Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Chương 22



Thùy Vân ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Cao Thiên Hựu, cô đã thay đổi rất nhiều sau một năm. Có quá nhiều chuyện buộc con người phải thay đổi. Sống với thực tế nói dễ nhưng chẳng dễ chút nào, hay nói đúng hơn, cuộc sống bây giờ cô đã phải làm quen rất nhiều để có thể thích nghi, để hòa nhập vào dòng người bon chen hiện tại. Thùy Vân nhẹ giọng trở lại:

-Xin lỗi Cao tổng vì đã to tiếng với anh. Chúng ta chào hỏi thì đã chào hỏi rồi, dù sao thì ngày hôm nay anh cũng đã cướp mất khách của tôi, tôi cũng không muốn tính toán với anh nữa. Có lẽ hôm nay tôi phải về sớm thôi.

Thùy Vân nói rồi bước đi, trước khi đi vẫn còn quay sang mỉm cười với Linh Hương. Linh Hương bất giác cảm thấy, cô gái này có phong thái rất quen, rồi chợt à lên trong đầu, thì ra cô cảm thấy cô gái Thùy Vân kia kì thực rất giống Thiên Hựu. Linh Hương lại quay sang nhìn Thiên Hựu, hắn ta cứ đứng thẫn thờ như vậy, hẳn là đang nghĩ về một điều gì đó, mà dù sao thì điều hắn đang nghĩ chắc chắn liên quan tới cô gái kia. Không biết hắn đã bình tĩnh lại chưa, nhưng cô tò mò vì sao hắn lại trở nên im lặng như thế, cô ấy đi rồi mà cũng chẳng buồn đuổi theo nữa. Tuy vẫn còn tức giận lúc trước hắn vô cớ chửi mình, nhưng Linh Hương vẫn tò mò hỏi hắn một câu:

-Thiên Lôi, sao anh không đuổi theo cô ấy!

Đợi đến khi Thùy Vân bắt một chiếc xe taxi và lên xe, chiếc xe chầm chậm hòa mình vào dòng xe cộ, Thiên Hựu mới quay lại, nói với Linh Hương:

-Cô vẫn chưa về cơ à?

Linh Hương nghe đến đây thì tự thấy mình đúng là hơi quê, cô lóng ngóng một lúc rồi mới vênh mặt lên:

-Tôi đứng đợi taxi, không được à?

Thiên Hựu chầm chậm bước về phía xe, miệng vừa nói:

-Tọc mạch chuyện của người khác là thói quen không nên có.

Linh Hương nổi khùng chạy theo:

-Anh đừng có mang cái bộ dạng bình tĩnh này ra trước mặt tôi, tôi biết tỏng anh rồi. Anh có biết lúc anh nhìn thấy cô Thùy Vân đó thì anh thành người như thế nào không, tôi thấy hết rồi lại còn cứ ra vẻ.

Thiên Hựu im lặng không nói, anh lại nghĩ về Thùy Vân. Lúc nãy anh không muốn đuổi theo cô, chính là lúc mà anh trở về là anh của thường ngày, nhận ra việc gì nên làm việc gì không nên làm. Thùy Vân tuy khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt của cô ấy chính là cho anh thấy sự đau đớn. Một năm rồi, một năm rồi anh vẫn khiến cô tổn thương đến như vậy. Anh biết rằng mình có níu cô ấy lại thì cũng chẳng được gì. Anh biết cô ấy đang gồng mình tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh, thế nên anh không muốn làm cô ấy mất đi tôn nghiêm của mình. Với lại, cô ấy có lẽ sẽ chưa đi xa vội, vì thế anh có thể tìm được nơi Thùy Vân sống dễ dàng.

Thiên Hựu ngồi lên xe, lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu, chiếc còn lại ném vào người Linh Hương, đoạn nói:

-Lên đi, muốn tôi đèo về thì nói thẳng, bày đặt.

Linh Hương nhanh chóng chộp lấy chiếc mũ, rồi lại phi lại về chỗ Thiên Hựu:

-Tôi nói tôi gọi taxi, tai anh điếc à, hay bị sét đánh thủng màng nhĩ rồi

Thiên Hựu bắt lấy mũ bảo hiểm, rồi ném ngược về phía Linh Hương:

-Đi taxi? Từ đây về nhà cô? Nhà cô ngoại thành mà, có biết sẽ hết bao nhiêu tiền không?

Bị đánh trúng điểm yếu, Linh Hương mắt nhắm mắt mở, tiến đến ngồi sau cao Thiên Hựu, tuyệt nhiên im lặng. Đúng là tiếc tiền thật, thôi thà chịu thiệt một chút còn hơn bị mất tiền.

Đằng xa, ở chiếc gương chiếu hậu của taxi, gương mặt thất thần của một cô gái hiện lên. Thùy Vân đã lên xe từ lâu, cũng bảo bác tài đi chầm chậm lại chỉ để muốn nhìn người đàn ông kia. Cô cũng tự hỏi tại sao sau tất cả những chuyện mà người ấy gây ra cho mình, cô vẫn lưu luyến gương mặt ấy, vẫn nhớ nhung người đàn ông ấy, tại sao? Cô cố tỏ ra mình là một người mạnh mẽ, khi gặp anh cô lại tỏ vẻ như chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng thực ra cô đã cố gắng kiềm chế bản thân hết mức có thể, trong tim cô lúc ấy rất đau. Nhìn anh bên một cô gái khác, cô gái kia gương mặt giận dữ đi theo anh, anh khuôn mặt như đang muốn trêu tức người khác, bất giác nước mắt cô chợt rơi. Cô cảm thấy hình ảnh này rất giống mình và anh khi còn bên nhau, yêu không lo nghĩ. “Yêu không lo nghĩ”- có lẽ chỉ là cô tưởng tượng ra mà thôi, vì khi đang ở bên cô, trong đầu anh đã có tất cả dự định cho bản thân, và tất nhiên trong những dự định ấy, không hề có hình bóng của cô.

Cô nhấc điện thoại lên, gọi cho một người, đã lâu lắm rồi không gặp lại người ấy, cô rất nhớ. Đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói quen thuộc cất lên, cô như không kìm nén được, khóc nấc lên, chỉ khóc mà thôi. Bên người ấy, cô cảm giác như đang bên cạnh người thân, và nước mắt cứ thế tuôn rơi, òa lên như một đứa trẻ để mong được dỗ dành. Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu sau tiếng khóc ấy, rồi bất chợt lên tiếng: “chị phải không?”

“Rẽ đây à”

“Chỗ này phải không”

“Này, trái hay phải”

……

Bực mình vì cứ đi một đoạn Cao Thiên Hựu lại hỏi cô, cô bèn quát:

-Anh gọi anh Minh đến đón anh đi, tôi mượn xe anh Minh về được rồi!

Thiên Hựu nghe tiếng quát mà giật mình phanh gấp. Thiên Hựu dừng xe, Linh Hương nhanh chóng nhảy xuống rồi nói:

-Có một đoạn mà mãi chẳng về đến nhà. Thôi anh cho tôi mượn xe anh Minh đi, tôi gọi anh Minh đến đón anh.

-Cô tự về, ổn không? Không sợ gặp sở khanh à?

Linh Hương nghĩ thầm, cùng lắm thì bây giờ 10 rưỡi chứ gì, lo gì mà gặp sở khanh. Với lại thằng sở khanh nhất tôi đã gặp là anh rồi, thằng như anh tôi còn đối phó được thì sợ gì mấy thằng sở khanh gà gà kia nữa. Cô vỗ ngực tự hào:

-Yên tâm đi, tôi kinh nghiệm đầy mình, boss của sở khanh tôi còn trị được thì sợ gì mấy bọn tiểu tốt.

Nói rồi Linh Hương gọi điện cho anh Minh, chỉ cho anh Minh chỗ hai người đang đứng rồi đuổi Thiên Hựu ra khỏi xe, cô mỉm cười chào tạm biệt anh:

-Chào Thiên Lôi nhé, tôi nghĩ tôi không ngồi đây chờ anh Minh cùng anh được. Anh thông cảm nhé.

-À mà nếu đứng đây có gặp Sở Khanh thì nhớ gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức quay lại giúp anh

Nói thì nói thế thôi, chứ Linh Hương bảo hắn gọi cho mình chỉ là để xem nếu hắn có gặp sở khanh thì cười vào mặt hắn thôi chứ về nhà rồi chạy ra làm gì nữa. Dù sao thì còn qua đường lớn này thì tầm 15 phút là về đến nhà, cần gì phải quay lại nữa đâu.

Linh Hương nhanh chóng phóng đi, tới khi đi qua đường lớn thì đến một đoạn đường khá tôi, cô cũng đi quen rồi, nhưng chẳng khi nào về muộn như thế này. Bất giác nghĩ đến trên đường này nếu gặp sở khanh thật thì cũng hơi sợ. Mà không hiểu cô thiêng đến bao nhiêu, vừa nghĩ phát thì để ý thấy đắng xa có nghe tiếng rồ ga, rồi lại nghe tiếng mấy bọn trẻ trâu “hú hú” nữa. Cô giật nảy mình, nhìn kĩ lại đằng xa thì chắc cũng tầm 4 cái xe máy, vì có bốn cái đèn chính sáng mà. Đường về nhà cô thì chỉ có qua đường này thôi, mà với lại có một đường khác vòng vèo phải gần tiếng mới về đến nhà. Cô cũng không thể cứ thế đi qua đám người này được. Tất cả suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu, đồng thời cô nhanh chóng tìm ra lựa chọn hoàn hảo nhất, cô quay xe phóng thật nhanh, vừa quay xe vừa thầm nhủ cầu mong chúng nó không đuổi kịp mình. Cô phải nhanh chóng quay lại đoạn đường lớn kia, như vậy thì mới có cảm giác an toàn. Dù sao thì ra đấy cũng còn có người. Cảm giác thời gian này với cô như đang đối mặt với tử thần vậy, cả người lạnh toát, đằng sau thì vẫn vang lên những tiếng hú kinh dị của bọn vượn người ấy. Cô lao nhanh ra đường lớn, may đến không ngờ, và đập vào mắt cô chính là hình dáng của Cao Thiên Hựu. Hắn đứng trên vỉa hè, ánh đèn đường chiếu vào hắn tuy không thật rõ ràng nhưng cô lại cảm thấy hắn đang tỏa sáng, ánh sáng của sự an toàn. Cô tự nhủ: “đây rồi, cứu tinh của tôi”. Cô vội phi thẳng xe lên vỉa hè, rọi thẳng đèn vào Cao Thiên Hựu, phải nói là tý nữa là đâm vào hắn, khiến hắn giật mình tránh mà tý ngã.

Đến khi nhận ra Linh Hương, Thiên Hựu nghi hoặc nhìn cô:

-Cô quay lại làm gì?

Linh Hương nhanh chóng xuống xe, thầm kêu may mắn, nếu là buổi sáng, chắc là hắn đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mình rồi. Linh Hương nghĩ ngay ra lý do. Cô nhanh chóng lấy một chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Thiên Hựu:

-Thiên Lôi, tôi quên mất là phải đưa cho anh một cái mũ bảo hiểm, tôi cầm một cái đủ rồi. Lát nữa anh Minh đến đón anh, anh còn có cái mà đội, kẻo không bị phạt thì phiền

Thiên Hựu ngạc nhiên nhìn Linh Hương:

-Cô điên không vậy, đi ô tô đội mũ bảo hiểm à?

Linh Hương ngấp ngứ, lấm lét nhìn về phía sau, rồi sau đó nói:

-Gớm, ai biết được anh MInh đi xe gì đến đón anh, tôi nghĩ cho anh thì thế thôi.

-Nếu Minh là trợ lý đoảng như cô nói, thì tôi đã sớm cho anh ta thôi việc rồi.

Thiên hựu vừa nói xong thì tiếng rồ ga vang lên, mà có lẽ ra đường lớn rồi nên mấy thằng này không hú điên đảo nữa. Linh Hương nghe tiếng thì tự nhiên giật thót tiến sát vào Cao Thiên Hựu hơn, trong lòng cô thầm nghĩ dù đứng ở vỉa hè nhưng cũng không ngoại trừ khả năng bọn này phi lên cả đây.

Đến khi đám trẻ trâu ấy đi qua, Thiên Hựu mới cười to:

-Ha ha… Linh Hương…. Ha ha…. Thì ra cô sợ bọn này nên mới quay lại phải

Linh Hương nhăn mặt:

-Ai bảo anh thế, lúc nãy tôi đi làm gì có, chẳng qua muốn quay lại đưa mũ bảo hiểm cho anh thôi.

-Ha ha… thôi đừng tưởng qua mặt được tôi, nhìn cái mặt lấm lét ngó trước ngó sau của cô là tôi biết hết rồi

Linh Hương bây giờ chủ trương phóng lao thì theo lao, nên thấy hắn nói thế cũng nói:

-À, thực ra tôi nhìn thấy chúng nó từ xa, và chợt lo cho anh đứng một mình có bị bọn nó ghen tỵ với sắc đẹp mà gây sự không nên quay lại nhắc anh thôi. Hóa ra tôi lo thừa, bọn nó cũng chẳng để ý đến Thiên Lôi như anh.

-Thôi quay lại thông báo cho anh thế thôi, tôi về đây.

Nói rồi Linh Hương lên xe phóng về, để lại đăng sau tiếng cười thỏa mãn của Cao Thiên Hựu.

Lát sau, Minh lái con Roll Royce đến đón Cao Thiên Hựu, đến nơi anh cũng vô cùng bất ngờ khi thấy giám đốc cười ha ha từ khi nào, tầm này lại là ban đêm, cứ nghĩ đến việc giám đốc bị ma nhập là Minh không khỏi rùng mình, anh muốn phóng quách xe đi cho xong chuyện nhưng công việc và trách nhiệm buộc anh phải dừng lại để đón giám đốc. Một hồi sau, khi Thiên Hựu trở về khuôn mặt ban đầu, Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

-Minh, cho người điều tra giúp tôi chuyện này…

Quả thực, những thông tin như này đối với Cao Thiên Hựu để cho người điều tra thì rất rõ ràng. Chỉ vài ngày sau, Minh thông báo cho Thiên Hựu nơi ăn chốn ở và cả những nơi mà Thùy Vân hay đến. Thế nhưng dạo gần đây do bận một vài dự án theo đúng kế hoạch nên Cao Thiên Hựu không thể thu xếp được thời gian. Anh bảo Minh tiếp tục theo dõi Thùy Vân, khi nào xong việc anh sẽ hỏi đến. Minh cũng hiểu giám đốc tuy có coi trọng người đó đến đâu đi nữa thì cuối cùng vẫn luôn đặt công việc lên hàng đầu, vì vậy anh im lặng làm theo lời giám đốc, tiếp tục theo dõi cô gái Thùy Vân. Chỉ có điều, anh cảm thấy hiều kì, bởi vì cô gái Thùy Vân ấy chính là con gái độc nhất của chủ tịch công ty Vân Đồn- công ty đã từng là đối thủ đáng gờm nhất của Tân Thụy. Thế rồi anh lại nhớ đến những câu chuyện mà giới kinh doanh đồn đại, họ nói về những thủ đoạn mà giám đốc của anh dùng để đối phó với Vân Đồn. Anh không biết những điều họ nói có đúng không bởi khi anh vào làm việc cho giám đốc, thì giám đốc trong lòng anh đã trở thành người chưa bao giờ để ai đó trở thành trở ngại của mình. Anh cứ đinh ninh rằng những thủ đoạn của giám đốc làm trước đây cũng giống như bây giờ, chỉ là những việc làm cần thiết để đánh gục đối thủ. Thế nhưng khi biết giám đóc bảo anh điều tra về cô gái Thùy Vân ấy, anh bất chợt nghi ngờ, phải chăng câu chuyện mọi người đồn đại hoàn toàn có thật. Anh rất muốn hỏi giám đốc, nhưng lại rõ giám đốc sẽ chẳng cho anh câu trả lời làm anh hài lòng. Giám đốc của anh là như vậy, không muốn bất kì ai hiểu rõ con người của mình, và vị vậy những người bên cạnh anh, không ai bảo ai cũng tự nói với mình rằng, ít nói ít hỏi chính là tác phong làm việc bên cạnh anh.

Một tuần sau, ngay sau tối mà công việc của Thiên Hựu được giải quyết xong, anh ngay lập tức hỏi Minh xem hiện tại Thùy Vân đang ở đâu. Ngay sau đó, Thiên Hựu lên xe và tới quán bar Voodoo. Minh nói với Cao Thiên Hựu, nơi đây là nơi Thùy Vân thường xuyên lui tới.

Vừa bước vào quán, đập vào mắt anh chính là hình ảnh của cô. Anh thấy cô đang cùng đám thanh niên uống rượu vui đùa, ánh mắt những thằng nhóc trẻ hơn cô đến vài tuổi nhìn dán vào cơ thể cô khiến anh không thể nhịn nổi. Thật ra trong lòng rất khó chịu, nhưng Thiên Hựu vẫn bình tĩnh ghé tai Minh hỏi chuyện. Ngay sau khi được Minh nói rằng, Thùy Vân rất hay đi cùng đám công tử bột này, và anh cũng đã biết được thân phận của vài đứa, Thiên Hựu nghe đến đây thì cười nhếch mép. Dù bọn này có là cậu ấm cô chiêu đến đâu, bố mẹ của chúng có thế lực đến đâu, anh cũng có thể nhanh chóng tống khứ bọn này ra khỏi đây, dù sao thì anh cũng đủ tự tin để hiểu được giá trị của bản thân và thế lực của Tân Thuy, anh tự tin dám khẳng định, chẳng một cơ ngơi nào trên cái đất Hà Nội này có thể vượt qua được được Tân Thụy, ít nhất là cho đến bây giờ. Anh nhanh chóng liên lạc với những đại gia mà Minh liệt kê, trong số đó có người anh biết, có người thì không, nhưng anh tin rằng họ sẽ biết anh. Thiên Hựu gọi cho họ với nội dung đơn giản, giữ được thái độ bình tĩnh mà nói một câu lặp đi lặp lại, chỉ thay đổi tên người đầu dây bên kia: “…, quý công tử của gia đình có vẻ rất hứng thú với phụ nữ của tôi. Tôi không muốn vì một người phụ nữ mà làm mất lòng hai bên, nhưng dù sao thì tạm thời trong thời gian này, cô gái đó vẫn thuộc về tôi. Đợi sau này khi không còn liên quan tới tôi nữa, thì con của … tổng đây có thể tùy thích hành động”

Nội dung cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc. Mấy thằng công tử bột ấy nhanh chóng nhận được một cuộc điện thoại, và rồi nhanh chóng đứng lên, miệng vẫn còn chửi thề: “Đm ông già gọi về làm đ’ gì không biết! Đi cmn suốt ngày rồi mà tự dưng hôm nay gọi về có việc” (Xin lỗi các bạn đoạn này để chân thực thì mình phải dùng đúng ngôn ngữ  ). Nếu không thì thay vào đó, tầm 15 phút sau vệ sĩ của từng đại gia xuất hiện đón cậu ấm về. Thiên Hựu cũng chỉ đứng từ xa nhìn thái độ của Thùy Vân.

Thùy Vân như cảm nhận có người nhìn mình, cô ngay lập tức nhìn ngó xung quanh và nhìn thấy ánh mắt của Thiên Hựu. Cô như nhận ra điều gì đó, lạnh lùng đối mặt với Cao Thiên Hựu. Cô tiến về phía Cao Thiên Hựu:

-Cao tổng, anh làm việc này ích gì?

Thiên Hựu điềm tĩnh hỏi, che giấu sự đau lòng:

-Việc gì em phải làm những chuyên như thế này.

Thùy Vân cười chua xót:

-Vậy anh nói xem tôi phải làm thế nào? Tôi thích sống như vậy đấy, việc này còn tốt hơn là tôi đến cầu xin anh xin giúp đỡ. Anh làm ơn đừng có cái bộ mặt tội nghiệp này dùm tôi cái.

-Vậy em nói đi, anh phải làm sao để có thể bù đắp cho em?- Thiên Hựu chậm dãi nói từng từ.

Thùy Vân tiếp tục cười, lắc đầu rồi quay người định bỏ đi. Nhưng ngay sau đó, cô chợt quay lại rồi nói:

-Cô ấy tên Uyển Linh HƯơng à?

Thiên Hựu giật mình sau câu nói ấy. Anh không hiểu vì sao Thùy Vân biết tên Linh Hương, lại không hiểu vì sao Linh Hương lại để lại ấn tượng trong lòng cô như vậy.

Mặc Lâm đến bar tìm Thùy Vân, nhưng có lẽ anh chậm chân hơn Cao Thiên Hựu. Nhìn Cao Thiên Hựu và Thùy Vân mặt đối mặt, anh bất giác lo lắng. Anh lo cho chị, không biết chị có chịu đựng được khi phải đối mặt với người đã gây ra cho chị bao nhiêu bất hạnh như vậy không. Với lại, đơn giản nếu chị chỉ hận hắn ta, thì anh cũng chẳng phải lo đến mức ấy, đằng này, chị lại vẫn còn yêu hắn. anh sợ chị sẽ không đủ mạnh mẽ khi đối mặt với nỗi đâu đó. ANh cố gắng tìm cách tiếp cận gần chỗ hai người và nghe cuộc nói chuyện, nhưng công việc ấy hết sức khó khăn, bởi vì xung quanh Cao Thiên Hựu có rất nhiều vệ sĩ. Tiếng nhạc lại quá to khiến anh không thể nghe được. Thế rồi sau đó anh phát hiện, gần chỗ Cao Thiên Hựu đứng có một bàn chỉ có mộtcô gái đang ngồi lẻ bóng. ANh bèn nhanh chân tiến lại gần cô gái ấy, như thể gặp được người quen. Với ngoại hình và cách ăn nói của mình, anh nhanh chóng có thể làm quen cô gái ấy, đồng thời lắng tai nghe chuyện của hai người họ. Và đoạn anh nghe được, cũng chính là đoạn khiến anh giật mình nhất, bởi anh nghe hai người nhắc đến một cái tên quen thuộc: “Uyển Linh Hương”.

Thiên Hựu và Thùy Vân nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Thiên Hựu nhanh chóng rời khỏi quán bar, không quên nhắc nhở Thùy Vân: “Em mau về sớm đi, chỗ này vốn không thích hợp với em”

Thùy Vân đau xót, nơi này không thích hợp với cô ư, sai rồi, đó là quá khữ. Quả thật nếu là quá khứ, cô sẽ không bao giờ đặt chân đến những chỗ này, nhưng bây giờ thì khác, cô đâu còn là một Thùy Vân ngốc nghếch khờ dại chỉ biết đến cuộc đời với màu hồng cổ tích. Nhìn bóng Cao Thiên Hựu khuất dần, cô lại cảm thấy nhớ thương da diết. Cô biết hắn cho người theo dõi cô, bởi ngày nào vào bar hay đi đâu cô cũng để ý thấy, cô chỉ im lặng, bởi cô muốn chờ hắn xuất hiện, bỗng dưng lại muốn gặp hắn biết bao

-Chị thật ngốc!

Âm thanh quen thuộc vang lên, Thùy Vân nhanh chóng gạt nước mắt, quay sang cười với đứa em:

-Mặc Lâm, em tới đây làm gì?

-Tại sao chị phải làm như thế? Tại sao chọn cô ấy?

Thùy Vân có chút bối rồi:

-Em nghe hết rồi à?

Mặc Lâm lắc đầu buồn rầu:

-Không có, nhưng đủ để nghe được đoạn cần thiết. Em lo cho chị nên đến đây.

Thùy Vân cười cười xoa đầu Mặc Lâm như xoa đầu một đứa trẻ

- Không phải bây giờ em đang lo cho cô gái ấy hay sao?

Mặc Lâm gỡ tay Thùy Vân, nói:

-Chị à, cô ấy cũng rất giống chị. Tại sao phải cho cô ấy một kết cục đau đớn giống như chị. Tại sao không cho cô ấy bình yên để lòng chị cũng bình yên khi nghĩ về một kết cục khác!

-Chính bởi vì nhìn vào cô ấy, chị thấy mình của trước kia. Kết cục của chị đã xảy ra rồi, có tìm một kết cục khác cho người giống chị cũng chẳng làm chị cảm thấy bình yên. Khi một người sa lầy, người ta thường hay muốn có nhiều người giống họ, để đơn giản, họ biết rằng mình không phải là đứa duy nhất ngốc nghếch và cô độc- Thùy Vân nhìn Mặc Lâm- Chị ích kỉ lắm phải không?

-Chị… chị… chị có phải là chị mà em quen hay không?

-Chị xin lỗi! Mậc Lâm, em có thể nghĩ về chị thế nào cũng được. Chị bây giờ là một kẻ ích kỉ, xấu xa và tàn nhẫn. Em hãy cứ oán hận chị

Thùy Vân không hiểu sao bản thân mình lại có thể bồng bột nói ra những lời ấy, hay là cô đang ghen, và có phải đã quá hiểu rõ con người Cao Thiên Hựu, nên cô đang lo sợ, lo sợ rằng Thiên Hựu với cô gái kia không đơn giản như những cuộc tình thoáng chốc trước đây của anh. Cô điên quá rồi! Nhưng dù sao cũng tốt, Thiên Hựu vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, vì thế sớm muộn anh cũng phải làm tổn thương người mình yêu, và như thế, có lẽ cô đã trả thù thành công
Chương trước Chương tiếp
Loading...