Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 79



Nguyễn Hạ ngạc nhiên, không phải công ty mới thành lập mấy tháng sao? Hiện tại tổ chức du lịch rất có lợi, trước đây cô đi phỏng vấn xin việc ở các công ty, nhân sự đều nói cường điệu lên rằng hàng năm công ty sẽ tổ chức đi du lịch một lần trong năm. Có điều không phải công ty này vẫn chưa thành lập được một năm sao?

Ông chủ ở đây thật là hào phóng.

Dù sao hiện tại công ty có chính sách đãi ngộ tốt thế nào cô cũng không quá ngạc nhiên, cô chưa từng gặp gỡ ông chủ nào vừa ngốc vừa nhiều tiền mà lại hào phóng như vậy.

Ngay cả Tống Đình Thâm cũng nói từ lúc mở công ty đến nay cũng chưa bao giờ thấy chuyện như vậy.

“Du lịch hải đảo? Vậy rất thích.” Nguyễn Hạ nói.

Cô tiếp tân cũng phần nào cảm thấy hài lòng, nhân tiện nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, lần này bạn trai tôi sẽ đi cùng. Bọn tôi yêu nhau lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ đi du lịch xa với nhau cả.”

Nguyễn Hạ nghe cô ấy nói vậy, ấn tượng đầu tiên chính là có thể đưa người thân đi cùng?

Dựa theo chính sách đãi ngộ tốt của công ty, ông chủ lại hào phóng như vậy, chuyện như vậy cũng không phải là không thể.

Có thể đi du lịch với giá rẻ đương nhiên là quá được!

“Có thể mang gia đình theo ư? Vậy thì quá tốt rồi. Chồng tôi không biết có thời gian đi hay không nhưng tôi nghĩ tôi sẽ đem con trai của tôi đi cùng để vui đùa một chút. Chắc chắn thằng bé sẽ rất thích.”

Tống Đình Thâm có thể không có thời gian đi cùng với cô, có điều cô có thể mang Vượng Tử đi cùng, dù sao xin nghỉ ở nhà trẻ cũng rất dễ dàng. Xem ra Nguyễn Hạ có thể cùng con trai đi du lịch một chuyến, có thể mở mang tầm mắt cũng có thể lưu lại những kỉ niệm đẹp với cậu.

Lúc xế chiều, công ty gửi email về thông báo đi du lịch, yêu cầu nộp bản photo thẻ căn cước cho nhân viên lễ tân để đặt vé máy bay và khách sạn.

Trong email có lưu ý rõ các nhân viên chưa chính thức không được mang người thân theo, dù tự trả tiền cũng không được bởi dây là hoạt động của đoàn thể.

Nguyễn Hạ mới tới công ty được một tháng, thời gian thử việc cũng là một tháng. Cô nghĩ mấy ngày nữa cô cũng sẽ được tuyển vào làm chính thức làm nên cô liền đi tìm quản lý để nói chuyện. Mặc dù hiện tại cô cũng không thiếu tiền, muốn cùng Vượng Tử đi du lịch cũng không phải việc gì khó nhưng có được ưu đãi thì đương nhiên là muốn hơn.

Quản lý mặt khó khăn nói: “Nguyễn Hạ, việc này không được, tuy cô mới làm hai ngày liền được nhận vào làm chính thức nhưng hôm nay công ty mới gửi email, như vậy hôm nay vẫn là thời gian thử việc của cô. Vì vậy cô không thể đem gia đình đi cùng được. Nếu không thì để lần sau đi, công ty sẽ tổ chức lại hoạt động du lịch như vậy mà.”

Nghe nói như vậy, Nguyễn Hạ cũng không thể giải thích thêm được gì liền cười nói: “Được, tôi biết rồi.”

Kỳ thực không thể mang Vượng Tử đi cùng, Nguyễn Hạ đối với việc đi du lịch này cũng không hứng thú gì, đồng nghiệp cũng không phải rất thân thiết với cô. Có điều kiểu hoat động đoàn thể như thế này tốt nhất là nên tham gia nếu không mọi người sẽ nghĩ cô khó gần. Ở góc độ khác hoạt động du lịch như vậy là để mở rộng các mối quan hệ.

Hiện tại cô chỉ mong đi du lịch như vậy không tốn quá nhiều thời gian.

Du lịch ở hải đảo dự định là năm ngày bốn đêm. Sáng sớm thứ năm xuất phát, tối muộn thứ hai lên máy bay trở về Đế Đô.

Nguyễn Hạ chắc chắn sẽ nói chuyện này với Tống Đình Thâm: “Lúc đầu em tưởng được mang theo người thân, định mang theo Vượng Tử đi cùng nhưng không được bởi em chưa được chuyển vào làm chình thức nên không được hưởng lợi ích đó.”

Đương nhiên câu chuyện này chỉ có thể kể cho Tống Đình Thâm nghe, nếu như Vượng Tử biết cậu có thể đi nhưng lại không được đi chắc chắn cậu sẽ làm ầm ĩ.

Tống Đình Thâm nhìn cô đang nhét quần áo vào vali hỏi ngược lại: “Lẽ nào anh không phải người thân của em?”

Nguyễn Hạ thực sự không hiểu được thái độ không biết là vô tình hay cố ý của anh. Cuối cùng muốn thế nào cứ việc nói ra!

Nếu như anh không có ý đó thì đừng nói những lời giống như thật như vậy, cô sẽ hiểu lầm.

Nếu như trên phương diện có ý từ, một người đàn ông có sẽ nói trực tiếp chứ không làm như vậy

Nguyễn Hạ không nói gì, từ chối trả lời câu hỏi của anh, để một mình anh với câu trêu chọc đó. Cô nhìn anh như thể muốn nghiền nát anh ra vậy.

Tống Đình Thâm cũng không nghĩ tới vấn đề này, lại không nhận được câu trả lời nào “…”

Lẽ nào cô cảm thấy anh ấu trĩ? Hay là không nghe thấy anh nói? Không phải như vậy, ở trong phòng chỉ có anh với cô mà tiếng anh nói cũng không phải rất nhỏ.

Ở phương diện này, Tống Đình Thâm đúng là không có da mặt dày nên không nhận được câu trả lời anh ảo não bỏ đi về phòng mình. Suy nghĩ một chút, bật ghi âm trong điện thoại lên bắt đàu ghi âm. Anh nói lại âm lượng anh vừa nói trong phòng ngủ của Nguyễn Hạ, nghe lại, anh xác nhận không phải là cô không nghe thấy anh nói…

Tại sao cô lại không trả lời câu hỏi của anh?

Hay là do anh hỏi vấn đề này không thoả đáng? Làm khó dễ cho cô trả lời?

Sáng thứ hai Nguyễn Hạ sẽ bay, Vượng Tử không muốn hỏi mãi: “Mẹ, mẹ sẽ trở về đúng không?”

Dù hiện tại Nguyễn Hạ đối xử với cậu rất tốt, cô đã trở thành một người “mẹ tốt” trong mắt mọi người nhưng Vượng Tử vẫn cảm thấy không an toàn.

Nếu như mẹ ở nhà, cậu còn thấy được nhưng bây giờ lại muốn đi xa mà lại còn đi mất mầy ngày không được gặp mẹ, Vượng Tử trong lòng cảm thấy rất bất an.

Nguyễn Hạ thơm một cái lên khuôn mặt bụ bẫm tròn như quả trứng của cậu, nghe xong cũng cảm thấy xót xa nói: “Đương nhiên mẹ sẽ về, mỗi ngày mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, mẹ cũng sẽ đem quà về cho con.”

“Nhất định mẹ phải gọi điện về cho con đấy.” Vượng Tử nói quá lên: “Con không cần quà, con chỉ cần mẹ về với con là được rồi.”

Nghe thằng bé nói câu này, Nguyễn Hạ cảm thấy không muốn đi nữa.

Không hiểu tại sao nhưng hiện tại cô là một người mẹ không thể bỏ rơi được con của mình.

Tống Đình Thâm ôm lấy Vượng Tử từ trong tay cô, vẻ mặt phức tạp nói: “Khi nào đến nơi thì nhắn cho tôi một tin.”

Nguyễn Hạ gật đầu nói: “Được.”

Sau khi nói xong, Nguyễn Hạ lại hôn vào tay Vượng Tử một cái, hai mẹ con sến súa một lúc cô mới lên xe chuẩn bị ra sân bay.

Kéo kính xe cuống, cô có thể nhìn thấy Tống Đình Thâm ôm Vượng Tử đứng ở của nhìn theo cô.

Chờ đến lúc không nhìn thấy xe nữa Tống Đình Thâm mới thu ánh mắt lại. Anh không biết tại sao ngày hôm qua Nguyễn Hạ lại không trả lời câu hỏi của anh, hơn nữa cũng biết có phải do anh nghĩ quá nhiều hay không nhưng anh cảm giác hôm nay cô có chút lạnh nhạt với anh.

Anh đã làm gì sai sao?

Nguyễn Hạ đặc biệt may mắn bởi các đồng nghiệp khác chỉ được ngồi ở khoang phổ thông còn cô lại được ngồi khoang hạng nhất. Cô cũng hỏi qua cô lễ tân, cô lễ tân nói công ty cũng có chính sách phúc lợi như vậy đối với nhân viên nhưng đều là ngẫu nhiên. Cô chính là người nhận được may mắn đó.

Sau khi đăng ký, Nguyễn Hạ được nữ tiếp viên hàng không dẫn đến chỗ ngồi của mình.

Vừa mới ngồi xuống liền có một người đàn ông cầm vé máy bay đi tới, đứng cạnh chỗ cô ngồi.

Nguyễn Hạ liếc mắt nhìn hắn, nhìn qua người đàn ông này cũng hơn ba mươi tuổi khéo còn nhiều hơn cũng nên. Nhìn cũng khá hào hoa phong nhã, đeo gọng kính màu vàng có vẻ rất nhã nhặn.

“Xin chào.” Người đàn ông đứng ở bên cạnh cúi người lễ phép chào hỏi. Ngồi xuống chỗ ở bên cạnh cô.

Nguyễn Hạ cười với hắn nói: “Xin chào.”

Từ Đế Đô đến hải đảo bằng máy bay thì đi mất bốn tiếng, cũng không cần phải đi qua trạm trung chuyển. Tầm khoảng hai giờ chiều là đến nơi. Có thể sẽ có một bữa tiệc hải sản lớn được tổ chức tại biệt thự.

Bốn tiếng không phải là quá dài cũng không phải quá ngắn.

Với vẻ ngoài của nguyên chủ ở trên máy bay có người muốn làm quen là chuyện bình thường. Như lúc này, người đàn ông bên cạnh cô rất lịch sự cùng nói chuyện với cô: “Cô đi hải đảo bao giờ chưa? Ở đó rất đẹp.”

Nguyễn Hạ ừ một tiếng: “Đây là lần đầu, trước đây mới chỉ nghe nói qua. Lần này là lần đầu tiên tôi được đi.”

“Lần đầu tiên?” Người đàn ông kia cười nói: “Vậy cô hãy cố gắng chiêm ngưỡng cảnh đẹp của nơi hải đảo này. Chỉ có điều nếu là mùa đông đến thì sẽ càng đẹp hơn.”

Nguyễn Hạ không biết vô tình hay cố ý dùng tay vuốt tóc để lộ chiếc nhẫn kim cuơng ở ngón áp út. Mục đích chính là để người khác biết mình không còn độc thân nữa.

Chiếc nhẫn này không phải nhẫn cưới, nhẫn cưới của nguyên chủ và Tống Đình Thâm đã bị vứt đi ở góc nào rồi.

Có điều nguyên chủ mua rất nhiều nhẫn kim cương, có lúc cô sẽ đeo ví dụ như những lần đi chơi như thế này cô sẽ đeo chúng. Không phải Nguyễn Hạ nói quá nhưng nhan sắc của nguyên chủ thật sự là rất đẹp nhưng hiện tại cô chưa có ý định quen người nào ở ngoài cả. Vì vậy cô không quên đem theo nhẫn để giả làm nhẫn cưới.

Cũng không biết người đàn ông kia có thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô không, tiếp túc nói: “Vợ tôi rất thích đi du lịch đặc biệt là các thành phố biển.”

Nguyễn Hạ nghe vậy liền lúng túng thả tay đang vuốt tóc xuống.

Được rồi… Xem ra là cô tưởng bở, hắn không phải cố ý tiếp cận cô, hắn là người đã có vợ rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...