Wind’s Love
Chương 13: Vụ Tai Nạn Đèo Hình Nhân
Hôm nay 4 đứa nó cùng ngồi ăn ở canteen trường. Dù đã quen với cảnh 4 người đi chung, nhưng toàn bộ mọi cặp mắt trong canteen đều tập trung vào tụi nó, đương nhiên không thể thiếu những cái nhìn ngưỡng mộ và phần lớn là ghen ghét- Nhỏ đó đúng là ăn bám- Mặt dầy thật- Xấu xí mà thích trèo cao- ….Những câu nói đó đều là nhằm vào Lin. Vì Kris thì chẳng ai dám đắc tội rồi, nhưng Lin đâu phải đứa bình thường gì, nhỏ hoàn toàn chẳng bận tâm, vẫn ăn tỉnh bơ (bạn Kris mà)- Người hôm trước là sư phụ của cậu àh?Kris thờ ơ gật đầu đáp lại Lin- Nhìn thật đáng sợNó cười, đó là ấn tượng chung của những người tiếp xúc với sư phụ lần đầuRồi Lin tiếp tục huyên thuyên những vấn đề mà chẳng ai quan tâm. Phong và Kris chỉ im lặng ăn, còn Khang thì chống cằm nhìn nhỏ, nhưng Lin không một lần lướt mắt nhìn qua cậuHết giờ ăn trưaKris nhìn màn hình, rồi bắt máy5 phút sau, nó cất điện thoại, đi về phía cổng trường- Lại phải điểm danh giùm rồiLin thở dài, rồi bước vào lớp. Khang dù là hội trưởng gương mẫu, thấy hành động cúp học trắng trợn này không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu vẫn không nói gì, vì thành tích của Kris vẫn rất xuất sắc- Này…Khang quay sang Phong, nhưng hắn đã biến đâu mất. Đấy, lại thêm một nhân vật điển hình của việc cúp cua thường xuyên nữaKris bước vào quán trà, nhanh chóng thấy một người đàn ông ngồi ngay chiếc bàn khuất gốc kế cửa sổ- Sư phụKris cúi chào, rồi ngồi xuống phía đối diện. Hương sen thơm ngát tỏa ra từ bình trà, vô cùng thoải mái dễ chịu- Ta đến Hàn Quốc, để thực hiện lời hứa của ta. Chắc con vẫn nhớKris gật đầu, sao có thể quên được chứ. Năm nó 7 tuổi, sư phụ đã hứa 10 năm sau, ông sẽ kể nó nghe sự thật về cái chết của mẹ và ông ngoạiVà hôm nayNó tròn 17 tuổiGiản Hựu nhấp 1 ngụm trà, đôi mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại cái quá khứ đẫm máu- 10 năm trước, mẹ của con lái xe trên đèo Hình Nhân, hôm đó mưa lớn, thắng xe của Tiểu Thuần (Giản Hựu là bạn thân của ông ngoại Kris, nên biết mẹ nó từ lúc bà còn nhỏ) bị cắt đứt, nó lệch tay lái khiến xe lao xuống vách núi, nhưng may mắn nó đã nhảy ra kịp. Chỉ bị vài xây xát nhẹ, nhưng Tiểu Thuần từ nhỏ cơ thể yếu đuối, nên nó gần như hoàn toàn kiệt sức. Nó đứng bên đường, vẫy xe đi nhờ. Khu vực đèo Hình Nhân bình thường đã rất nguy hiểm, mưa gió lại càng ít xe lưu thông, rồi có một chiếc xe đi đến, đó là một người đàn ông rất tốt bụng, người đó sốt sắng đỡ Tiểu Thuần vào xe, rồi có ý chở nó đến bệnh viện, nhưng không ngờ mới đi được một đoạn thì họ bị một chiếc xe khác đuổi giết, đến bây giờ ta vẫn không biết đó là đám người nào. Và rốt cuộc chuyện gì đến đã đến, chạy đến khúc ngoặt thì cả 2 xe đều mất thăng bằng lao xuống vực, toàn bộ đều chết hết….Kris trầm ngâm lắng nghe, tất cả đều khớp với những gì Vương Nhân đã từng nói- Sau cái chết của Tiểu Thuần, cha của con không rõ lý do lại đột nhiên bỏ đi, Vĩ Minh (ông ngoại Kris) đã đem con về nuôi, nhưng trong năm đó, công ty của ông ta lại gặp vấn đề tài chính, rồi bất ngờ phá sản, ông bạn già của ta khi đó đang mang bệnh trong người, công ty một tay ông ta sáng lập trở thành tro bụi như vậy khiến cho bệnh tình đột ngột tái phát, dẫn đến đột quỵ. Lúc ấy con còn nhỏ nên chỉ nghĩ ông qua đời vì bệnh, nhưng chỉ là gián tiếp thôi, chứ nói đúng thì ông bạn già của ta bị người khác bức tử-Kris vẫn im lặng nghe, đôi mắt trở nên sâu thẳm khó dò- Tất cả đều do cùng một người gây ra?Giản Hựu nhấp ngụm trà, khẽ gật đầu- Người đó là ai?-Ông không đáp, đặt tách trà xuống, hỏi ngược lại Kris- Con đến Hàn Quốc bấy lâu, chắc cũng thu được kết quả?- Tất cả vẫn còn rất rời rạc, nhưng vẫn chưa thấy thông tin nào liên quan đến người chủ chốt- Người chủ chốt?- Giang Tĩnh Nguyệt-Giản Hựu không bất ngờ khi nghe Kris nhắc đến cái tên đó, ông chậm rãi nói- Vậy ta có vài thông tin bổ ích cho con đây-Kris nhìn sư phụ, im lặng chờ đợi- Sau khi tốt nghiệp, Giang Tĩnh Nguyệt đã kết hôn với 1 vị công tử nhà giàu nào đó, và…đã qua đời 8 năm trước-Nó hơi bất ngờ, người đàn bà đó đã chết rồi sao- Đám cười của những nhà quyền thế nhất định sẽ làm rất rầm rộ, tại sao không có bài báo nào về đám cưới của bà ta- Nhà họ Giang đã yêu cầu giữ kín về việc này- Vậy chồng bà ta là ai- Ta chỉ biết đó là một người họ Hoàng- Tại sao Giang Tĩnh Nguyệt chết?- 10 năm trước công ty Giang gia và cả công ty của Hoàng gia đều bị phá sản. Giang Tĩnh Nguyệt đã cầm cự trong 2 năm trước khi chết vì xuất huyết não. Không ai biết trong 2 năm đó bà ta sống như thế nào- Bà ta có con không?- 1 người con trai- Vậy…- Không rõ tung tíchBiết nó muốn hỏi gì, Giản Hựu đáp luônHôm nay Kris đã có rất nhiều câu trả lời, nhưng dường như mọi chuyện lại càng rối rắm hơn. Giang Tĩnh Nguyệt đã chết 8 năm trước, vậy người ra lệnh cho Vương Nhân thủ tiêu Tô Gia Mẫn là ai, chắc chắn phải có người uy hiếp, nếu không lão ta đã chẳng dại gì đích thân làm.Đầu óc rối mù, Kris đưa tay day day 2 bên thái dương, khẽ nói- Sư phụ, con muốn đấu kiếmGiản Hựu nhấp thêm một ngụm trà, rồi gật đầu đứng dậyVõ quán2 người mặc đồ đấu kiếm, đầu đội mũ che chắn, tay cầm thanh kiếm gỗ, đứng đối diện, cúi đầu chào nhau rồi nhanh chóng lao vào cuộc chơiNhững đường kiếm nhanh, chuẩn xác và vô cùng đẹp mắt, ăn đứt những tay kiếm chuyên nghiệp.Đang đến lúc cao trào, Kris bỗng nói- Sư phụ, người đã kể thiếu rồi, người không kể về vị cảnh sát đó-Giản Hựu hơi bất ngờ, rồi ông nói- Tại sao con không kể cho ta nghe nhỉ?-- Lúc đó mẹ đang trên đường đến đón con từ nhà bạn, vì thấy lâu nên mẹ của người bạn đã chở con về, khi ấy, xe chạy qua đèo Hình Nhân, và con đã thấy một người cảnh sát đứng đó, lúc đó đồng hồ chỉ 4h55, tức là cách lúc xảy ra tai nạn 5 phút. Lúc về đến nhà, không thấy xe của mẹ, con đã đòi cô đó chở lại qua đèo, và thấy người cảnh sát ấy vẫn còn đứng ở đó, con đã chạy lại và hỏi xem có chuyện gì- Chú cảnh sát àh, ở đây có chuyện gì sao ạ?Người cảnh sát quay lại, chiếc nón đội sụp xuống che quá nửa khuôn mặt- Không có gì đâu bé gáiCho đến khi quay lại lần nữa, thì đã thấy xe cứu thương, xe cảnh sát đỗ lại. Họ đã tìm thấy mẹ, lúc ấy bà chỉ còn thoi thóp, nhưng họ chỉ tìm được mỗi mẹ của con, còn người đàn ông tốt bụng cùng chiếc xe đã truy sát họ, hoàn toàn không có dấu tíchGiản Hựu lắng nghe, tay ông hơi runKris đâm trúng vai của ôngThêm một cú ăn điểm ngay đầu gốiRõ ràng Giản Hựu đã bị phân tâmKris tiếp tục kể, giọng đều đều- Lúc ở trong bệnh viện, bác sĩ đã nói “Nếu đưa đến cấp cứu sớm hơn một chút, có lẽ đã qua khỏi”. Lúc ấy, sư phụ, người có biết không, con đã hận người cảnh sát kia biết bao, phải chi ông ta gọi cấp cứu ngay khi ấy, thì mẹ đã không chết, nhưng ông ta đã bỏ mặt, lúc ấy con chỉ muốn giết chết ông ta, nhưng rồi sau đó có quá nhiều bi kịch cùng lúc xảy ra, khiến con quên đi khuôn mặt lẫn giọng nói của người cảnh sát đó, nhưng có một thứ con mãi mãi không bao giờ quên, đó chính là số phù hiệu của ông ta…-Kris nhanh chóng xoay người, đâm vào hông phải của sư phụ, rồi cúi người xuống gạt chân ông. Giản Hựu hoàn toàn không tập trung, mất đà ngã xuống nệm, ông vừa định bật dậy thì thanh kiếm của Kris đã chĩa thẳng vào cổ họng của ông- 1478101112-Kris đọc từng số, giọng nhẹ tênhGiản Hựu nhìn thẳng vào nó. Khuôn mặt ông bỗng trở nên thật hiền từ. Ông đang nhớ lại quãng thời gian 9 năm qua. Thời thơ ấu của Kris dường như gắn liền với ông, ông chưa từng thấy nó cười, chưa từng thấy nó khóc, ông bảo nó làm gì nó cũng nghe, ông đánh thì nó chịu, ông mắng thì nó nghe, không bao giờ cãi lại. Không ít lần ông thấy thật đau lòng, ông nào muốn làm đau nó, nào muốn vất nó ra đường nơi đầy rẫy bọn “chó điên” để nó tự sinh tự diệt, ông cũng muốn nó được cảm nhận, được hưởng thụ những niềm vui rất đỗi bình thường của một đứa con gái nên có. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt nâu, ông chỉ thấy chất chứa sự thù hận, khuôn mặt chai lì cảm xúc trước những vết thương . Giản Hựu biết rồi sẽ có một ngày nó biết tất cả sự thật, nó sẽ hận ông, nhưng đó chính là cái giá mà ông phải trả. Mỗi khi thấy Kris bị thương, ông không dám băng bó hỏi han, sợ tình cảm càng thân thiết thì sau này khi biết sự thật nó sẽ càng đau đớnKris nhìn người đàn ông đã nuôi dạy nó suốt 9 năm. Lòng quặn thắt lại vì đau. Tại sao, tại sao lại là ông, có thể là bất cứ ai, nhưng tại sao lại là ông. Nó biết sư phụ rất thương yêu nó, mỗi khi đánh mắng nó xong, ông đều tự nhốt mình trong phòng, vừa tự trách mình hơi quá tay vừa lo lắng nó có bị gì không. Mỗi tối, sư phụ đều ngồi ngoài cửa đợi nó ngủ say rồi mới về phòng ngủ, vì ông biết nó sợ ở một mình và sợ tối, dù ông luôn mắng nó, luôn cấm không cho nó bật đèn, nhưng suốt 9 năm qua, đêm nào ông cũng ngồi yên ngoài cửa phòng canh cho nó ngủ. Vẫn luôn lặng lẽ và âm thầm như thếGiản Hựu nhìn cây kiếm, đây chính là món quà duy nhất ông tặng Kris năm nó 14 tuổi. Ông đã làm miệt mài suốt ngày đêm, khi hoàn thành thì 10 đầu ngón tay của ông đều bị băng hết, đơn giản vì đây không phải kiếm gỗ, mà là kiếm thậtKris cố giữ cho tay cầm kiếm không run, nó vẫn còn nhớ khi sư phụ tặng nó cây kiếm này, ông đã nói hi vọng cây kiếm sẽ luôn bảo vệ nó. Kris rất quý món quà này, bằng chứng là suốt ngần ấy năm qua nó không hề dám đem ra dùng, không ngờ, lần đầu tiên sử dụng lại là trong hoàn cảnh này- Tại sao?-Cuối cùng, Kris cũng bật ra được câu hỏi khiến nó căm phẫn nhấtGiản Hựu im lặng không đáp. Ông thấy người nó ướt đẫm mồ hôi, có vẻ đang nhịn đau- Có phải vết thương cũ lại đau không?-Giọng ông không còn chút đáng sợ, mà vô cùng hiền từ. Kris nắm chặt thanh kiếm- Nói đi, tại sao, tại sao, tại sao người lại làm vậy?-Đáp lại tiếng hét giận dữ của nó, Giản Hựu chỉ thở dài- Sư phụ đã dạy con, nhân từ với kẻ thù, là tàn nhẫn với bản thân…-Kris nói, giọng lạnh như băng, rồi giơ cao thanh kiếm, đâm thẳng xuống. Giản Hựu vẫn mở to mắtThanh kiếm sượt ngang qua mặt ôngCắm phập xuống đất- Nhưng người không phải kẻ thù của con-Kris buông câu gỏn lọn, rồi quay người bước điMột người đàn ông chạy moto đến. Phong nhoẻn miệng cười- Chào ngài cảnh sát trưởng-Ông ta không nói gì. Có vẻ cả 2 đều hiểu mình đang giải quyết chuyện gì. Phong nhanh chóng leo lên xe. Đôi mắt xanh sâu thẳm như muốn nói: “Đua thôi”Lập tức 2 chiếc xe rú lên rồi phóng như bayKhúc ngoặt thứ nhất. Phong tăng tốc, xe kia cũng vậyKhúc ngoặt thứ ba. Phong vẫn tiếp tục tăng tốc, và xe kia cũng vậyĐến khúc ngoặt cuối, được mệnh danh là “Mốc Tử Thần”, Phong vẫn tiếp tục tăng tốc, lúc này hắn đã bỏ khá xa chiếc xe kia, nhưng mục đích cuộc đua này không phải thắng thua, mà là sống chết.Khi Phong vừa bẻ lái, hắn hoàn toàn không ngờ bên kia lại là đường hình ziczac, hơi mất thăng bằng, hắn nhanh chóng lấy chân chống, nhưng bánh xe chưa kịp bám sát lại mặt đường thì liên tục có 1 khúc ngoặt khác, nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để gây ra hàng loạt vụ tai nạn, cũng may Phong đã đua rất nhiều, nên nhanh chóng lách lại qua, rồi hắn thắng xe lạiTừ đây không nhìn rõ đường đua nữa, liên tiếp 2 khúc ngoặc đã che khuất con đường. Phong đứng im chờ đợiMột tiếng nổ kèm theo đó là đám cháy bốc ra từ vách núi.Phong nhếch miệng cười- Sòng phẳngRồi hắn phóng đi……Tối nay Kris hẹn Phong ở nhà nó. Lúc Hắn tới thì Kris đã đứng trước cổng đợi- Đến rồi sao?-Kris nhìn Phong nói, giọng có chút hờn dỗi. Hắn mỉm cười, lấy trong túi ra một chiếc khăn len màu xanh dương sọc xám, choàng qua cổ nó. Chiếc khăn ôm lấy chiếc cổ trắng, khiến cho khuôn mặt Kris thêm bầu bĩnh đáng yêu- Rất đẹpKris cười nói- Không phải mua nó vì đẹp đâu- Chứ vì sao?Nó nhíu mày, Phong lại cười ma mãnh, nắm lấy khăn choàng, kéo xuống. Kris bất ngờ, mất thăng bằng, người đổ về phía hắn (Phong vẫn ngồi trên moto). Môi chạm môi- Vì công dụngKris giấu mặt vào chiếc khăn, mặt đỏ bừng, môi nở nụ cườiKris giật mình, bắt máy- Alo- …..- Vâng- …..Chiếc điện thoại rơi xuống…..Bệnh việnKris lao vào phòng 302- Cô là người thân của ông ấy?- VângVị bác sĩ tháo kính xuống, giọng khàn khàn- Xin lỗi….….Kris đi đến bên giường bệnh- Sư..phụTiếng gọi đau đớn thoát ra từ cổ họng. Giản Hựu khó nhọc mở mắt, rồi ông nở nụ cười hiền từ- Tiểu Phong- Vâng- Ta..xin lỗi- ….- Ta..rất xin lỗiKris im lặng, không biết phải nói gì đây, trách ông, gặng hỏi ông, hay tha thứ cho ông- Đó chính là …sai lầm lớn nhất trong đời của ta…- …- Con tuyệt đối…không bao giờ..được tha thứ cho ta- Con sẽ không tha thứ cho sư phụ đâu- Ừm ừm, tốt…- Nhưng con cũng sẽ không ngừng yêu thương người- Haha, Tiểu Phong ngốc nghếch của ta, ta cũng rất yêu thương con, luôn luôn yêu thương con….Kris nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của sư phụ, như đang cố truyền cho ông chút sự sống. Nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp- Đừng khóc, đừng khóc. Ta muốn nhìn con cười, ta thật sự rất muốn thấy con cười. Tiểu Phong của ta khi cười nhất định rất đẹp- Vâng, con sẽ cười, sẽ cườiNó cố nặng ra nụ cười, nhưng nước mắt cứ lã chã rơi. Giản Hựu đưa tay xoa đầu Kris, như ông vẫn thường làm trước đây- Hãy quên tất cả đi, hãy bỏ lại tất cả đi…Hãy chỉ sống vì mình thôi, sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc..- Sư phụ…sư phụKris nấc lên. Ông nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt suốt 9 năm qua luôn bị kìm giữ- Ta..chỉ có một nguyện vọng duy nhất….đó là..Tiểu Phong của ta, được hạnh phúc, thật hạnh phúc…là người hạnh phúc nhất..Nước mắt của ông cũng khẽ rơi, khiến cho khuôn mặt của Kris cũng trở nên thật nhạt nhòa…Bỗng chốc ông như trở về 9 năm trước, khi Kris còn là một cô bé con, khắp căn nhà vọng lên giọng nói trong trẻo ngây ngô suốt ngày gọi sư phụ- Sư phụ sư phụ, con đứng tấn được rồi này- Thế này mà gọi là đứng tấn sao? Cứ như ngồi bô ấy, ra tập lại cho ta…..- Sư phụ sư phụ, nóng quá, người cột tóc cho con đi- Gì? Cột tóc? Ta không biết- Nhưng cứ thế này sao con tập được?- Thì làm thế này – vừa nói ông vừa đưa kiếm lên xoạt một đường, mái tóc ngang vai giờ thành tóc tém- Aaaaaaaaa….- Sư phụ sư phụ, con đói quá- Tự vào bếp mà nấu, nấu cho ta nữa- Aaaaa- Làm gì đấy?- Con cắt trúng tay- Haizz, xê ra đi- Đây là gì vậy sư phụ- Mì gói….- Sư phụ sư phụ- Lại gì đấy?- Con gối đầu lên chân người nhé – Kris bò ra khỏi phòng, nói với sư phụ đang ngồi canh cửa cho mình- Không- Nhưng con không ngủ được- Được rồi được rồi- Người hát ru luôn nhé- Cái gì..- Hức hức- Ấy ấy được rồi được rồiĐó là 1 đêm cuối tháng 3. Hoa anh đào ngoài sân nở rộ. Trăng treo lơ lửng trên đầu. Hồ nước yên ả phản chiếu ánh sáng óng ánh. Căn nhà phong cách Nhật nằm gọn trong khung cảnh xinh đẹp đóNgoài hiên nhà, một con nhóc đang gối đầu lên chân một người đàn ông. Người đàn ông đang mải mê ngân nga một điệu hát ru rất lạ, tông giọng trầm của ông khiến cho bài hát lạc nhịp hoàn toàn, nhưng cô bé vẫn chăm chú lắng nghe, rồi chìm dần vào giấc ngủ, đôi môi nhỏ xinh khẽ mỉm cười………Giản Hựu nở nụ cười- Sư phụ…sư phụKris cầm chặt tay sư phụ, luôn miệng gọi. Ông nói khẽ- Ta…thật muốn quay về những ngày xưa ấy….với Tiểu Phong của ta…nghe Tiểu Phong đáng yêu của ta luôn miệng gọi..sư..phụ…Tay buông thõngĐôi mắt ông khép lạiSự sống đã rời bỏ ôngNhưng trên môi ông..vẫn còn đọng lại nụ cườiKris im bặt.Đôi mắt thất thần.Tay nắm chặt đến ứa máu.Trái tim nó cũng đang rỉ máu.Đau hơn vết thương nơi bàn tayGấp trăm lần…..Phong đứng dựa lưng vào cửaĐôi mắt tối sẫmHắn thở dàiĐau đớn khép mắt lại…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương