Xin Em Đừng Quá Quyến Rũ

Chương 35:



Yến Phi Bạch sợ cô lại khóc, cầm lấy tăm bông trên tay cô lau cho mình, rượu đụng phải vết thương, giống như muốn chứng minh với cô mình căn bản không đau, lông mày hắn cũng không nhíu một chút nào.

Đường Vãn lại có thể nhìn thấy sắc môi tái nhợt của hắn, cô nhìn hắn đối đãi với mình một cách thô bạo như vậy, vội vàng cầm lấy, cúi đầu thổi vết thương của hắn.

Vẻ mặt cô thương tiếc, mí mắt còn ướt át, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt cực lớn, Đường Vãn nghẹn ngào lau xong cho hắn, lại dùng băng gạc băng bó lại, mãi cho đến khi làm xong bước cuối cùng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Trước tiên như vậy đi, chờ bác sĩ đến rồi mới xử lý lại."

Yến Phi Bạch cảm thấy cũng không cần bác sĩ nữa, thuốc tốt của hắn đã ở bên cạnh rồi.

Hắn lắc đầu, vỗ vỗ chỗ không dính máu: "Ngồi."

Đường Vãn ngồi xuống, Yến Phi Bạch lẳng lặng nhìn cô, cô có chút không được tự nhiên cúi đầu, nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Anh làm sao vậy?”

Yến Phi Bạch nhíu mày một chút, nghiêng đầu tựa hồ không muốn nhắc tới, Đường Vãn trong nháy mắt hiểu được, bệnh của hắn đã phát triển đến mức nghiêm trọng như vậy sao?

Trước kia thường xuyên thấy trên báo chí thấy bệnh nhân tâm lý tự sát hoặc tự làm hại bản thân, khi đó cô cảm thấy chuyện như vậy cách mình rất xa, không nghĩ tới bây giờ lại phát sinh trên người Yến Phi Bạch.

Một người khỏe mạnh không bao giờ có thể cảm nhận được nỗi đau của bệnh nhân, đặc biệt là những người bị bệnh tâm lý.

Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là ở lại với hắn.

Đường Vãn đã không còn khóc, nhưng ánh mắt còn đỏ hồng, thân thể thỉnh thoảng còn co rút, cô cảm thấy mất mặt.

Quả nhiên, Yến Phi Bạch bất đắc dĩ thở dài: "Đã lớn như vậy rồi, sao còn có thể khóc."

Còn không phải vì hắn sao!

Đường Vãn không phục: "Người lớn thì không thể khóc sao? Khổ sở thì khóc, nhịn làm cái gì?"

Yến Phi Bạch vô thức giật mình, hắn làm cho cô khổ sở đến khóc...

Sau khi bình tĩnh lại, hắn lại bắt đầu thấy hối hận vì sao mình lại làm cho cô khổ sở như vậy.

Một mặt, trong lòng hắn lại nhảy nhót, Đường Vãn vẫn là quan tâm đến mình, thậm chí rất hài lòng với kết quả của ngày hôm nay.

Mặt khác, hắn lại thống hận chính mình như vậy, làm sao lại làm cho cô đau lòng rồi?

Hắn giống như có hai mặt mâu thuẫn, linh hồn như vậy ngay cả mình cũng chán ghét, nếu Đường Vãn biết cũng sẽ chán ghét hắn chứ?

Mặc dù Yến Phi Bạch sợ Đường Vãn biết được con người của chính hắn, nhưng lại kiên định không chịu lùi về phía sau nửa bước.

Đôi khi, hắn cảm thấy rằng hắn xứng đáng là một tên tâm thần!

Đường Vãn thấy hắn trầm mặc, nghĩ thầm rằng những tên nam nhân thẳng thắn trên mạng cũng không bằng hắn! Hắn căn bản chưa bao giờ hiểu làm thế nào để lấy lòng phụ nữ, thẳng nam còn có thể nói chút lời làm cho thiếu nữ vui vẻ, còn Yến Phi Bạch thì hoàn toàn không, hắn chỉ biết dùng “đầu gỗ” nhìn cô.

Sau đó, người "đầu gỗ" nhẹ nhàng chạm vào tay cô, tựa hồ sợ cô không đồng ý, không dám nắm, lại thu tay khàn khàn nói: "Tôi không thích em khóc."

Đường Vãn quay mặt đi.

Yến Phi Bạch thần sắc ảm đạm, chạm vào tay áo Đường Vãn, cô bỗng nhiên thu tay lại.

Lông mi hắn run rẩy, môi tái nhợt một chút, trong lòng luống cuống: “Em tức giận?"

Đường Vãn nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.

Yến Phi Bạch không thay đổi chút nào, chỉ cần cô tức giận, hắn nhất định sẽ trở nên bối rối, ngày thường lạnh như một khối băng, nhưng chỉ cần đụng phải chuyện này, hắn liền có chút luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết làm thế nào để làm cho cô vui vẻ.

Đường Vãn kỳ thật cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy có chút khó xử, nhớ tới vết thương cùng bệnh tật của hắn, cô cũng không càn quấy nữa.

Khi cô nhìn qua, thần thái Yến Phi Bạch khẩn trương mím môi, cô nhìn thấy trên trán hắn có mấy giọt máu, đại khái là khi tay bị thương dính vào.

Đường Vãn tới gần, đưa tay lau trán cho hắn, hương hoa nhài thoang thoảng len lỏi vào trong lòng hắn.

Yến Phi Bạch không cần phải nhìn cô: "Đường Vãn." Đừng đến gần nữa...

Đường Vãn lại gần một chút: "Sau này anh không cần bị thương nữa..."

Thắt lưng của cô đột nhiên bị nặng nề kéo chặt, hơi thở lạnh lẽo của Yến Phi Bạch bao vây cô, hô hấp nặng nề của người đàn ông vang lên bên tai cô, trong đầu Đường Vãn trống rỗng.

Yến Phi Bạch siết chặt cánh tay: "Đã nói em đừng tới gần nữa."

Rõ ràng cô chưa từng nghe thấy lời này nha!

Yến Phi Bạch nghĩ thầm, suy nghĩ trong lòng cũng coi như là nói rồi nhỉ.

Hắn chỉ muốn ôm cô.

Hắn cũng muốn nói với cô: "Đừng khóc, tôi đau."
Chương trước Chương tiếp
Loading...