Yêu Chàng Trai Bao

Chương 5. Rắc Rối.



Tự nhiên hôm nay đi làm cái anh Tuấn Mập cứ nhằng nhẵng đi theo tôi khiến cho tôi không làm được cái gì cả, khá là bực vì nếu để Hoàng Anh nhìn thấy thì kiểu gì anh cũng nổi nóng à xem vì tuy bình thường anh khá tốt với tôi nhưng trong công việc anh lại rất khó.

“Anh tránh ra cho tôi làm việc, làm ơn” tôi cố gắng bình tĩnh để nói chuyện, ngày hôm nay tôi khá là mệt mỏi vì vừa đi học lại vừa phải đi làm tận hai chỗ cho kịp tiền nhà và tiền đóng học. Tháng sau tôi phải nộp tiền học của kì 2 nên ngoài làm ở chỗ của Hoàng Anh tôi còn phải tìm thêm việc khác nữa.

“Làm gì mà khó tính như bà già thế hở? Đã nghèo còn bày đặt làm giá!” nghe đến đây tôi thấy mắt mình cay cay, không hiểu ý anh ta đang nói gì nhưng tôi biết lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương. Cứ nghèo là có tội, nghèo thì không có giá sao? Nhưng tôi cố gắng nhịn để tiếp tục công việc của mình.

Tôi đã phải cố gắng bao nhiêu để có thể bon chen trong cái xã hội này? Vừa học vừa làm thêm để kiếm tiiefn lo ình và cả bố ở quê tôi phải cố gắng nhiều như thế nào? Nhiều lúc mệt mỏi mà tôi cũng nào đâu có dám ốm, tôi ốm rồi thì mọi chuyệ còn tệ hơn nữa nên làm sao tôi dám chứ? Bưng bê phục vụ chai cả tay mà nào dám co kêu ca ai câu nào. Mệt mỏi mà đâu có thời gian để nghỉ. Mỗi đêm đi làm về tôi còn phải tranh thủ học thêm nữa. Dù chỉ học để đóng phim thôi nhưng tôi cũng có khá nhiều bài tập khó nhằn ấy chứ có phải là được chơi đâu.

Đáng ra thì tôi thi vào ngành y nhưng ngày tôi chuẩn bị đi thi thì bố ốm nặng, không có họ hàng gì nên tôi phải bỏ thi để chăm sóc bố, dù ông nói không sao tôi cứ đi thi nhưng làm sao tôi có thể bỏ ông một mình trong căn nhà nhỏ đó? Sau khi khỏi ốm ông rất ân hận và dằn vật nhiều, tôi đã phải nói rằng như vậy cũng tốt, tôi vẫn còn kịp để xin vào trường điện ảnh, dù cho kì tuyển sinh đã hết nhưng do thiếu học sinh nên trường mở kì tuyển sinh đợt hai, may sao tôi đỗ vào. Nhưng, học xong tôi sẽ làm gì? Làm diễn viên ư? Tôi đâu có tiền.

Do quá mệt mỏi và tôi không cẩn thận đã làm bắn nước vào người khách, sợ hãi tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi. Ông ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi đặt bàn tay béo múp míp lên tay của tôi nở một nụ cười khả ố:

“Không sao. Em theo tôi về khách sạn giặt áo cho tôi thì tôi sẽ không báo quản lí đuổi việc em và còn bảo cậu ta tăng lương cho em nữa. Hay em về làm thư kí luôn cho tôi nhé?!” tôi bối rối rụt tay lại, miệng run run:

“Thưa ông, tôi không dám. Tôi sẽ đền tiền áo cho ông.” Dù nói vậy nhưng tôi thừa biết rằng với mức lương 4 triệu/tháng thì tôi cũng không đủ tiền để đền, có khi tôi sẽ mất cả năm lương để đền mất, mà ai có thể cho tôi ứng một năm lương? Và ứng rồi thì một năm ấy tôi lấy gì mà sống?

“Thưa ông, tôi không dám. Tôi sẽ đền tiền áo cho ông.” Dù nói vậy nhưng tôi thừa biết rằng với mức lương 4 triệu/tháng thì tôi cũng không đủ tiền để đền, có khi tôi sẽ mất cả năm lương để đền mất, mà ai có thể cho tôi ứng một năm lương? Và ứng rồi thì một năm ấy tôi lấy gì mà sống?

Ông ta vẫn không thôi có những hành động vô liêm sỉ vói tôi, ông ta không ngần ngại đặt bàn tay của mình lên eo của tôi trước mặt bao nhiêu người. Tôi sợ hãi lùi lại thì ông ta véo mạnh vào eo của tôi, đau điếng nhưng tôi không dám la lên mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Đột nhiên anh Hoàng Anh tiến lại và cho ông ta nguyên một cú đấm vào mặt, tôi sợ hãi lấy tai lên bịt miệng để mình khỏi thét lên, cả nhà hàng náo loạn. Ông khách đó sau khi đứng dậy thì ông má nhìn anh nói không nên lời:

“Cậu, cậu vì một nhân viên mà cậu dám đánh tôi sao?”

Anh ra điều bất ngờ tiến lại gần ông già đó:

“Ô, giám đốc Cường. Ra là ông, nhìn từ đằng sau tôi không biết. Cứ ngỡ tên đê tiện nào vào đây quấy rối nhân viên của tôi cơ.”

Ông ta xấu hổ ậm ừ một hồi rồi nói:

“À ừ tại thấy nhân viên của cậu bị bẩn trên áo nên tôi định phủi đi hộ thôi mà” rồi ông ta đưa ánh mắt nhìn sang tôi. Mặc dù thấy mình oan ức lắm nhưng tôi vẫn phải cúi đầu thừa nhận những gì ông ta nói là sự thật.

“Ô, ra là vậy. Hoàng Anh tôi đây xin thành thật xin lỗi ông!” anh mỉm cười cúi đầu, nhìn không giống như là đang xin lỗi cho lắm.

“Ô, ra là vậy. Hoàng Anh tôi đây xin thành thật xin lỗi ông!” anh mỉm cười cúi đầu, nhìn không giống như là đang xin lỗi cho lắm.

Ông ta dù đang rất tức giận nhưng lại vẫn phải mỉm cười cho qua chuyện để khỏi mất mặt với quan khách trong nhà hàng:

“Không có gì, quản lí bảo vệ nhân viên của mình là điều tất yếu mà. Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.” Ông ta mỉm cười giải thích với mọi người rồi ngay khi ngồi trở lại bàn nụ cười ấy vụt tắt để lại vẻ mặt căm phẫn đầy tức giận.

Tôi vội vàng lui vào trong ngay khi anh nói, lúc đi vào tôi để ý thấy hai người phụ nữ đi cùng anh đang nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm. Người phụ nữa lớn tuổi khơn nói với cô gái trẻ ngồi đối diện:

“Hoàng Anh nhà cô sống tình cảm lắm, dù là nhân viên nhỏ thôi nó cũng rất quan tâm. Bác đảm bảo nó sẽ làm một người chồng tốt đấy!”

Có vẻ như đây là một buổi xem mắt, nhưng nhìn vẻ mặt của anh thì không mấy hứng thú thì phải.
Chương trước Chương tiếp
Loading...