần ngày nào cũng vào thăm đâu

Triệu Như Quỳnh cười dịu dàng, gập cuốn sách lại, cô nắm lấy tay Khôi Thần, nhưng hắn rút ra, mặt quay nhìn hướng khác

- Cô không cần phiền giùm tôi. Tôi đến vì trách nhiệm

- Trách nhiệm? Tưởng anh nói giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa

- Không sai. Tôi muốn nói đến trách nhiệm của người chồng khi vợ gây ra lỗi

Quỳnh nhíu mày, rồi cô ta lộ rõ vẻ không hài lòng

- Vậy ra anh vào thăm em là vì cô ta??

- Đó chỉ là tai nạn, đừng xé ra to

- Tai nạn? Ai mà tin chứ? Chẳng có tai nạn nào lại trùng hợp như vậy cả?

Khôi Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi xách cặp bước ra ngoài

- Tùy cô, nếu là một âm mưu, thì chắc chắn kẻ đứng sau cũng không phải là cô ấy

- Anh tin tưởng cô ta quá nhỉ?

- Vì cô ấy không giống cô

“Sầm”

Cách cửa đóng lại, Triệu Như Quỳnh tức tối gạt đổ bình bông. Dám so sánh cô với con nhỏ đó, thật nhục nhã, nhưng rồi, cô ta nhanh chóng mỉm cười, bó hoa thủy tiên mà ngày nào Khôi Thần cũng đem vào rõ đã vạch trần lời nói dối của hắn, hắn vẫn còn tình cảm với cô, chắc chắn là vậy, và chỉ cần có thế, cô tự tiin nhất định sẽ giành lại được hắn

Một tuần sau thì báo chí đưa tin tiểu thư nhà họ Triệu đã được ra viện, vụ việc xung quanh chuyện cô bị thương cũng không bị khai thác nhiều, tất cả đều quy về tai nạn, những chỉ trích về An Hiểu Thuyên cũng dần dịu đi, và cũng kể từ khi Như Quỳnh xuất viện, Khôi Thần ngày nào cũng về trễ, đến sáng hôm sau thì trên khắp các báo đều in hình 2 người đi hẹn hò, dần dần cứ vậy, việc Như Quỳnh tiểu thư hiện đang hẹn hò với thiếu gia nhà họ Dương nhanh chóng lan truyền như 1 cơn sốt

- Này, cậu ấy đến kìa

Gim huých nhẹ Jin, nhắc cậu dẹp tờ báo vào, nhưng tên cứng đầu không sợ chết này vẫn ngang nhiên giơ cao tờ báo mà đọc to

- “Theo một nguồn tin đáng tin cậy thì khoảng tháng 2 năm sau cà 2 sẽ tiến đến hôn nhân..”

“Bộp”

Hiểu Thuyên không thương tiếc ném vào đầu Jin một…..tờ báo khác. Cậu xoa xoa đầu cười đểu

- Đọc rồi à

- Chắc vậy

Nó trả lời hời hợt rồi cặm cụi ăn sáng, rất nhanh nó đã chén sạch, uống tiếp hộp sữa, nó hỏi Jin

- Hôm nay anh qua đây làm gì?

- Đọc báo

- Đọc xong rồi thì về đi

- Này tiểu Thuyên Thuyên, thái độ với một người đưa tin tốt đến cho em thật tệ đó

- Tin tốt?

- Yeah

Nhìn vẻ mặt thích thú của Jin, Thuyên biết tỏng cậu đang chờ điều gì

- Muốn gì?

- Chỉ em hiểu anh. Một suất ăn ngon ở nhà em, thời hạn một năm

- Dễ thôi, có cần em chỉ cách được ăn ngon hoài không??

Jin nghe đến đó mắt sáng rỡ, cậu chồm đến, hỏi tới tấp

- Sao sao sao???

- Cưới đầu bếp của em đi

Thuyên nói tỉnh queo, Gim nghe thế đỏ mặt, xấu hổ đến nỗi chẳng dám ngước mặt lên, Jin xoa xoa cằm

- Cũng có lý, này Gim, em có đồng ý không?

- Bớt nhiều chuyện đi, tin tốt của anh là gì???

- À…hà hà hà, em sẽ rất thích cho mà xem…..

Hôm nay Thuyên trốn về sớm, dù gì ngồi trong lớp học mấy môn chán phèo cũng chỉ làm hại não thêm, lúc trèo qua cổng trường, nó đụng phải một người khiến nó rất ngạc nhiên

- …mama Dương??

Đặt tách trà xuống bàn mời mama Dương, nó hồi hộp ngồi chờ xem bà định nói chuyện gì với mình

- Ta mới xuống sân bay cách đây 2 tiếng, và đã đọc trên báo rồi

- ….

- Thật không ngờ cô ta lại trở về đây

Bà chợt đứng lên, bước đến kệ tủ nơi đặt một cây đàn dương cầm nhỏ màu trắng, bà đưa tay chạm nhẹ lên từng phím trắng đen, giọng nói trở nên xa xăm

- Khôi Thần lúc trước…rất thích đàn, trở thành một nghệ sĩ dương cầm là ước mơ từ nhỏ của nó. Năm ấy, khi gần đến kì thi chung kết toàn quốc, thì…xảy ra vụ rùm beng đó

Mama Dương dừng lại, bà đang cố nén cơn xúc động, đã 3 năm rồi, nhưng cho đến giờ khi nhắc lại, bà vẫn cảm thấy thật đau lòng. Thuyên ôm chặt lấy ngực, mắt mở to. Tất cả những gì nó nghe được từ hôm nay, thật quá sức tưởng tượng. Mama Dương bỗng tiến đến cạnh nó, nắm tay nó thật chặt

- Tiểu Thuyên, con đừng từ bỏ nhé

Bà âu yếm nhìn cô con dâu mà bà xem như con gái ruột. Từ khi cô bé này bước vào cuộc sống của con trai bà, bà thấy rất rõ hắn đã cười nhiều hơn trước, là một người mẹ thì ai chẳng hi vọng con mình được hạnh phúc chứ, và bà biết rõ, An Hiểu Thuyên chính là người có thề đem hạnh phúc đến cho Khôi Thần

- Ta biết, con trai của ta, tính nó nóng nảy cộc cằn, yêu nó, rất khó khăn, nhưng…

- Mẹ à, con trai của mẹ, thật sự rất ngốc nghếch

- Hở..à..

- Nhưng..con chính là yêu sự ngốc nghếch chân thành đó của hắn. Mẹ yên tâm, con nhất định giành chồng con về

An Hiểu Thuyên cười thật tươi, Mama Dương cũng gật đầu cười đáp lại

- Được rồi, vậy bây giờ mẹ con ta đi mua sắm thôi

- Sao ạ? Thôi con không thích đi đâu mỏi chân lắmmm

- Đừng nhiều lời, ta về đây cốt là để đi mua sắm với con

- Mẹ chỉ toàn lấy con làm ma-nơ-canh thôi, con không đi đâuuuuuu

- Không ngờ cô còn mặt mũi để hẹn tôi ra đây

Như Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hiểu Thuyên, kiêu ngạo khoanh tay lại như đang ngồi trước một phạm nhân. Nó không để tâm

- Trận đấu bóng hôm đó, vẫn chưa phân định thắng thua…

- Haha, chẳng phải kết quả đã quá rõ rồi sao. Khôi Thần không tiếc sinh mạng để cứu tôi, điều đó cho thấy anh ấy vẫn còn rất yêu tôi

- Phải, “hoạn nạn thấy chân tình”, không ngờ dàn đèn lại rơi trúng cô, thật là trùng hợp

- Ồ không, cũng là nhờ cô ném quả bóng lên đó thôi

- ….

- Dù sao thì, Khôi Thần vẫn thuộc về tôi rồi, cô hãy chấp nhận bỏ cuộc đi

- “Phần thưởng” đúng là đã thuộc về cô, nhưng bỏ cuộc hay không là do tôi quyết định

- Này, cô là con gái mà không có chút lòng tự trọng hay sao

Thuyên cười, đẩy ghế đứng dậy

- Đừng đánh giá tôi như một người con gái bình thường, vì đạt được thứ mình muốn, tự trọng? tôi sẵn sàng vứt bỏ, và khi đó, cô sẽ không nhận được cách đối đãi tử tế như ngày hôm nay nữa đâu Triệu tiểu thư

Như Quỳnh tức giận nắm chặt tay, nói không nên lời. Trước khi đẩy cửa bước ra, Thuyên còn cố ngoái lại nói

- À, lần sau nếu muốn nới lỏng ốc vít đèn thì nhờ người có kinh nghiệm hơn nhé, còn nữa, không cần cảm ơn tôi vì đã phối hợp giúp cô diễn thành công vở kịch đâu

Như Quỳnh bàng hoàng nhìn nó, nó nháy mắt cười với cô ta rồi bước ra ngoài. Nó biết kế hoạch của cô ta, và nó cũng muốn xem phản ứng của Khôi Thần thế nào nên cố tình ném thật mạnh trái banh vào chùm đèn đó, và rồi mọi chuyện diễn ra theo đúng dự tính, nó dù đã đoán trước được nhưng vẫn thất vọng tràn trề, và hối hận, rất hối hận, hối hận vì đã không ném rớt chùm đèn to hơn để đè gãy cả chân của cô ta, và thực ra nó chấp nhận ngầm “giúp” cô ta phần lớn vì muốn thấy cô ta bị thương nhiều hơn..

Trời đã vào giữa thu, từng đợt gió lạnh bắt đầu thổi về. Hiểu Thuyên đứng ngoài cổng, trông ra cánh đồng giờ đã nhuộm sắc vàng của hoàng hôn, cảm thấy trong lòng bình yên được một chút

Có tiếng bước chân đi tới, Thần đã về, thấy nó đứng ngoài cửa thì hơi bất ngờ, muốn hỏi lắm nhưng không biết mở miệng thế nào sau chuyện buổi tối hôm đó, thôi thì giả người dưng. Đang lúc hắn mở cổng bước vào nhà thì nó chợt lên tiếng

- Có hạnh phúc không?

Hắn bất ngờ không đáp. Nó quay lại, ánh chiều tà xuyên qua vài lọn tóc rối bay trong gió, nó cầm lấy tay hắn, áp lên má, mắt khẽ nhắm

- Anh..cứ ở bên cô ta đi, còn tôi, vẫn sẽ không bỏ cuộc, vẫn sẽ đợi đến khi anh nhận ra tình cảm thực sự của mình..

Khôi Thần mở to mắt nhìn nó, tựa hồ không tin những gì mình đang nghe, Thuyên ngước lên, nhìn hắn, đôi mắt long lanh thường ngày bị che phủ bởi một lớp màng ảm đảm, nó chợt mỉm cười, nụ cười gắng gượng hoà trong màu nắng

- Nhưng…đừng để tôi đợi quá lâu nhé, vì thời gian của tôi…sắp hết rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...