Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?
Chap 9: Cậu Ta Làm Sao Thế Nhỉ?
Chap 9 Trong giờ học, Phương An huých vai Khánh Thiên nói nhỏ: -Cậu và Đông Phong dạo này thân thiết quá nhen!. Khiến cho người ta ghen tị a! Khánh Thiên không chút ngại ngùng nói: -Haiz, Phương An à! Sức hút của tôi làm gì có ai có thể chối từ chứ! Tôi chính là người gặp người yêu! Phương An nghe xong giả vờ ngạc nhiên. Ủa vậy sao? Giờ tôi mới biết! Đông Phong nhìn về phía cậu. Cậu đang trêu đùa cùng với Phương An. Lúc nào cũng luôn vui vẻ như vậy… Đông Phong nhìn Khánh Thiên thêm chút nữa, ánh mắt nhu hòa đi hẳn. Lớp trưởng nhìn Đông Phong ngạc nhiên. Cậu ta có vẻ dịu dàng? Lớp trưởng ngạc nhiên. Dịu dàng ? Kì lạ ! Khí tràn của Đông Phong trước giờ vô cùng mạnh mẽ, đầy lạnh lùng hôm nay lại có chút dịu dàng. Hướng theo ánh mắt của Đông Phong khẽ nhìn là chỗ của Khánh Thiên và Phương An. Cậu ta thích Phương An chăng ? Đông Phong nhìn Khánh Thiên, chăm chú. Một sự vô tình, Khánh Thiên khẽ nhìn lại, mỉm cười. Nụ cười vô tư hết sức nhìn anh. Cứ như một hình bóng người thật quen thuộc cũng quay lại nhìn anh cười dịu dàng nhưng bỗng chốc lại lu mờ đi chỉ còn lại hình ảnh Khánh Thiên thôi. Đang cười rất đáng yêu. Khánh Thiên? Từ lúc nào dường như lại có sự thay đổi nho nhỏ trong nhận thức của anh? Tiết học kết thúc, trong lúc Đông Phong vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ. Khánh Thiên đã đến bên cạnh lúc nào, giọng nói tươi vui thường nhật. -Đông Phong! Đi ăn kem không? -Phương An đâu? Không đi cùng với cậu sao? -Phương An đi chơi rồi hơn nữa tôi muốn đi với cậu. – Lời nói thốt ra thật tự nhiên như một điều hiển nhiên cùng với nụ cười của cậu. Đông Phong mềm lòng khẽ gật đầu đi cùng với Khánh Thiên. -Cậu thích ăn kem nhỉ? -Kem ngon mà. Cậu không ăn sao? Đông Phong lắc đầu. -Cậu thích ăn kem bất chấp thời tiết nhỉ? Khánh Thiên ăn hết que kem cười toe: -Trời lạnh ăn kem thích lắm a! -Sẽ đau họng. Khánh Thiên cười. Đông Phong lau đi vết kem trên khóe môi cậu. Cảm xúc mềm mại truyền đến. Thật mềm…muốn hôn lên. Khánh Thiên đơ người ra. Trái tim khẽ đập. Xúc cảm nháy lên trong lòng. Da mặt nóng lên. Đường nét khuôn mặt cậu ấy thật rõ ràng… -Đông Phong… Đông Phong ngừng động tác. Anh nhận ra mình lúc nãy đã thất thần một lúc. -Trên mặt cậu dính kem. Tôi lau hộ rồi. -Ừ. -Lên lớp thôi. Hai người sóng bước với nhau lên lớp. Khánh Thiên vẫn ngại ngùng không mở miệng nói. Khánh Thiên biết cậu đang đối với Đông Phong có cảm xúc khác lạ. Đông Phong ban đầu quả thực khiến cậu chán ghét nhưng cũng hâm hộ a! Cậu ấy mặc dù lạnh lùng nhiều lúc khùng điên nhưng cũng có lúc rất dịu dàng. Mải mê suy nghĩ, Khánh Thiên chẳng để ý đến quả bóng đang bay về phía mình. May là Đông Phong nhanh chóng nhận ra, kéo cậu vào lòng chắn bóng cho cậu. Cả quá trình Khánh Thiên sững sờ luôn. Chỉ nghe thấy tiếng hô cẩn thận rồi được Đông Phong kéo vô lòng ôm lấy. Trái bóng bay đến liền bị Đông Phong một tay hất ra. Cậu bạn chạy đến xin lỗi. Đông Phong liếc mắt lạnh lùng khiến cậu bạn kia sợ hãi xin lỗi rối rít rồi cầm bóng chạy biến. Khánh Thiên nắm lấy tay Đông Phong cực kì lo lắng : -Cậu không sao đó chứ? Sao lúc đấy lại đỡ hộ tôi. Đông Phong không đáp lời nhìn vẻ mặt lo lắng muốn khóc của Khánh Thiên. Cậu vén tay áo Đông Phong lên. Tím cả một mảng luôn! Cái tên Đông Phong này! -Để tôi đưa cậu lên phòng y tế! -Không cần thiết. Khánh Thiên giữ chặt lấy tay Đông Phong. Khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui đan xen với lo lắng. Cậu tức giận nói: -Không cần! Không cần thế nào được! Lên phòng y tế ngay cho tôi! Nói xong, Khánh Thiên cứng rắn lôi Đông Phong lên phòng y tế. Đông Phong mặc cho cậu ấy lôi đi. Anh biết Khánh Thiên nhất định không đổi ý nên theo cậu ấy lên phòng y tế. Anh nhìn người trước mặt. Mái tóc lòa xòa trong gió. Nước da trắng nhiễm tầng hồng hồng. Vẻ mặt lo lắng cứng rắn kéo anh đi. Lòng anh cảm thấy có chút ấm áp. Cậu thực sự rất đáng yêu. -Được rồi. Các em sau này cẩn thận hơn nha. – Cô y tá vừa thoa thuốc cho Đông Phong vừa nói. -Được rồi. Em dẫn bạn về lớp đi. Sắp vào học rồi! Khánh Thiên gật đầu, nhanh chóng đến chỗ Đông Phong đỡ anh dậy. Thật ra thì anh đâu có bị thương nặng đến cái mức đấy, cậu ấy thực sự lo quá rồi. -Cảm ơn! Đông Phong cười xoa đầu Khánh Thiên. Cậu nhìn nụ cười của anh, trái tim gia tốc. Cậu ấy cười đẹp quá! -Cậu vừa cười sao? Đông Phong. Giọng nói Khánh Thiên vang bên tai khiến Đông Phong dừng động tác. Anh vừa mới cười. Cười…anh lại vừa mới cười. Anh luôn rất ít khi cười chỉ khi ở gần Khải Thiên mới nở ra nụ cười v vậy mà giờ anh đã cười bao nhiêu lần rồi nhỉ? Là vì cậu nhóc này sao? Đông Phong nhìn Khánh Thiên, nhìn thật kỹ. Cậu ấy rất đẹ, luôn rất đẹp. Đôi môi nhỏ, đôi mắt to sáng. Nước da trắng hồng khiến người ta mê mẩn. -Này biết gì không? Cậu thực sự rất đáng yêu đấy, Khánh Thiên! Khánh Thiên ngay lập tức ngạc nhiên! Á Đông Phong vừa mới khen cậu kìa. Khuôn mặt lại đỏ bừng lên, cậu che giấu sự bối rối trong lòng vờ cao ngạo nói: -Đương nhiên, ai cũng nói tôi đẹp hết mà! Khánh Thiên nhanh chóng chạy lên lớp. Đông Phong nhìn theo đôi chân nhỏ của cậu vội vã chạy lên. Cậu thật ra rất dễ ngại ngùng. -------- -Phương An, mình điên mất! Khánh Thiên gục mặt trong đống chăn ỉu xìu nói. -Rồi làm sao? – Phương An nhanh chóng đáp lời. -Mình…mình dạo gần đây rất hay nghĩ về một người. Hay…hay đỏ mặt khi ở gần cậu ta! Mình điên rồi sao Phương An! Phương An đang lắng nghe bỗng choang một tiếng. Cô bật dậy lấn tới chỗ cậu bạn thân, lay người cậu như vũ bão khiến Khánh Thiên chóng hết cả mặt. -Cậu thích Đông Phong hả? Thích Đông Phong đúng không?! Khánh Thiên cố gắng hồi thần sau cú lay người kịch liệt của cô bạn. -Cậu tính giết tôi hả? Mà thích ai cơ? -Đông Phong ý! – Phương An hai mắt sáng láng nhìn cậu. Không hiểu sao, cậu bỗng hoảng hốt. Cái gì! Ai mà thích cậu ta chứ. Khánh Thiên xua tay hét lớn: -Không thể nào! Làm sao có thể được! Mình làm sao lại thích Đông Phong được mặc dù cậu ta rất đẹp trai, tính tình trước có chút dở hơi nhưng giờ cũng coi như không tệ nhưng mà mình làm sao lại có thể thích cậu ta được! Quá vô lý! Bọn mình đều là nam mà! Phương An gật đầu rồi ấn cậu bạn ngồi xuống. -Ai nói là nam không thích nam được! Bạn thân à, cậu phải suy nghĩ kĩ đi nha~ Không chừng thích người ta rồi đó ~ Phương An thần thần bí bí nói. Khánh Thiên nhưng nhưng muốn nói nhưng Phương An nhét một chiếc bánh vào chặn lời cậu chớp chớp mắt nói: -Suy nghĩ kĩ nha bạn hiền! Tui về đây! Bye. Khánh Thiên gặp gặm miếng bánh. Nội tâm dao động. Cậu là thích Đông Phong sao? Uầy chắc không thể nào chứ! Nam thích nam không kì lạ sao? Nam thích nam được sao? Á…mình nghĩ gì chứ! Mình làm sao mà thích Đông Phong được! Khánh Thiên vò đầu bứt tai lăn lồng lộn trên giường. Nội tâm cũng bấm loạn cực điểm. Sáng hôm sau, Khánh Thiên mơ mơ màng màng mà đi học. Cậu tối hôm qua suy nghĩ mãi mới có thể ngủ được a. -Cẩn thận kìa! Khánh Thiên nghe giọng Đông Phong giật cả mình. Tự nhiên cả người bị kéo về phía sau. Một mảng đen sì ập đến. Nằm gọn trong lòng Đông Phong, cậu khẽ ngước mắt lên. Khuôn mặt đẹp trai đập thẳng mặt. Ặc…chói mắt… -Không phải nói cậu cẩn thận sao? Suýt đụng vào cột tường rồi! Khánh Thiên mơ mơ màng màng vài giây rồi … Cậu nhanh chóng đẩy Đông Phong ra, lắp bắp nói cảm ơn rồi chạy biến đi. Đông Phong một mình đứng lại đó băn khoăn tự hỏi mình đã làm gì mà sao tự nhiên cậu ta sợ hãi vậy! Tự nhiên tim đập nhanh quá! Không lẽ thực sự là thích rồi? Không! Chắc không phải! Khánh Thiên lắc đầu, cố dẹp bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Hít một hơi thật sâu, Khánh Thiên hiên ngang đi vào lớp học như một ông hoàng nhưng vừa nhìn thấy Đông Phong phát thì biến thành thỏ nhanh chóng chạy về chỗ như con mồi thấy thú săn. Đông Phong đưa tay sờ mặt. Hôm nay cậu đáng sợ lắm sao? Định ra chỗ Khánh Thiên thì cậu ta chạy biến. Cảm giác hôm nay Khánh Thiên tránh mặt mình, mỗi lần gặp mình lại có vẻ sợ sợ là sao? Đông Phong cả ngày suy nghĩ nhìn đi nhìn lại. Khánh Thiên với mọi người đều bình thường cả mà. Không lẽ mình đáng sợ như vậy??? -Khánh Thiên! – Đông Phong vừa cất tiếng. Khánh Thiên nhanh chóng bật dậy đi đến chỗ bạn nam khác kéo cậu ta đi đâu đó khiến bạn học sinh hoang mang. Đông Phong bộ dáng âm trầm khiến cho phòng học như bị tụt xuống 10 độ. -Hôm nay cậu ta sao vậy nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương