Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 51: Cho Nên Người Này Từ Trước Cho Tới Nay Sẽ Không Bao Giờ Ghen...



????Chương 51???? Cho nên người này từ trước cho tới nay sẽ không bao giờ ghen, sẽ không có lúc mất lý trí sao?

————— —————

Đây là lần đầu tiên Khương Tân Tân cảm thấy: Chờ đợi một chút không hề đau khổ, ngược lại tràn đầy vui sướng cùng chờ mong.

Cô ghét nhất là đám người.

Trước khi xuyên sách cô từng chờ bạn trai làm thêm giờ, từ lần chờ đó về sau cô bị PTSD với chuyện chờ người tăng ca xong. Thật sự quá mức nhàm chán, đại khái là do trường hợp bất đồng, cô nằm trong nhà mình chơi điện thoại rất thoải mái, nhưng nếu như ở trong văn phòng của người khác, thật sự như là ngồi bàn chông, làm thế nào đều không thoải mái, vài phút đã muốn rời đi. Chờ đợi vừa nhàm chán vừa đau khổ, nhưng bây giờ, Chu Minh Phong dùng năng lực của đồng tiền chữa khỏi cho cô.

Cô không lo lắng nữa.

Hoặc là nói chuyện phiếm với Tôn Văn Thanh, hoặc là lướt Weibo rồi thấy có ruộng dưa nào đó thì nhảy xuống đó chơi, bận rộn tới mức quên cả trời đất.

Chu Minh Phong một khi đắm chìm vào công việc, cũng tiến vào trạng thái quên mình.

Anh rất biết bố trí thời gian, đúng 5h30' anh đã hoàn thành công việc. Anh thu dọn qua bàn làm việc, lúc này mới có thời gian cùng tâm tư nhìn về Khương Tân Tân đang ngồi ở trên ghế sa lon.

Hôm nay Khương Tân Tân mặc chiếc váy dài màu vàng xam, là quần áo hot gần đây, thiết kế mười phần tinh xảo làm lộ xương quai xanh, tư thế ngồi của cô không tính là đoan chính, thậm chí có chút lười biếng, nhưng cũng là một cảnh đẹp ý vui. Cô đưa tay lên miễn cưỡng chống đỡ gương mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một cách nghiêm túc, không biết là nhìn cái gì, mà cô mím môi cười một tiếng, mặt mày đầy ý cười.

Chu Minh Phong nhìn cô, mà cô không có phát giác ra được.

Có đôi khi Chu Minh Phong cảm thấy, ánh mắt của mình dừng trên người cô đều sự quan tâm, đã vượt qua phạm vi bình thường.

Dựa theo tính cách của anh, anh nhất định sẽ thu hồi loại chú ý này. Dù sao cái gì đối với anh quan trọng, cái gì đối với anh không quan trọng, anh có thể phân rõ ràng. Có lẽ là do tuổi tác đi, nếu như anh gặp Khương Tân Tân lúc hơn 20 tuổi hay là lúc hơn 30 tuổi, anh sẽ không giống như bây giờ vi phạm nguyên tắc của mình, bởi vì lúc đó anh có chuyện quan trọng muốn làm hơn, cho dù là có ý, cũng rất khó dành thời gian để bồi cô, hiện tại sự nghiệp của anh đã hoàn toàn ổn định, dù bận vẫn như lúc trước, nhưng sẽ không giống như khi đó.

Chu Minh Phong cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm.

Anh ho nhẹ một tiếng.

Quả nhiên hấp dẫn chú ý của Khương Tân Tân, đầu tiên là cô không ngẩng đầu lên nhìn về phía này, mà cô nhìn thời gian trên điện thoại di động.

5h41'.

Muộn hơn mười một phút.

Một phút mười vạn, cô sắp nhận được 110 vạn nha.

Khương Tân Tân cất điện thoại rồi đứng dậy rất nhanh, một bên nhìn về phía Chu Minh Phong, một bên đi về phía cái bàn làm việc lớn kia, trên mặt tràn đầy dáng vẻ tươi cười, tựa nha muốn ăn tết vậy.

Cô đi đến trước bàn làm việc, hai tay chống lấy mặt bàn, có chút nghiêng người, hai con mắt sáng ngời, khóe môi điên cuồng giương lên: "Làm xong rồi sao?"

Chu Minh Phong ừ một tiếng.

Trên tay anh còn có một hợp đồng.

Khương Tân Tân nhìn theo chiếc bút của anh, chỉ thấy anh ký tên của mình.

Chữ của anh cứng cáp hữu lực, nét chữ cứng cáp, nhìn thôi cũng thấy có khí thế, chữ viết nhìn cũng rất đẹp.

"Nhìn cái gì?" Chu Minh Phong một bên cúi đầu ung dung đóng nắp bút, một bên thuận miệng hỏi.

"Nhìn chữ của anh thật kỹ." Đối mặt dạng với ông chủ thỉnh thoảng cho mình phúc lợi, Khương Tân Tân sẽ không keo kiệt tán dương, nịnh hót thổi đầy cầu vòng: "Tôi thấy nhiều người viết bằng bút bi, luôn cảm thấy thiếu một chút ý gì đó, bây giờ nhìn thấy anh viết bằng bút máy, thật là một loại hưởng thụ về thị giác a! Về sau nếu rảnh thì dạy tôi ký tên kiểu gì có được hay không?"

Đây cũng không phải là khoa trương.

Chỉ cần nghĩ tới ba chữ Chu Minh Phong ký trên hợp đồng đại biểu ý nghĩa gì, cũng rất tốt.

Khương Tân Tân đã cảm thấy động tác ký tên của anh rất soái, quá mức soái luôn.

Chu Minh Phong ồ một tiếng: "Vậy xem ra, tôi không thể trực tiếp cho cô thẻ được."

Khương Tân Tân vẫn còn đang thưởng thức chữ viết của anh, nghe thấy thế bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Anh sẽ không quỵt nợ a?"

Chu Minh Phong bất đắc dĩ, tiện tay mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một món đồ, anh bắt đầu cảm thấy hợp tình hợp lý sai cô, đưa bút máy vào tay cô, thản nhiên nói: "Giúp tôi mở nắp bút ra."

Khương Tân Tân:... Thật sự là tức chết nha.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Bút máy này rất có phân lượng, cũng rất có cảm nhận.

Cô mở ra, đưa hai tay cho anh.

Chu Minh Phong tựa hồ rất hài lòng, đề xuất lời mời: "Có muốn nhìn tôi viết chữ như thế nào hay không."

Khương Tân Tân:... Không dứt rồi??

Trong lòng là thì phun tào, nhưng thân thể lại rất thành thật, không chút hoang mang nào đi đến bên cạnh anh khom lưng xuống.

Chu Minh Phong dừng lại, chỉ ngửi thấy một cỗ hương cam thơm ngát quanh quẩn ở mũi anh.

Khương Tân Tân xích lại gần nhìn, cách Chu Minh Phong càng ngày càng gần, lúc này mới phát hiện chính mình không nhìn lầm, thật sự là chi phiếu.

Cô thật là có tiền đồ a, trước khi xuyên sách thì chỉ thấy chi phiếu trên TV, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy chi phiếu.

Chu Minh Phong người này thật là... Khương Tân Tân không nói chuyện với anh, cũng không cho anh một ánh mắt dư thừa nào, anh thần thần bí bí che dấu con số, đã kinh động đến tinh thần của cô, cô thấy anh chậm rãi viết con số không, sau đó viết được mười con số không, với tính nôn nóng cô không nhịn được: "Không phải bình thường đều viết từ bên trái sang bên phải sao? Tại sao anh viết từ phải sang trái?"

Thấy tốc độ viết của anh chậm như rùa, cô không đợi lâu được a!

Quá tra tấn người!

Chu Minh Phong còn có chút húng thú với thủ đoạn này: "Do quen tay thôi. Làm sao?"

Khương Tân Tân có thể có ý kiến gì chứ.

Dù sao chi phiếu là của anh.

Cô cười cười, rồi hồn nhiên để hơi nóng rơi bên tai Chu Minh Phong: "Cái thói quen này của anh thật tốt a."

Chu Minh Phong tiếp tục che che dấu dấu chữ trên tờ chi phiếu.

Lúc đầu là mười vạn, cô thấy anh điền số không, còn tưởng rằng anh chơi bốn bỏ lên năm muốn làm mất số lẻ, không cho một trăm mười vạn, mà cho một trăm vạn.

Cô cũng không nóng nảy, thiếu mười vạn thì thiếu mười vạn đi!

Hôm nay thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn a, làm hao một trăm vạn của anh!

Khương Tân Tân mừng phấn khởi, đã không còn lo lắng, lúc đang chuẩn bị đứng dậy, thì nghe được âm thanh trầm thấy của Chu Minh Phong: "Không tiếp tục nhìn nữa?"

Ngay tại lúc cô nghi hoặc, chỉ thấy anh ở trước 100 vạn, viết một số hai.

???

Hai trăm vạn??

Thế mà so với cô nghĩ nhiều hơn 90 vạn.

"Đây có phải hay không... Nhiều?" Khương Tân Tân hỏi.

Chu Minh Phong đã đóng kín nắp bút: "Bốn bỏ lên năm."

Khương Tân Tân mặt mày hớn hở, lão đại là lão đại, không giống với phàm nhân chơi bốn bỏ lên năm như cô. Nếu như cô tính bốn bỏ lên năm thì sẽ mất số lẻ, trực tiếp viết một trăm vạn, lão đại liền thêm vào chín mươi vạn. Cách làm không giống a.

"Đại khí."

Chu Minh Phong lấy chi phiếu đưa cho cô.

Bởi vì cái gọi là chưa ăn qua thịt heo đã thấy heo chạy, Khương Tân Tân biết chi phiếu không thể bị nhăn, nếu không sẽ mất đi hiệu lực. Cô cẩn thận từng li từng tí cầm nó, sợ sẽ có một tia nếp nhăn. Nhìn thoáng qua chiếc túi hôm nay của mình, để tấm chi phiếu này xuống còn dư chỗ, bất quá cô vẫn lo lắng, liền nhìn về phía Chu Minh Phong, thành khẩn hỏi: "Có thể cho tôi mượn một quyển notebook không?"

Chu Minh Phong bật cười, đứng dậy, tìm kiếm trong giá sách một lát, không tìm được quyển notebook mới, xoay người lại hỏi: "Cũ cũng được chứ?"

"Đương nhiên!"

Chu Minh Phong đưa cho cô một quyển notebook không nhẹ, cô tiện tay mở ra, đem chi phiếu bỏ vào, lúc này mới có tâm tư nhìn nội dung quyển này một chút, ngoài ý muốn phát hiện, đây là chữ viết của Chu Minh Phong, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh: "Đây là?"

"Tôi tiện tay viết một vài thứ." Ánh mắt Chu Minh Phong mỉm cười: "Cứ xem như là những sinh ý tâm đắc nhất khi chơi thị trường chứng khoán đi."

Lúc này Khương Tân Tân mới thật sự chấn kinh.

Cô không thể tin được vận khí của mình sẽ tốt như thế. Khi tới đây để trưng cầu ý kiến của luật sư, thuận tiện bồi Chu Minh Phong tăng ca, thế mà nhận được hai trăm vạn, cái này cũng coi như xong. Dù sao hai trăm vạn đối với Chu Minh Phong mà nói, cũng chính là chín con trâu mất một sợi lông, nó như là người bình thường làm mất 200 tệ, thậm chí là hai xu. Làm Khương Tân Tân kinh hỉ nhất chính là quyển notebook này, cô dám nói giá trị bên trong tuyệt đối tuyệt đối vượt xa hai trăm vạn!

Trong lúc nhất thời cô ngây dại.

Chỉ kinh ngạc nhìn Chu Minh Phong.

Chu Minh Phong cười nói: "Không phải là muốn tôi lên lớp dạy cho cô sao? Tôi không có thời gian, cô có thể lật qua. Có cái gì không hiểu thì buổi tối hỏi tôi."

Lần này Khương Tân Tân thật sự cảm động.

Cô cảm thấy hiện tại hình tượng của Chu Minh Phong trong lòng cô đã cao hơn rất nhiều rồi.

Ô ô ô ô.

Trong mắt cô đầy sự cảm động, Chu Minh Phong không phải là không nhìn thấy.

Chu Minh Phong cầm lấy áo treo ở giá: "Đi thôi."

Khương Tân Tân cất cuốn notebook như trân như bảo này vào trong túi rất nhanh, rồi đi theo. Mặt mày hớn hở đi bên cạnh Chu Minh Phong, Chu Minh Phong nhìn cô một cái, sau đó nâng cánh tay lên, cô lập tức ngầm hiểu, một chút đều không nhăn nhó bám vào khuỷu tay anh, cười tủm tỉm nói: "Vận khí hôm nay của tôi quả nhiên tốt hơn bình thường."

Hai người từ văn phòng đi ra, lúc đi đến thang máy thì có đi qua văn phòng dành cho thư ký với trợ lý.

Chu Minh Phong cùng Khương Tân Tân đứng ở trước cửa ra vào, đưa tay ra gõ cửa một cái.

Trợ lý Lưu lập tức tới mở cửa.

Khương Tân Tân nhìn thoáng qua bên trong, phòng này có bốn bàn làm việc, ngoại trừ trợ lý Lưu, thì còn ba thư ký khác. Giờ này, ba thư ký kia đều hết sức chăm chú nhìn màn hình máy tính, bộ dáng chăm chỉ làm việc.

Trợ lý Lưu coi như là người quen của Khương Tân Tân, lúc này cũng thoải mái lên tiếng chào: "Phu nhân."

Khương Tân Tân cười nói: "Cậu tôtz cậu tốt."

Chu Minh Phong chờ bọn họ hàn huyên xong, thì mới nói: "Tiểu Lưu, tôi hôm nay tan làm sớm, bữa tiệc của Vương tổng cậu nói tôi không đến được, còn có, mấy người làm xong sớm thì tan tầm đi."

Trợ lý Lưu vội vàng đáp ứng: "Vâng, Chu tổng, ngài có cần tôi đặt phòng ăn cho ngài với phu nhân không?"

"Không cần." Chu Minh Phong suy nghĩ nói: "Hôm nay hẳn là ngày kỷ niệm kết hôn của cậu?"

Trợ lý Lưu biết trí nhớ Chu tổng luôn luôn tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ tốt đến trình độ này, lần trước cậu chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Chu tổng lại nhớ kỹ?

Cậu thụ sủng nhược kinh gật đầu: "Đúng thế."

Chu Minh Phong nghĩ nghĩ, rồi nhìn đồng hồ: "Hôm nay cậu nên tan tầm sớm hơn một chút đi, bồi vợ cậu nhiều hơn, còn có, số điện thoại của Giang tổng chắc cậu biết, nếu như mà cần, thì có thể dùng cái của tôi."

Trợ lý Lưu đã bị Chu Minh Phong làm cảm động.

Cậu đi theo Chu tổng cũng được mấy năm rồi, mấy năm nay, không phải là không có người ra mức lương cao hơn để đào cậu, nhưng cậu vẫn không đáp ứng, nói trắng ra là do cậu tin vào cách làm việc của Chu tổng.

Cậu vẫn cảm thấy, cậu sẽ không gặp Chu tổng thứ hai đâu.

Chu Minh Phong nói tới Giang tổng, chính là ông chủ của nhà hàng Dung Khê. Nhà hàng Dung Khê là nhà hàng khó hẹn nhất ở Yên Kinh, có khi dù hẹn trước một tháng thì vẫn chưa đến lượt, Chu Minh Phong với Giang tổng là bạn tốt nhiều năm, Giang tổng để cho Chu Minh Phong một phòng ăn riêng ở nhà hàng Dung Khê. Chỉ cần anh nói muốn đến, không cần hẹn trước, cứ đến đó là có vị trí ngắm cảnh tốt nhất.

"Chu tổng, cám ơn." Trợ lý Lưu chân thành thật ý nói cám ơn.

Chu Minh Phong tao nhã cười một tiếng: "Không cần phải khách khí."

Sau khi nói xong, Chu Minh Phong liền dẫn Khương Tân Tân rời đi, trợ lý Lưu vẫn còn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn.

Sau một lúc lâu, thẳng đến khi có âm thanh cửa thang máy đóng lại truyền đến, một thư ký khác mới vỗ vỗ ngực: "Làm tôi sợ muốn chết, đột nhiên Chu tổng tới."

Kỳ thật Chu tổng được coi là lãnh đạo rất tốt, cho bọn họ phúc lợi với đãi ngộ tốt, nhưng không biết vì cái gì, dù anh có ôn hòa như thế nào, thì cấp dưới cũng không dám lỗ mãng, càng miễn bàn đến chuyện được đà lấn tới, coi Chu tổng là người dễ dãi.

"Bất quá, vẫn là Lưu ca có mặt mũi nhất ở chỗ này!" Thư ký cười một tiếng, hạ giọng nói với đồng ngiệp khác: "Vợ của Chu tổng dáng dấp thật dễ nhìn, bất quá ngươi có nhìn ra cô ấy là ai? Tôi cảm thấy mình nên nhìn thật kỹ là ai ài!"

"Đây là trà sữa vừa lấy, tôi ở trong phòng trà vẫn còn chưa nhìn thấy..."

Ba thư ký này vừa làm việc vừa thảo luận, mặc dù ngồi buôn chuyện nhưng vẫn xử lý công việc hết sức tốt.

Trợ lý Lưu trở lại bàn làm việc của mình, nhớ tới lời nói của Chu tổng, trịnh trọng suy nghĩ: Tôi nhất định sẽ làm việc cho Chu tổng đến khi về hưu!! Ai cũng đừng nghĩ đào được tôi!

Một bên khác, Khương Tân Tân đi theo Chu Minh Phong tiến vào thang máy, liếc mắt nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh còn nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn của trợ lý Lưu nha."

Lão nam nhân này, còn rất có tiềm chất là một người đàn ông ấm ấp.

Ngườ đàn ông ấm áp, nguy!

Lực sát thương không thua gì trai thẳng, phượng hoàng nam.

Bất quá Chu Minh Phong không phải lúc nào cũng vậy. Tóm lại, đối Khương Tân Tân mà nói, Chu Minh Phong tựa như là một chiếc gương, cô luôn cảm thấy, chỉ cần nhìn cách anh ứng xử, thì như là đã đọc qua vạn quyển sách.

Chu Minh Phong nghiêng đầu nhìn cô: "Lần trước nghe trợ lý Lưu nói qua một lần. Cậu ta vừa tốt nghiệp liền làm việc ở bên cạnh tôi, là một người rất tài còn có thể chịu khổ."

Cho nên, anh cảm thấy, cho trợ lý Lưu điểm phúc lợi ấy, kỳ thật còn chưa đủ.

Khương Tân Tân xích lại gần một điểm, trêu chọc nói: "Tôi nhìn thấy hốc mắt của trợ lý Lưu rất nhanh đã đỏ, chúng ta rời đi chậm một chút nữa thôi, không chừng trợ lý Lưu sẽ khóc."

Chu Minh Phong bất đắc dĩ nói: "Khoa trương."

"Làm nhân viên của anh thật tốt." Khương Tân Tân cảm khái một câu tận đáy lòng.

Đầu năm nay, lãnh đạo giống như Chu Minh Phong không nhiều lắm, nhất là có địa vị xã hội như này. Thế mà có thể ghi nhớ ngày kỷ niệm mà cấp dưới chỉ thuận miệng nói ra. Cuối cùng cô đã hiểu ra, Chu Minh Phong vì cái gì mà có thể thành công như thế.

Chu Minh Phong: "Thật sao?"

Khương Tân Tân lại chân chó nói một câu: "Khi là người nhà của anh cũng rất tốt!"

Cô lại muốn nói, Chu Diễn thật là người trong phúc không biết phúc nha, nếu như Chu Minh Phong là ba ba cô, cô sẽ vui vẻ đến mức phát khóc.

"Rất hâm mộ Chu Diễn a." Khương Tân Tân cho anh thấy rõ lập trường của mình, bổ sung một câu: "Hai người các anh, tôi là người ở cùng anh a."

Ai kêu cô với Chu Minh Phong mới là người trưởng thành đâu.

Chu Minh Phong nhịn không được cười lên: "Tôi cảm thấy, tôi với cô, thì người ở cùng cô là nó."

Khương Tân Tân kinh ngạc: "Làm sao có thể!"

Chu Minh Phong nói: "A Diễn rất thích cô."

"May mắn kiến thức của tôi nhiều, nếu không nghe được kiểu nói này của anh, tôi sẽ không biết từ thích có nghĩa là gì đâu nha."

Chu Minh Phong không muốn cùng cô tranh luận.

Khương Tân Tân nghĩ nghĩ còn nói: "Vậy được rồi, tôi quyết định, về sau nếu hai người mà cãi nhau, có mười lần, thì tôi đứng về phía anh tám lần, lưu lại hai lần cho nó."

Đúng lúc này, thang máy đã đến bãi đỗ xe, cửa thang máy mở.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc tan làm, nên bãi đỗ xe không có nhiều người, Khương Tân Tân lái xe tới, Chu Minh Phong đi theo cô ngồi lên xe. Khương Tân Tân cảm thấy hôm nay mình thu hoạch được rất lớn, một là có được tấm chi phiếu hai trăm vạn, hai là quyển ghi chép của Chu Minh Phong, thân là học sinh thì làm sao lại muốn lão sư mệt nhọc đây? Cô quả quyết ngồi vào ghế lái, nói với Chu Minh Phong: "Để tôi lái xe cho, anh nên ngồi ghế nghỉ ngơi tốt đi!"

Ngồi lên xe rồi thắt chặt dây an toàn, Khương Tân Tân mới hỏi Chu Minh Phong: "Trực tiếp về nhà sao?"

Chu Minh Phong rũ mắt, dường như đang tự hỏi: "Ăn ở bên ngoài đi."

Khương Tân Tân: "Tốt! Tôi mời anh."

Hôm nay nếu như cô không mời khách, thì không thể được.

Dù sao cũng có hai trăm vạn, còn cầm quyển ghi chép của Chu Minh Phong —— mật mã tài phú.

Còn chưa tới sáu giờ, nên đường không bị tắt, một đường thuận lợi không trở ngại đến một nhà hàng mới mở.

Nhà hàng này vừa mới mở nên vẫn còn có chương trình khai trương, khách cũng không ít, Khương Tân Tân nghĩ kỹ cô mời khách vậy nên phải có thành ý, đang trên đường đi vào nhà hàng, tuyệt đối không thể để ông chủ Chu nếm được tư vị chờ đợi. Nào biết được vừa mới tới cửa nhà hàng, có nhân viên phục vụ dẫn vào, còn chưa kịp chọn vị trí ăn, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng đi tới, mặt rất nhiệt tình hàn huyên với Chu Minh Phong: "Chu tổng, thật đúng là ngài!"

Chu Minh Phong cũng sửng sốt một chút, lập tức nói: "Trần tổng, ngươi tốt."

Trần tổng lúc này mới chú ý tới Khương Tân Tân: "Vị này là?"

Chu Minh Phong cười giới thiệu: "Đây là phu nhân tôi."

Trần tổng rõ ràng đã choáng, qua một hồi lâu mới phản ứng được: "Chu tổng ngài kết hôn? Làm sao mà tôi không nghe thấy gì!"

Chu Minh Phong: "Phu nhân tôi không thích trương dương, sau này nếu rảnh rỗi, có thể sẽ làm hôn lễ bổ sung, đến lúc đó sẽ phát thiệp mời cho ngươi."

Khương Tân Tân:? Không, tôi thích trương dương.

Tại sao lại đem cái nồi này đẩy lên trên người cô a!

"Nhất định a!" Trần tổng lại gọi quản lý đại sảnh, nói với Chu Minh Phong: "Chu tổng, ngài cùng phu nhân đi tới phòng ăn đi, còn nữa tiền ăn cứ ghi tên tôi, Chu tổng, nhất định không nên khách khí!"

Chờ vị Trần tổng nhiệt tình này rời đi, Khương Tân Tân cũng đi theo Chu Minh Phong tiến vào phòng ăn trang hoàng tinh xảo, lúc này mới hỏi: "Ai vậy?"

Người luôn luôn trấn định – Chu Minh Phong, khó mà tạm ngừng.

Bởi vì anh không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Anh khó xử, Khương Tân Tân đều nhìn ở trong mắt.

Thế nên, cô càng tò mò vị Trần tổng này đến tột cùng là thần thánh phương nào, cô kéo cái ghế ra, chuyển đến bên cạnh anh, cánh tay sát cánh tay, cô truy vấn: "Ai nha?"

Chu Minh Phong nhéo nhéo mũi, thật sự bị Khương Tân Tân cuốn lấy không được, lúc này mới nói ra: "Cha dượng đầu tiên của A Diễn."

Biểu lộ của Khương Tân Tân phảng phất như bị sét vậy đó: "..."

Bầu không khí đột nhiên trầm mặc, Khương Tân Tân cười cười khô cằn: "Hai người giống như khá tốt."

Chu Minh Phong: "Thịnh tình không thể chối từ."

Khương Tân Tân hiểu rõ, thuận miệng nói ra: "Thật thần kỳ."

Cô không nghĩ tới Chu Minh Phong cư nhiên có thể cùng vợ cũ đương nhiệm, không, không đúng, là có quan hệ khá tốt với chồng nhiệm kỳ của vợ cũ.

Hai người gặp nhau không mặt đỏ tía tai, thậm chí còn có bộ dáng tùy lúc đều có thể uống rượu nói chuyện trời đất.

Đây chính là người đàn ông thành thục trên thế giới sao?

Chẳng lẽ Chu Minh Phong sẽ không có một chút vi diệu ở trong lòng?

Phục vụ đi tới giúp bọn họ gọi món ăn.

Trong đó có hỏi khẩu vị cấm kỵ, phục vụ hỏi Khương Tân Tân: "Có dấm không?"

Khương Tân Tân gật đầu.

Sau đó kịp phản ứng, phát hiện Chu Minh Phong đang nhìn mình, rõ ràng ánh mắt của anh biểu lộ trước sau như một, nhưng Khương Tân Tân cẩm thấy không được tự nhiên, cưỡng ép biểu hiện của mình có chút hài hước.

Cô cố ý ép cuống họng hỏi Chu Minh Phong: "Anh có ăn dấm hay không nha?"

Chu Minh Phong giống như là có chút bất đắc dĩ: "Tôi theo cô."

Ý là, cô ăn thì tôi liền ăn, cô không ăn tôi sẽ không ăn.

Khương Tân Tân: "..."

Cô quả quyết nhìn về phía phục vụ: "Mặc dù tiên sinh của tôi muốn ăn dấm, nhưng hôm nay đồ ăn của chúng tôi đều không cần cho dấm, cám ơn."

Phục vụ cảm thấy hai người này có chút không thấu hiểu nhau.

Bất quá vẫn ghi lại khẩu vị của bọn họ rồi ra cửa.

"Tốt a, tôi nói thật." Khương Tân Tân còn nói: "Làm sao anh có quan hệ không tệ lắm với cha dượng đầu tiên của Chu Diễn."

Làm sao thoát khỏi chướng ngại về tâm lý?

Chu Minh Phong uốn nắn cô, "Không phải là không tồi, chỉ là gặp mặt sẽ chào hỏi, đây là lễ phép."

Khương Tân Tân: "..."

Thế mà lại bình tĩnh như thế.

Cho nên người này từ trước cho tới nay sẽ không bao giờ ghen, sẽ không có lúc mất lý trí sao?

Có lẽ đây chính là người đàn ông thành thục?

A quái không có thú vị.

Một bữa cơm, Khương Tân Tân với Chu Minh Phong ăn khá tốt, Chu Minh Phong có thể tan tầm sớm đồng thời ăn bữa tối ở bên ngoài, đã coi như là phá kỷ lục, giống như là hoạt động đi xem phim vậy, trước mắt đối với anh mà nói vẫn xa xỉ như cũ, hai người sau khi ăn cơm xong, thì chuẩn bị về nhà, trên đường về nhà có chút tắt đường, lúc về đến cửa biệt thự Sâm Lâm, đã hơn tám giờ. Khương Tân Tân có thói quen nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, phát hiện ánh đèn vốn nên có ở cửa hàng thì không thấy đâu, lúc này chỉ có một màu đen kịt, cô dừng xe lại, bấm dãy số gọi cho Từ Tòng Giản, đầu bên kia rất nhanh liền nhận, khí tức có chút bất ổn: "Khương tổng, trong cửa hàng bị mất điện, tôi vừa nhìn một chút, hẳn là mạch điện cháy hỏng, đã gọi điện thoại cho bên bất động sản rồi, bên đó nói nửa giờ sau sẽ có người tới kiểm tra với tu sửa."

Khương Tân Tân ừ một tiếng: "Tôi lập tức tới đó, trước tiên cậu đừng đụng vào công tắc nguồn điện, chú ý an toàn."

Sau khi nói xong, cô liền cúp điện thoại, tháo dây an toàn ra, cầm lấy túi xách để một bên rồi chuẩn bị xuống xe, đương nhiên cô vẫn chưa quên Chu Minh Phong ngồi ở trên xe, lúc xuống xe cô khom lưng nói với anh: "Anh chắc hẳn còn có công việc cần xử lý đi, không cần phải để ý tôi, anh lái xe trở về nhà đi, tôi xử lý xong bên này thì sẽ về nhà sau."

Chu Minh Phong dừng một chút: "Được."

Khương Tân Tân đóng cửa xe, nhanh chân chạy về phía cửa hàng tiện lợi.

Đi vào trong cửa hàng, cả người cô đã toát mồ hôi.

Ánh đèn vốn nên sáng, khí lạnh bên trong cửa hàng, giờ này khắc này cửa hàng chỉ có khí nóng, tựa như là cái lồng hấp vậy.

Khương Tân Tân gọi vài tiếng, mơ hồ nghe được âm thanh của Từ Tòng Giản truyền từ phòng chứa đồ đến, cô liền mở đèn pin điện thoại ra rồi đi đến phòng chứa đồ. Quả nhiên lúc đi vào, liền thấy Từ Tòng Giản đang giơ đèn pin, vẻ mặt nghiêm túc xem mạch điện ở hộp công tơ điện.

Khương Tân Tân đi tới phía sau cậu, cất điện thoại di động vào trong túi, đưa tay ra lấy đèn pin của Từ Tòng Giản: "Không được đụng vào cái này, rất nguy hiểm, những thứ này bên bất động sản sẽ đến đây xem."

Từ Tòng Giản xoay đầu lại.

Bên trong phòng chứa đồ vốn rất nhỏ hẹp, hai người đứng rất gần nhau, Từ Tòng Giản có chút thất thần, cậu dời ánh mắt đi, có thể là do cảm thấy khát nước, cuống họng hơi khô rát: "Không quan hệ, tôi biết chừng mực, bình thường mạch điện trong nhà bị hỏng, toàn tự tôi sửa chữa."

Khương Tân Tân thấy trên trán Từ Tòng Giản toàn mồ hôi, cô liền đưa tay vào tìm đồ trong túi xách, sau đó tìm ra được chiếc quạt điện nhỏ, cô giơ lên trên cô của cậu.

Ngay lập tức, Từ Tòng Giản cảm thấy một trận thanh mát.

Cậu có chút không được tự nhiên: "Không, không cần."

Khương Tân Tân cười: "Tôi nhìn ra được cậu đang nóng không chịu được, được rồi, tôi biết cậu rất lợi hại, bất quá vẫn nên đợi người bên bất động sản cử đến đây. Buổi tối hôm nay không mở cửa nữa, nếu không, cậu về nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi ở chỗ này chờ bên bất động sản tới là được."

Từ Tòng Giản không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không, vẫn là tôi ở chỗ này, tôi tương đối hiểu rõ, Khương tổng, cô nên về nhà đi, nơi này rất nóng."

"Ài." Khương Tân Tân thở dài một hơi: "Một mình cậu ở chỗ này tôi làm sao yên tâm được."

Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Cậu vẫn còn chưa ăn cơm đi?"

Từ Tòng Giản vô thức nói: "Đã ăn."

"Mới là lạ." Khương Tân Tân đưa đèn pin ở trên tay mình cho cậu, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.

Cô quay người đi ra khỏi phòng chứa đồ, đi thẳng đến kệ hàng: "Hình như có sản phẩm mới ra mắt thị trường, khẩu vị cậu ăn là gì? Sớm biết như vậy đã mua cho cậu một phần đồ ăn ở bên ngoài."

Ở trong phòng chứa đồ, Từ Tòng Giản đưa tay lau lau mồ hôi trên trán.

"Gà tây? Quên đi, hiện tại nóng như vậy ăn thì càng nóng."

Âm thanh lầm bà lầm bầm của Khương Tân Tân truyền từ bên ngoài vào.

Mặc dù thời gian ở chung không tính là dài, nhưng Khương Tân Tân đối với khẩu vị của Từ Tòng Giản có chút hiểu rõ.

Cậu không kén ăn, cái gì đều ăn.

Trên tay Từ Tòng Giản còn cầm quạt điện nhỏ của Khương Tân Tân.

Gió thổi ra từ quạt mang theo một cỗ hương cam ngọt dịu.

Cậu nghĩ nghĩ, đi ra, còn chưa đi đến bên cạnh Khương Tân Tân, thì thấy một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện sau lưng Khương Tân Tân.

Cậu dừng bước.

Khương Tân Tân ngồi thẳng lên, một chút cũng không chú ý người phía sau, xém chút nữa ngã sấp xuống, may là bàn tay Chu Minh Phong to, ôm eo của cô. Anh biết cô sợ nóng, đợi cô đứng vững thì anh liền buông tay ra.

Khương Tân Tân bị giật nảy mình, vừa nhìn thấy mặt, càng kinh ngạc hơn: "Anh không trở về nhà sao?"

Chu Minh Phong không trả lời vấn đề này.

Gặp cô nóng đến mức trán toàn mồ hôi, khẽ thở dài một hơi. Lập tức đưa cái tay không vội không chậm kéo kéo cà vạt, sau khi kéo được cà vạt ra, với một cách tự nhiên để lên bả vai cô, để cô quay lưng lại, động tác của anh không tính là vụng về, nhưng tuyệt đối cũng không nhanh nhẹn, rất thuận lợi cuốn mái tóc dài của cô, sau đó dùng cà vạt buộc nó lại, nhìn dở dở ương ương, nhưng có thể làm Khương Tân Tân thoát khỏi cái nóng rất nhiều.

Thời tiết giữa hè, thả tóc xuống rất nóng.

Cả ngày hôm nay cô đều ở trong phòng có khí lạnh nên không có cảm giác gì, lúc này ở cửa hàng tiện lợi bị cắt điện có một chút thôi, mà cô cảm thấy da đầu mình muốn nổ tung rồi.

Giờ này phút này, là Chu Minh Phong giải cứu cô.

Có một chút mát mẻ ập đến.

Khương Tân Tân giơ tay lên sờ lên tóc, sờ vào cà vạt của anh.

Trí nhớ của cô không tồi, còn nhớ rõ hôm nay anh thắt cà vạt màu xanh nước biển.

"Cám ơn a." Khương Tân Tân từ tận đáy lòng nói cám ơn.

Chu Minh Phong nhìn quanh cửa hàng một chút: "Bên kia nói như thế nào?"

Khương Tân Tân: "Bên kia phải mấy một lúc mới có thể đến đây."

"Ân." Chu Minh Phong xắn tay áo sơ mi lên, nhìn Từ Tòng Giản cách đó không xa, ngữ khí khách khí mà bình tĩnh: "Thùng dụng cụ ở đâu?"

Khương Tân Tân sửng sốt: "Anh, anh sẽ sửa?"

Chu Minh Phong: "Thử một chút."

Từ Tòng Giản trầm mặc đi ôm thùng dụng cụ tới, Chu Minh Phong tiếp lấy.

Chu Minh Phong đã ăn khổ thật nhiều mới có thành tựu như hôm nay, loại chuyện này trước kia anh từng làm qua, hiện tại không quá thuần thục. Bất quá giờ đồ vật như thế nào anh không thể quên được, anh rõ ràng chuyên nghiệp hơn Từ Tòng Giản một chút, tắt công tắc nguồn điện đi, sau đó bắt đầu kiểm tra tu sửa, ngẫu nhiên cũng lên tiếng sai xử Khương Tân Tân.

"Chiếu vào bên này, đúng rồi."

"Trên trán tôi có mồ hôi, rất phiền phức giúp tôi lau một chút."

Khương Tân Tân bận bịu đến bận bịu đi, không gian nhỏ hẹn, Từ Tòng Giản chỉ đứng ở ngoài cửa, nhìn hai người bận rộn.

Chỉ có thể nói Chu Minh Phong là người toàn năng.

Thời điểm người bên bất động sản chạy tới, thì đèn trong cửa hàng tiện lợi đã phát ra ánh sáng rồi.

Khương Tân Tân một mặt không thể tưởng tượng nổi: "Anh thế mà lại biết sửa cái này!"

Có lầm hay không, anh có lưu lại cho người ta con đường sống không đây, đến cả cái này cũng biết?

Biết kiếm tiền làm ăn còn chưa tính, ai bảo anh là Chu tổng, nhưng bây giờ anh đến cái này cũng biết...

Khương Tân Tân cảm thấy: Cái người đàn ông này đúng là có chút tốt.

Chu Minh Phong vẫn bình tĩnh: "Đưa tôi đi rửa tay."

"A nha." Khương Tân Tân mang Chu Minh Phong tới phòng rửa tay của cửa hàng tiện lợi.

Toàn bộ cửa hàng tiện lợi cũng rất nhỏ, phòng rửa tay đương nhiên cũng sẽ không lớn.

"Giúp tôi xắn tay áo cao hơn một chút."

Khương Tân Tân đứng bên cạnh Chu Minh Phong, xích lại gần anh, cúi đầu giúp anh xắn tay áo thật chắc.

Chu Minh Phong khom lưng, vòi nước chảy vào tay anh, anh chậm rãi rửa tay, ngẩng đầu lên: "Chỉ là nghiệp dư, vừa vặn cái này trục trặc không khó. Không tính là gì."

Khương Tân Tân: Lão Versailles.

Bất quá cái người đàn ông... Thật sự rất khiêm tốn!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...