Wind’s Love
Chương 14: Màn Đêm
Kris bước ra khỏi phòng. Những giọt nước mắt đã khô, khuôn mặt trở về với vẻ lạnh lùng cố hữuNó bước đến chỗ ông bác sĩ khi nãy, hỏi giọng khô khốc- Ông ấy đã bị gì?- Tai nạn giao thông. Xe lao thẳng xuống vực, nhưng ông ấy đã may mắn lao khỏi xe và bám được vào vách núi, nhưng có vẻ ông không trụ được lâu, nên đã trượt tay rơi xuống…- Tai nạn ở đâu?- ….đèo Hình NhânVết thương ở bàn tay rỉ máu, vì 1 lần nữa nó lại nắm chặt tayKris đi lại chỗ Phong. Nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt xanh đen cũng nhìn lại nó, vô cùng điềm tĩnhTrong đáy mắt nâu sữa lóe lên chút đau thươngĐược một lúc, Kris cụp mắt xuống, giọng nhẹ tênh- Đi thôi Lễ tang của Giản Hựu chỉ có Kris, Lin và Khang, vì những người thân của ông đều đã qua đời và sinh thời ông cũng không thích giao du với aiSau khi đặt bó hoa huệ tây bên phần mộ. Lin và Khang lặng lẽ rút về. Chỉ còn mình Kris đứng lặng trước tấm biaĐôi mắt tối sẫm và khuôn mặt nghiêm nghị của Giản Hựu nhìn qua bức ảnh càng trở nên xa cách khó gầnSư phụ là người đã nuôi dạy nó, thân quen hơn cả cha mẹ, vậy mà cũng chính ông đã gián tiếp hại chết mẹ nó, bóp nát gia đình hạnh phúc của nó, bây giờ nó phải dùng thái độ gì để nhìn ông đâyKris đau lòng nhìn khuôn mặt thân quen, câu hỏi “Tại sao…?” cứ không ngừng gào thét trong lòng, nhưng mãi cũng không nhận được câu trả lờiChiều dần buông, bầu trời ngả sang màu tím than, Kris vẫn đứng yên bên ngôi mộ, mặc cho gió lạnh táp vào mặt, thổi tung mái tóc cột cao, cảnh sắc thật thê lương- Về thôiMột bàn tay ấm áp nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Kris, dịu dàng kéo điNó không phản kháng, lẳng lặng bước đi theoPhong nắm lấy tay nó ra khỏi khu nghĩa trang, không một lần ngoái nhìn ngôi mộ kiaTuy sau đó mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng Lin luôn cảm thấy một bầu không khí căng thẳng nặng nề. Nhỏ không hỏi Kris, càng không dám hỏi Phong, còn Khang, thì từ chuyện xảy ra trên đảo, tụi nó chưa nói chuyện lại với nhau lần nàoVườn kínhLin đang cắt tỉa cho mấy bông hồng. Vườn hồng buổi sớm đẹp vô cùng. Hơi sương mờ phủ lên những luống hoa tạo nên khung cảnh thật huyền ảoLin nổi hứng lấy điện thoại ra chụp tự sướng. Đủ tư thế đủ biểu cảm. Chu mỏ, phồng má, mắt lé, poppy face nhỏ đều thử hết. Đang hăng say- Làm gì vậy?Lin giật mình, ngã vào đám hoa- Á aaaa, đau quáNhỏ la í ới, chẳng là hoa hồng…có gaiThiệt khổKhang nhanh chóng chạy lại, giọng lo lắng- Có bị thương ở đâu không?Lin gật đầu, vừa giơ tay lên vừa nói- Đau chết đượcKhang nhìn vết chích nhỏ trên ngón tay của nhỏ- Có cần làm quá thế không?Lin không kịp cự lại thì nhỏ mở to mắt, người đơ ra khi Khang đột nhiên cúi xuống và…ngậm lấy ngón trỏ của nhỏ- Xong rồiSau 10 giây, Khang ngước lên, thản nhiên nói- Làm…quái gì vậy?- Sơ cứu Lin mặt đỏ lựng, không dám nhìn Khang. Vừa lúc đó chuông vào học reng lên, nhỏ nhanh chóng chạy bổ ra ngoài- Này..Khang í ớ gọi theo, nhưng nhỏ làm ngơ không nghe, chạy mất hút- …điện thoại của côKhang mỉm cười lắc đầu, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại trong bụi hoa hồng. Cậu cười nghiêng ngả khi thấy trên màn hình là những bức tự sướng lúc nãy của Lin, rồi bất chợt Khang im bặt, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, vẫn là bối cảnh vườn hồng, trong đó Lin đang cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ với đôi mắt to sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp, như một nàng công chúa thuần khiết. Khang cứ mải mê ngắm, khóe miệng nở nụ cườiHôm nay Lin quyết định đi bộ về cùng Kris (Kris luôn đi bộ đi học). Vẫn như thường lệ, vừa đi nhỏ vừa huyên thuyên đủ thứ, nó thì chỉ im lặng- Em có vẻ thích mấy anh chàng ca sĩ đó quá nhỉ? Sao không dành một chút hứng thú đó cho bọn anh nhỉ?Một tên ở đâu bước đến, mặt đểu vô cùng, người toàn cơ bắp, xăm đủ thứ hình, tay lăm lăm con dao. Theo sau gã còn có khoảng 10 mấy đứaSao 2 đứa nó hay gặp những đám như vậy thế nhỉLin trừng mắt nhìn đám đó. Kris còn chẳng buồn quan tâm, vẫn thản nhiên bước tiếp- Này em, đi đâu vội, mình tâm sự chút điLại cái giọng đểu giả ấy, gã đưa tay ra chặn nó lại, Kris dừng lại, bàn tay dơ bẩn kia chưa chạm vào người nó- Lũ điên, cút đi, chị mày không rãnh sủa chung đâuLin khinh bỉ nóiMột tên sấn tới tát mạnh vào mặt Lin- Tụi tao nói đàng hoàng không muốn có phải không? Lôi tụi nó vào trongLin vùng vằng, đạp tứ tung, còn Kris, vô cùng thản nhiên, bước đi theo, không cự cãiTrong hẻm vắngKhó khăn lắm mới lôi được Lin vào, 2 tên khiêng nhỏ vào toát cả mồ hôi- Em xinh nhưng bướng quá, ngoan ngoãn như em này có phải tốt khôngTên đầu đàn nhếch mép nói, bước đến bên Kris- Em đẹp thật đấy, làm bạn gái anh đi, anh cho tiền xàiGã đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt mịn màng xinh đẹp của nó, đôi mắt hau háuKris nhoẻn miệng cười, nụ cười ban ơn quen thuộc- AaaaaTrong con hẻm vắng vang lên tiếng hét thất thanh, xen vào đó là những tiếng xương gãy5 phút sau, cảnh tượng thật đáng sợ, toàn bộ đám người kia nằm vật ra sàn, rên rỉ trong đau đớn, chúng đã bị đánh đến liệtLin dù đã quen với cảnh Kris đánh nhau, nhưng nhỏ thật sự bàng hoàng. Lần này Kris ra tay rất tàn khốc, không còn là đánh cho giãn xương cốt, đánh cảnh cáo nữa, mà là đánh cho sống không bằng chết.Dù bọn người này còn nhiều hơn đám lần trước gặp, nhưng lần này nó không còn yếu như trước nữa.Lin nhìn Kris, đôi mắt nâu tuyệt đẹp giờ đã nhuộm đầy máu tanh. Nhỏ rùng mình Một chân đạp lên ngực tên đầu đàn, Kris khẽ cúi người xuống, nhặt con dao khi nãy lên, vuốt dọc sóng dao- Xin…xin hãy tha cho tôiGã hoảng loạn cầu xin, mồ hôi túa như mưa. Kris vẫn đăm đăm nhìn con dao sáng bóng, khuôn mặt lạnh tanh- AaaaaaaaaaaaKris phóng, con dao đâm gọn vào lòng bàn tay gã. Bàn tay khi nãy đã đụng vào nóNó đưa tay lau máu trên khóe môi, cúi người nhặt balo, quay sang Lin vẫn còn mở to mắt bàng hoàng- Đi thôiNhỏ nhìn đám người xung quanh, rồi nhìn dáng đi xa dần của Kris. Không biết suy nghĩ gì, Lin lao nhanh đi, ôm chầm lấy nó- Đừng..đừng như vậyNhỏ khẽ nấc lên, ôm chặt lấy nó hơnKris đứng im. Đôi mắt lạnh nhìn xa xăm. Được một lúc, nó khẽ đẩy Lin ra- Đó là thế giới của tớ, là cách sinh tồn của tớ. Sau này cậu đừng đi cùng tớ nữaNó quay đi, bước nhanh.Lin chỉ biết nhìn theo bóng dáng đang dần bị màn đêm nuốt chửng của Kris. Vô vọng- Chán sống rồi sao thằng nhãiÔng tài xế hét to, nhưng đáp lại ông ta chỉ toàn bụi đường, chiếc xe kia đã lao đi mất hút từ lâu.Phong đang phóng bạt mạng trên đường…ngay giờ cao điểm. Không biết đã bao nhiêu chục người gào lên với hắn câu đó rồiChiếc xe thắng lại, phía trước đã là vực thẳm. Phong gạc chống, đứng ngay mép vực.Gió thét kinh khủng, đứng kiểu như hắn, chết như chơiPhong bắt máy. Đầu dây bên kia nói đều đềuHắn im lặng ngheKhuôn mặt vẫn lạnh băngNhưng…đôi mắtTối sẫm….vàĐau đớnChiếc di động gãy đôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương