Xu Xu Đừng Khóc

Chương 74



nhà Đu Đu đã dọn đi được 3 tuần…

tôi ko nói với Đu Đu được câu nào hôm ấy, cả lời tạm biệt.

tôi chỉ vác về nhà 1 hộp vàng vàng đánh dấu XX, đầy nước mắt.

tôi cố tập trung vào việc học, môn Hóa lớp 12, còn khó gấp 2-3 lần lớp 11, lại còn thi ĐH..

nếu Đu Đu đã chọn cách rũ bỏ những kỷ niệm và tình cảm dành cho tôi, thì tôi còn tha thiết để làm gì…

cho dù, cho dù là, có thể, tôi đã yêu cậu ấy tự lúc nào.

“buổi học có gì à? sao đăm chiêu vậy?”

Lãm kéo tay tôi, tôi mới giật mình nhận ra

là cậu ấy đang chờ đón tôi ở cửa lớp..

“ah..ko..”

“sáng mai tháo bột phải ko?”

“phải rồi, cậu ko nhắc, tớ cũng chẳng nhớ. từ mai thì các cậu ko phải làm xe ôm cho tớ nữa.”

“Xu ko thích đi xe ôm 2L àh?”

tôi cười, Lãm cũng cười… cậu ấy đã cởi mở hơn, ko còn khép kín mình như trước, thỉnh thỏang khi cả ba đi với nhau, La La và Lo Lo còn tranh nhau, mua đồ ăn cho tôi…

“hôm trước thấy trong ví Long có ảnh Xu…”

“ah..uhm..”

“sao ko cho tôi? thiên vị nhé.”

La La vò đầu ngượng ngùng, trông cậu ấy trẻ con đến lạ, phân bì cơ đấy… tôi khẽ cười…

mình chẳng khác nào siêu sao ca nhạc ^0^

“ảnh tớ trông buồn cười lắm, Long bảo thế mà.”

“ko buồn cười thì ko phải Xu Xu rồi.”

“ahh… cậu… dám nói tớ thế à??”

tôi đánh Lãm bình bịch và cậu ấy rụt vai né tránh, mà cậu ấy ốm quá…đánh trúng toàn xương…

đau tay muốn chết. T____T

“cậu…ngày càng ốm đi đó, La La”

“uh, chắc phải mua sữa gain weight về uống..”

“gain weight?”

“là……sữa tăng cân..^-^”

“vậy mua đi.. cậu gầy thế này thì ko học lớp 12 nổi đâu…còn thi ĐH nữa.”

“uh, Xu định thi ngành nào?”

“tớ á? tớ thích sư phạm..”

“cô giáo Xu Xu!^^”

“hí hí…còn cậu???”

Lãm cười mỉm, leo lên xe nổ máy, rồi mới hạ giọng nói nhỏ cho tôi nghe..

“còn chưa biết được. có khi, tôi sẽ theo học trường Giáo Xứ..”

“cậu…vẫn muốn làm cha đạo sao?”

“ko phải đó là con đường tốt nhất à?”

sao lại hỏi tôi câu ấy, tôi làm sao biết con đường nào tốt hay ko tốt..

đó là con đường của cậu mà.

……………

khi Lãm chở tôi về ngang siêu thị lần trước, nơi có tiệm ăn nhanh Joleebee..

tôi bảo Lãm vào mua sữa tăng cân đi.T___T

ko biết để làm gì nữa, nhưng… có lẽ Đu Đu vẫn làm ở đó.

“ngồi đây nhé, tôi vào mua rồi ra ngay..”

“okay…”

vì chân tôi chưa tháo bột, nên Lãm dặn tôi ngồi ở cổng siêu thị, đừng đi lung tung… chân thế này sao đi lung tung được chứ??

-___-

vậy mà…tôi cũng đi. +___+

tôi cố lết tới chỗ tiệm ăn bằng…cách nhảy cò cò..

ở nhà cũng toàn đi như vậy thôi..

sàn siêu thị ướt và cú nhảy của tôi bị trượt, làm tôi té sấp O___________O

ui da…..đúng là xui xẻo… ko biết cái chân có…nứt lại ko.

nếu mai tháo bột mà bác sĩ bảo phải bó tiếp 1 tháng, thì chết…huhu…………

một người nâng tôi dậy…

đồng phục trắng đỏ………….và tôi cảm nhận rõ hơi thở quen thuộc, của Đu Đu Ca Ca.

cậu ấy khom lưng cõng tôi đi theo hành lang siêu thị, qua 1 shop đồng hồ thì tới Joleebee..

tôi đã được cõng như tôi mơ ước, lại là bởi chính Đu Đu…mà sao……..tôi thấy buồn quá.

sự xa cách….

“cậu vẫn làm ở đây à…?”

“uh.”

Đu Đu đặt tôi xuống ghế trong tiệm, gọi cho tôi 1 ly trà chanh và 1 phần sandwich..

“cậu đi với ai tới đây?”

“Lãm.”

“nó đâu? sao bỏ cậu 1 mình….”

“cậu ấy đi mua sữa..”

“vậy gọi nó tới đây đón cậu đi.”

nói dứt lời thì Đu Đu quay đi, tôi ko hiểu sao lại níu tay cậu ấy..

mà ko nói được gì…………

“sao?”

ánh mắt của Đu Đu làm tôi căng thẳng..

tôi muốn hỏi nhiều thứ…. hàng trăm điều…

nhưng ko biết bắt đầu từ đâu…urgh..

urgh.. ôi ko…..

cơn nấc cục lại xảy tới…………urgh..urgh… bình tĩnh xem…

nó làm tôi nhớ vụ…hôn chữa nấc của La La!!

do vậy tôi buông tay Đu Đu ra, nhưng cậu ấy vẫn trố mắt nhìn..

“nấc cục??”

“thôi cậu đi làm…urgh…việc đi…tớ ăn cái này…urgh…mà nhiêu tiền thế…urgh”

Bụpppp.

cậu ấy vẫn làm thế, cách truyền thống… dĩ nhiên, tôi hết nấc…

nhưng tai tôi có cảm giác bớt đau hơn mọi khi, hình như…Đu Đu đã nhẹ tay hơn..

tôi còn chưa kịp nắm lỗ tai theo thói quen để xoa cơn đau, thì tay của Đu Đu đã chạm vào đó..

cậu ấy sờ nó nhẹ nhàng.

“tớ búng tai cậu chắc cả trăm lần rồi.”

“uh……”

“hồi đó chưa từng quan tâm cậu đau cỡ nào…chỉ việc búng mạnh cho hết ….”

“nhưng hình như lúc nãy cậu …búng yếu đi…nhiều??”

“uh, tớ ko nỡ…”

Đu Đu đang nói thì ngưng lại, mắt hướng ra ngoài cửa kính, tôi cũng nhìn theo… La La đang lo lắng tìm tôi

tay xách cái túi đựng sữa “gain weight”..

cậu ấy vẫn chưa nhìn thấy tôi trong này.

“cậu gọi nó đi. tớ phải vào làm việc.”

“khoan đã… cậu…nhớ về thăm tớ nha.”

“..tớ ko hứa...”

…………………
Chương trước Chương tiếp
Loading...