Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản

Chương 38



Edit by MaiAnh

Beta by DiiHy

"Ông có xã giao à sao mà về muộn vậy?"

Ngô Quốc Diệu bị tiếng nói đột ngột này làm cho khiếp sợ kêu lên một tiếng, ánh mắt quét một vòng qua phòng khách mới phát hiện vợ đang ngồi trên sô pha, oán trách nói: "Nếu bà còn chưa đi ngủ, sao không bật đèn lên, ngồi ở đây làm tôi guật cả mình là có ý gì?"

Vương Thiến Như chính là cố ý không bật đèn chờ đến tận bây giờ, nhìn rõ chồng mình có tật giật mình cười lạnh nói: "Nếu là trong lòng anh không có quỷ, thì sẽ bị việc nhỏ này dọa cho giật mình sao?"

Sắc mặt Ngô Quốc Diệu khẽ thay đổi, ngay sau đó ông ta đi ra sau sô pha, bóp vai cho vợ lấy lòng nói: "Cái gì mà quỷ với không quỷ chứ, bà nghĩ lại xem không gian tối om như vậy, vốn tưởng rằng không có ai, đột nhiên lại vang lên một âm thanh, bà nói làm sao mà không dọa người được, hơn nữa từ trước đến nay tôi cũng chưa giấu diếm được bà chuyện gì, trong lòng lại trong sáng cực kì."

Cảm thấy đã trấn án được vợ, Ngô Quốc Diệu liền dừng động tác ở tay lại, nói: "Hôm nay Hồ tổng mời khách, ông ta có việc nhờ tôi, cho nên tôi uống với ông ta đến bây giờ."

Nói vậy, Ngô Quốc Diệu cố ý nghiêng người về phía Vương Thiến Như giống như là không sợ bà phát hiện ra dấu vết gì để lại: "Bà xem người tôi toàn là mùi rượu, tôi phải đi tắm cái đã."

Nhìn bóng dáng người đàn ông đi về phía phòng tắm, Vương Thiến Như lạnh lùng cười, người đàn ông này thật đúng là coi bà không khác gì một kẻ ngốc mà qua mặt, thật sự nghĩ bà không biết hắn bên ngoài đang nuôi dưỡng loại tiện nhân không biết xấu hổ kia sao!

Bình thường giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác, khi cảm nhận được người đàn ông bên giường này có vấn đề, trước tiên bà tìm một thám tử tư, vẫn luôn theo dõi hành tung của Ngô Quốc Diệu.

Lúc đầu bà cũng không tin rằng chồng mình lại phản bội bà, ở bên ngoài có người phụ nữ khác. Chỉ là khi thám tử tư đem ảnh chụp hai người đều đang ôm nhau tiến vào khách sạn đặt trước mặt bà, thì Vương Thiến Như chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đem mọi thống khổ đều nuốt vào trong bụng.

Hôm nay bà ngồi đây chờ, cũng là vì thám tử tư đã sớm đem ảnh chụp một đôi cẩu nam nữ cùng nhau đi hẹn hò ăn cơm đưa cho bà, lời nói đi xã giao trong miệng người đàn ông kia cũng không giả, chỉ là trước đó hơn một nửa thời gian đó là để trên người của con đàn bà kia!

Vốn dĩ bà còn nghĩ người đàn ông này sẽ vì áy náy mà thẳng thắn nói mọi chuyện cho bà, sau đó dứt khoát thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà, không cần ở đaay cản trở ánh mắt của bà, như vậy bà còn có thể nhìn người đàn ông này tốt hơn một chút. Kết quả vẫn là bộ dạng lén lút không biết sai chút nào.

Việc trước mắt Vương Thiến Như muốn làm nhất chính là ly hôn, chỉ là nếu nói ra Ngô Quốc Diệu chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa Vương Thiến Như cũng không muốn nhận một chút bồi thường tinh thần theo quy định của pháp luật.

Năm đó là bà và ông ta vất vả, cực khổ khổ dốc sức làm mới có cuộc sống như bây giờ, dựa vào cái gì mà ông ta muốn vứt bà ra ngoài, sau đó thoải mái hưởng những thứ này.

Để bà thấy, loại àn ông thúi tha này nên đi ra khỏi nhà, một phân tiền cũng đừng mong mà lấy đi để có thể chơi đùa cùng tiện nhân kia.

Chỉ tiếc rằng, luật pháp cũng không bảo vệ quyền và lợi ích của người phụ nữ đáng thương về phương diện này, nhiều nhất cũng chỉ yêu cầu người đàn ông phải bồi thường một cách dứt khoát, thậm chí nếu ghê tởm hơn, là sẽ trách mắng bà một hai phải đem sự việc không đáng này làm lớn lên, hơn nữa sẽ lấy cái gọi là đạo đức ra để nói vì bà quá mức ngang ngược mới làm cho người đàn ông này chịu không nổi nên ở bên ngoài tìm tiểu nữ nhân ôn nhu để thoải mái.

Đệch, dựa vào cái gì!

Lòng dạ Vương Thiến Như rất tàn nhẫn, bà không chỉ muốn cùng Ngô Quốc Diệu ly hôn, còn muốn Ngô Quốc Diệu sau này cũng đừng nghĩ sẽ trải qua ngày tháng yêu lành, càng đừng nghĩ sẽ có một cuộc sống sung sướng bên cạnh con tiện nhân kia sau khi vứt bỏ bà!

Chỉ là cụ thể nên làm như thế nào...... Vương Thiến Như ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng đã có kế hoạch.

*

Sau ngày đó Mạc Nhiên không cùng Tần Thâm chặt đứt liên lạc nữa, ngược lại là hôm sau, Mạc Nhiên đột nhiên nhớ tới tình tiết ở giữa cuốn tiểu thuyết là Tần thị bị Hạ Thừa Diễn lợi dụng, cướp về làm hòn đá kê chân cho hắn, vì thế vội vàng báo tin này cho Tần Thâm bảo anh chú ý cảnh giác Hạ gia.

Tần Thâm tất nhiên là vui sướng vì Mạc Nhiên có thể suy nghĩ cho anh, vì thế liền như đứa trẻ được cho kẹo, dành thời gian điều tra người trên mạng gần đây đã dẫn tiết tấu hắt nước bẩn lên người cô, sau đó nói từng chuyện cho Mạc Nhiên, hỏi cô muốn xử lí thế nào.

Đương nhiên, Tần Thâm cũng không cần Chung Hân Ý phải cố gắng giúp anh, mà tận dụng toàn bộ khả năng của chính mình để tìm kiếm cơ hội, vì thế anh đã đưa ra lời đề nghị gặp mặt và bàn cụ thể

Mạc Nhiên hiếm khi không từ chối, giấc mơ hôm trước làm cô hoang mang về cái vấn đề kia đã lâu. Cô muốn hỏi Tần Thâm một chút, người cùng cảnh ngộ với cô là có phải đã trải qua chuyện tương tự với cô hay không. Mà loại chuyện xuyên sách này chỉ thích hợp lén gặp mặt để nói chuyện.

Hơn nữa, cô vừa mới nhận được một đồ vật vô cùng thú vị, đúng lúc Mạc Nhiên có thể thương lượng với Tần Thâm một phen.

Nhìn chuyển phát nhanh gửi về nhà bọn họ không lâu trước đây, lại không viết rõ người gửi là ai, trên môi Mạc Nhiên hiện ra một nụ cười lạnh.

Lý do thứ ba để cô không từ chối, chính là vào buổi tối hôm đó, Mạc Nhiên ở trong mộng bị nguyên chủ đánh thức, nên muốn nhìn thẳng vào vấn đề tình cảm của bản thân đối với Tần Thâm rốt cuộc là cái loại gì.

Bởi vì không muốn hẹn thời gian quá muộn làm cho Mạc nhiên bị chậm trễ, hơn nữa có bóng ma Mạc Nhiên bị tai nạn xe cộ ngày trước, cho nên Tần Thâm cố ý sắp xếp thời gian gặp mặt tương đối sớm.

Đồng thời sau khi Tần Thâm nhờ thư ký đặt nhà hàng giúp, đã khiến anh thay đổi hình tượng cuồng công việc, đã không tăng ca đến khi trời tối đen thì thôi, nay lại rời khỏi công ty từ sớm, lái chiếc xe MayBach màu đen ít khi dùng đến đi đón người.

Mọi người luôn có tâm hồn bát quái, chờ Tần Thâm vừa đi xong, liền có một nhóm người tò mò đi tìm thư kí hỏi: "Tại sao tổng giám đốc hôm nay lại đi về sớm như vậy? Lần trước là vì sinh nhật phu nhân, hôm nay cũng không phải là sinh nhật phu nhân chứ."

Cũng có người nói: "Mọi người đoán xem tôi vừa rồi là thấy cái gì? Vừa rồi rõ ràng tổng giám đốc là mang theo nụ cười rời đi nha! Mọi người nghĩ lại coi từ khi vào công ty tới nay đã ai gặp qua tổng giám đốc cười chưa! Không có! Nên cái này nhất định là có người trong lòng, vội vàng đi cùng người trong lòng hẹn hò nha!"

Có người liền đưa ra nghi vấn: "Tôi cảm thấy việc này không khả quan lắm, ai mà không biết tổng giám đốc chính là người dù cho phụ nữ nào lao đến, mặt đều không đổi sắc, sau đó liền bảo vệ sĩ quăng ra ngoài, nhiều năm như vậy thật sư là chưa thấy một người nào lại gần thành công, à, đàn ông cũng không có."

"Nhưng tổng giám đốc cũng là người, không có khả năng vĩnh viễn sẽ không kết hôn được! Ngược lại chính là không biết cô gái xinh đẹp nào mới có thể làm tổng giám đốc động tâm."

"Không biết thiên kim nhà ai có vinh hạnh này, thư kí Từ, bình thường anh là người gần với tổng giám đốc nhất, có biết là ai không?"

Đại khái có thể đoán tám chín phần mười là thư kí sẽ bình tĩnh mà nhảy vọt qua vấn đề khác, mắt liếc bọn họ một cái nói: "Tôi đương nhiên cũng không biết, không bằng mọi người chờ tổng giám đốc trở về rồi tự mình đi hỏi một chút đi?"

"Ha ha, không dám không dám, chúng tôi liền trở về làm việc." Một đám người thật sự quen thuộc, cười ha ha, rồi bỏ qua cái đề tài này vội vàng trở lại vị trí chính mình, tuy rằng bầu không khí của công ty thật sự rất nhẹ nhàng, nhưng bảo bọn họ đi hỏi tổng giám đốc, một đám lập tức rụt đầu.

Cuối cùng cũng làm cho một đám nhân viên có lòng hiếu kỳ ngoan ngoãn về chỗ làm việc, thư kí cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng vừa mới trở lại vị trí của mình, thư kí lại phát hiện Chung Hân Ý đến đây.

"Phu nhân." Thư kí cung kính chào hỏi Chung Hân Ý. Chung Hân Ý cũng không bởi vì mình là mẹ của tổng giám đốc mà cao ngạo, ngược lại ngữ khí ôn hòa hỏi: "Thâm Thâm đâu? Nó không ở công ty sao?"

Bà hôm nay đi chăm sóc da, khi trở về vừa đúng lúc đi ngang qua công ty nhà mình, liền mua chút điểm tâm chuẩn bị mang cho con trai, bởi vì con trai nhà bà trước nay vẫn độc thân, bình thường cũng không có bạn gái vì anh mà chuẩn bị những thứ này, cho nên với tư cách là một người mẹ bà đành phải tự tay mang đến.

Ai nghĩ đến đúng lúc nó không có ở đây.

Tuy không thích ứng được việc tổng giám đốc nhà mình có khí thế cao 2m8 lại bị gọi đáng yêu như thế, nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép thư kí thể hiện thái độ gì, sắc mặt không đổi nói: "Tổng giám đốc vừa có việc ra ngoài rồi ạ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại đây."

Chung Hân Ý không thấy thư kí nói là đi gặp mặt đàm phán việc gì, trong lòng liền nghĩ chắc chắn là việc riêng, nhâtd thời kinh ngạc một trận, con trai bà sẽ vì việc tư mà tạm thời bỏ qua công việc? Chuyện này thật đúng là hiếm thấy.

Vì thế Chung Hân Ý hỏi thêm: "Vậy thuận tiện cho tôi hỏi một chút Tần Thâm có nói là vì chuyện gì không? Hoặc là có nhờ cậu làm hộ chuyện gì không?"

Đương nhiên Chung Hân Ý cũng không cưỡng ép thư kí nói ra, cho nên mới thuận tiện hỏi ra, nếu con trai không muốn bà biết, bà tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Tôn trọng ý kiến của con trai, luôn là nguyên tắc làm mẹ của bà.

Thư kí không có nhận được mệnh lệnh của Tần Thâm yêu cầu anh không được nói bất cứ sự việc gì, vì thế liền nói rõ ràng với Chung Hân Ý.

"Lúc trước tổng giám đốc có bảo tôi giúp anh ấy đặt một nhà hàng."

Nhận được câu trả lời Chung Hân Ý vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh khuôn mặt liền vui mừng.

Hẹn nhà hàng còn không phải là vì hẹn con gái nhà người ta hay sao, đương nhiên, nếu thật là như bà suy nghĩ, thì cô gái đó là Mạc Nhiên thì càng tốt.

Sự đặc biệt và ngoại lệ của con trai nhà mình đối với Mạc Nhiên sớm đã một lần bị Chung Hân Ý thu hết vào mắt, cho nên suy đoán như vậy cũng không ngoại lệ.

Với suy nghĩ này, Chung Hân Ý cảm thấy vô cùng cao hứng, làm gì còn cảm thấy đáng tiếc vì mình không đến kịp, vì thế cũng không hỏi nhiều, nói cảm ơn với thư kí sau đó liền rời khỏi Tần thị.

Nếu thật là hẹn con gái nhà người ta, đứa con trai ngốc của bà..... nhất định phải biểu hiện thật tốt, đừng giống như một tên đầu gỗ!

Hơn nửa giờ sau, một chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi dừng ở tầng dưới của khu nhà dân cư.

Đã có bài học ở đời trước, Tần Thâm cũng không dám nữa để Mạc Nhiên ngồi xe hoặc lái xe tới gặp anh, cho nên tất nhiên muốn tự mình lái xe đi đón cô.

Cùng lúc đó điện thoại cũng đã được kết nối: "Nhiên Nhiên, anh tới nơi rồi, em xuống dưới đi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...