Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 50: Có Lẽ Cô Có Thể Chạm Chân Tới Ranh Giới Cuối Cùng Của Chu Lão Bản



Trước khi Khương Tân Tân xuyên sách, đừng nói là phú hào, người bình thường trước khi kết hôn cũng hận không thể lập hiệp nghị hôn nhân, mục đích chủ yếu vẫn là mình phải có quyền lợi trong hôn nhân. Xuyên sách lâu như vậy, cô vẫn cho rằng Chu Minh Phong là một kẻ già đời, khẳng định trước khi cùng nguyên chủ kết hôn có lập hiệp nghị hôn nhân, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý —— trừ phi anh chủ động cho cô, nếu không cô sẽ không đưa tay đòi tiền anh, kết quả hiện tại luật sư Thẩm nói với cô, nguyên chủ với Chu Minh Phong căn bản không làm cái kia??

Điều này có ý gì, vậy là khi hai người bắt đầu kết hôn, tiền anh kiếm được đều thuộc tài sản chung của hai vợ chồng.

Ngày nào đó nếu như cô đề nghị ly hôn, cô có thể theo luật được chia tài sản chung.

Nhịp tim Khương Tân Tân như nổi trống.

Chu Minh Phong là người thuộc nhóm phú hào cao cấp, mỗi ngày, không, mỗi phút đều nghĩ làm cách nào để có ích lợi lớn nhất, tuyệt đối không phải là con người nhỏ bé như cô có thể so sánh được. Nếu như ngày nào đó hai người bọn họ ly hôn, nói không chừng cô được chia một số tiền lớn, vài phút sau đó sẽ trở thành phú bà.

Cô không bình tĩnh được.

Thẩm Tình thấy cô biểu hiện khó nén được kinh ngạc, không khỏi cười nói: "Cậu ta có thể làm được như này, chắc chắc cậu ta đặt cô ở trong lòng. Tôi là luật sư của cậu ta, cũng là bạn tốt của cậu ta nhiều năm, lúc hai người kết hôn tôi đang đi công tác ở nước ngoài không trở về được, lần này tôi nhất định phải tặng quà mới được, chúc hai người sống với nhau đến đầu bạc răng long."

Khương Tân Tân lấy lại tinh thần, yên lặng tiêu hóa cái tin tức kinh thiên động địa này, mím môi cười một tiếng: "Cám ơn cô."

Thẩm Tình đứng dậy, nhớ tới cái gì đó lại lấy điện thoại ra, trao đổi phương thức liên lạc với Khương Tân Tân:"Nếu như cô cần trưng cầu ý kiến về việc gì khác đều có thể tìm tôi." Cô ấy lại từ túi quần lấy ra một tấm danh thiếp vàng đưa cho cô: "Nếu không tìm được tôi, cũng có thể tìm trợ lý của tôi, cô ấy cũng là luật sư rất chuyên nghiệp."

"Quá cảm tạ cô." Khương Tân Tân tiếp nhận danh thiếp: "Lần sau có thời gian rảnh tôi sẽ mời cô ăn cơm."

Thẩm Tình vui sướng đáp ứng.

Hai người trò chuyện coi như ăn ý, Thẩm Tình giảng những chuyện về hợp đồng cô đều nghe hiểu được. Cái này càng làm Khương Tân Tân có động lực kiếm tiền, cô cũng muốn kiếm rất nhiều tiền, về sau sẽ thuê luật sư chuyên nghiệp giống như Thẩm Tình, có thể giúp cô phòng ngừa rất nhiều khả năng bị lừa.

Chờ Thẩm Tình rời khỏi phòng họp, Khương Tân Tân vẫn một thân một mình đứng trước cửa sổ sát đất.

Hiện tại chỉ có một mình cô, cô có không gian riêng để suy nghĩ chuyện vô cùng chấn động kia.

Chu Minh Phong vì cái gì mà không lập hiệp nghị trước hôn nhân?

Có ba khả năng.

Thứ nhất, nguyên chủ khóc nháo không cho anh lập. Điểm này hiện tại có thể ngoại trừ, nguyên chủ là một người nhát gan thậm chí còn là người trầm mặc ít nói, cô ấy làm sao lại vì loại chuyện này mà dây dưa với Chu Minh Phong.

Thứ hai, Chu Minh Phong quá mức yêu nguyên chủ, yêu đến mức nguyện ý chia sẻ tài phú với cô ấy. Thẳng thắn mà nói, Khương Tân Tân thật sự không nhìn ra được Chu Minh Phong yêu nguyên chủ. Có lẽ là do mắt của cô, hoặc là do anh yêu quá sâu, người phàm nhân như cô không thể nhìn ra được...

Bất quá, từ đôi ba câu trong tiểu thuyết cộng thêm lúc cô xuyên qua, phải tầm một đến hai tuần mà Chu Minh Phong đều không chủ động gọi điện thoại, chuyện này mà nói là yêu cũng quá mức gượng ép đi.

Yêu thương thì không có cách nào che dấu được, giống như là ho khan, nghèo khó.

Cô trở thành nguyên chủ, cô không thể cảm nhận được trên người Chu Minh Phong có ngọn sóng mãnh liệt yêu đương...

Cho nên, khả năng này trên cơ bản cũng có thể bài trừ.

Thứ ba, đó chính là Chu Minh Phong có đầy đủ tự tin, tự tin nguyên chủ sẽ không ly hôn với mình, hoặc là có thể nói, coi như là cùng anh ly hôn, thì tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện tranh chấp tài sản.

...

Giờ này khắc này, Khương Tân Tân sinh ra một nỗi nghi hoặc: Lý do nguyên chủ kết hôn với Chu Minh Phong?

Đột nhiên cô bắt đầu cảm thấy, cuộc hôn nhân này, có điểm là lạ.

Đến tột cùng quái dị chỗ nào, cô không nói lên được.

Khương Tân Tân cũng hoài nghi là do mình đa nghi, bất quá vẫn nên yên lặng đặt chuyện "Làm rõ quá khứ của hai người" lên đầu, coi nó như là một nhiệm vụ cần hoàn thành, nhắc nhở chính mình dù có mải mê kiếm tiền thì không thể nào quên chuyện đi tìm chân lý cuộc hôn nhân.

Sau khi suy tư xong cái vấn đề nhân sinh này, Khương Tân Tân lặng lẽ đi về phía văn phòng của hướng Chu Minh Phong.

Trên đường đi cũng không gặp phải người nào.

Khương Tân Tân cho rằng mình không hề gặp phải người nào hết, nhưng thật ra có nhân viên đã sớm chú ý đến hành động của cô, a di quét dọn của tập đoàn Chu thị bình thường không cố định chỗ làm cũn thò đầu ra nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu xuống vội vàng chia sẻ tin tức cho mấy tỷ muộn ở trong nhóm Wechat:【 Bà chủ đi tới phòng làm việc của Chu tổng! 】

A di quét dọn trong công ty cơ bản nắm giữ nhiều hành động cùng với bí mật của mọi người nhất.

Tin tức do mấy người này truyền ra, mười phần thì tám, chín phần là thật.

Quả nhiên, a di quét dọn vừa phát tin tức ra, trên cơ bản đối với mấy chuyện bát quái thì hầu như ai mà cảm thấy hứng thú thì sẽ biết hết.

Mấy nhân viên khác cũng có nhóm Wechat bí mật, lúc này cũng bắt đầu sốt ruột thảo luận.

【 Cược năm mao, hôm nay Chu tổng khẳng định sẽ tan làm đúng giờ, tôi luôn cảm thấy hôm nay lúc sáu giờ bãi đỗ xe sẽ rất náo nhiệt a. 】

Ai không hiếu kỳ đâu.

Chu tổng anh minh thần võ của bọn họ nhiều năm qua tác phong sinh hoạt có bao nhiêu chính phái, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.

Đột nhiên, Chu tổng kết hôn, vợ mới của Chu tổng tới, thử hỏi ai không có hứng thú đối với bà chủ đâu?

【 Đã không chờ nổi đến lúc được nhìn bà chủ có bao nhiêu xinh đẹp a, so với soái ca, tôi vẫn rất muốn được ngắm nhìn mỹ nữ hơn! 】

Mấy nhân viên khác nhao nhao phụ họa.

——————

Tầng này ngoại trừ văn phòng của Chu Minh Phong ra, thì có phòng họp anh thường dùng, cùng với phòng làm việc của thư ký, trợ lý.

Trên mặt đất có thảm phủ lên, trên đường đi cũng sẽ không phát ra một tiếng âm thanh âm nào.

Khương Tân Tân bị hoàn cảnh ở nơi này ảnh hưởng, nhịn không được nín thở ngưng thần.

Trước khi đi vào phòng làm việc của Chu Minh Phong, cô đưa tay ra gõ cửa một cái. Một giây sau, cửa lớn của văn phòng tự động mở, khi cô đi vào thì cửa lại một lần nữa đóng lại, có dòng chữ tiếng Trung cùng tiếng Anh ghi "Cấm chỉ quấy rầy".

Khương Tân Tân đi vào, không khỏi trố mắt trong chốc lát.

Cô đã nhìn thấy bộ dáng Chu Minh Phong khi làm việc, bất quá đó là ở trong nhà, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Lúc này thấy anh mặc âu phục đi giày da ngồi ở bàn làm việc, khi thì nhìn máy tính, khi thì lật văn kiện, trên mặt anh không còn sự hiền hòa như thường ngày, ngược lại có một cỗ khí nghiêm túc. Có một câu nói hay lắm, người chăm chỉ làm việc là người tình cảm nhất. Chí ít Khương Tân Tân nhìn anh đắm chìm trong trong công việc quên bản thân, liền có một chút động tâm nho nhỏ.

Cô không muốn làm phiền anh, cầm hợp đồng mà Thẩm Tình đưa cho cô rồi rón rén đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống.

Cô cũng không nhàn rỗi, một bên lật hợp đồng, một bên lấy điện thoại di động ra chú ý động tĩnh thị trường chứng khoán, cũng vội vàng đến quên cả trời đất. Thời gian trôi qua rất nhanh, không đầy một lát đã đến bốn giờ rồi, mặt trời thông qua cửa sổ sát đất chiết xuống nơi đây, chiếu vào mặt thảm màu xám đậm, điểm thêm chút sắc thái sinh động cho văn phòng này.

Ngay lúc Khương Tân Tân cúi đầu nhìn hợp đồng, thì đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chu Minh Phong đứng ở trước mặt cô.

Ngày thường anh mặc đồ đi làm đều có màu đậm.

"Chờ tôi rồi cùng nhau về nhà?" Anh lên tiếng hỏi cô.

Khương Tân Tân nhìn điện thoại một chút, hiện tại mới có bốn giờ.

Với thói quen tăng ca của anh, vậy chẳng phải là cô phải ngồi ở chỗ này thêm mấy giờ nữa? Vẫn là thôi đi. Ngồi ở chỗ này rất không ý tứ.

Ý niệm mới vừa có, vẫn còn chưa từ chối một cách nhã nhặn, lại nghe được anh nói: "Hôm nay sẽ tan tầm sớm nửa giờ."

Khương Tân Tân kinh ngạc: "Xác định?"

Đúng giờ tan sở là một sự kiện ly kỳ trong kiếp sống của Chu Minh Phong.

Hôm nay thế mà anh còn muốn tan tầm sớm, Khương Tân Tân còn tưởng rằng lỗ tai của mình nghe nhầm rồi.

"Ân."

Khương Tân Tân thở dài một hơi, nhưng với thói quen muốn đùa anh một chút: "Vậy nếu như anh không tan tầm đúng năm rưỡi thì sao?"

Thời gian của cô cũng rất quý giá đó.

Dựa theo doanh thu hiện tại của thị trường chứng khoán cùng cửa hàng, thì một phút có thể kiếm được mấy đồng đấy.

Chu Minh Phong trầm ngâm nói: "Bồi thường thế nào?"

Bồi thường??

Chỉ có thể nói là Chu Minh Phong thật sự hiểu rõ Khương Tân Tân, Khương Tân Tân nghe xong từ bồi thường tinh thần liền phấn chấn: "Bồi thường thế nào?"

"Cô tự mình quyết định." Câu trả lời của Chu Minh Phong làm Khương Tân Tân cực kỳ hài lòng.

"Ra giá theo ý tôi sao? Vậy thì tôi sẽ không khách khí với anh."

Ai mà khách khí với nhà tư bản, thì người đó ngốc từ trong trứng!

Thật vất vả mới có cơ hội có thể thịt con dê béo, ngàn vạn lần không thể bỏ qua.

Ý cười của Chu Minh Phong dần dần sâu: "Ân, tùy côra giá."

Khương Tân Tân đúng là muốn dùng công phu sư tử ngoạm, bất quá vẫn nên miễn cưỡng thu liễm một chút, dựng thẳng ngón tay lên giơ số 1: "Số này."

Cô muốn Chu Minh Phong tự phát huy.

Chu Minh Phong am hiểu sâu về yêu thích của cô, lại cố ra vẻ không hiểu hỏi: "Một phút một vạn?"

Khương Tân Tân: "!!!"

Quả nhiên cách với số tiền cô muốn cực nhỏ!!

Ý nghĩ của cô, một phút một trăm tệ là phạm vi đòi hỏi khá cao rồi, kết quả khá lắm, Chu lão bản trực tiếp định giá một phút một vạn.

Bởi vì cái gọi là, gan người bao nhiêu lớn, có bao nhiêu đại sản.

Có lẽ cô có thể đưa chân ra đuổi tới ranh giới cuối cùng của Chu lão bản.

Cô kìm nén, không gật đầu cũng không lắc đầu, bất quá với hai tròng mắt tràn đầy thần thái sinh động.

Chờ đợi Chu Minh Phong thức thời tiếp tục tăng giá.

Chu Minh Phong hiểu rõ: "Thiếu đi? Cái kia là mười vạn?"

Khương Tân Tân kém chút nữa là rơi lệ đầy mặt không kịp được đáp ứng.

Một phút mười vạn a!

Ông trời ơi cả đời này của cô đều không thể tiến bộ như vậy quá, một phút mười vạn!

Cô sợ anh hối hận, nhưng không muốn quá cấp thiết, ngược lại còn ra vẻ thận trọng nhìn phía dưới: "Có thể a."

Trong nội tâm hi vọng hôm nay Chu Minh Phong tăng ca đến sáng sớm, không, tăng ca đến buổi chiều ngày hôm sau, cô ngồi ở chỗ này chờ anh không phải là vấn đề quá lớn.

Chu Minh Phong cảm thấy buồn cười, trên mặt không tự giác nhiễm ý cười: "Vậy thì nói xong rồi, cô ghi lại thời gian, bắt đầu tính từ 5h30'."

Khương Tân Tân ừ một tiếng, lại quan tâm bổ sung một câu: "Không cần sốt ruột đâu, tôi chờ anh lâu một chút cũng không sao, dù sao tôi cũng không có chuyện cần làm, rất nhàn rỗi nhàn rỗi nha."

"Tốt." Chu Minh Phong nghĩ thầm, hôm nay dù đúng giờ là có thể tan, thì không thể đúng giờ tan sở được.

Luôn luôn muốn cô thật nhiều vui vẻ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...