Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo
Chương 68: - Màu Trắng
Toàn bộ nhà kho tràn ngập không khí chết chóc, máu tươi nhuộm hồng khắp sàn. Cho dù trong hoàn cảnh tiêu điều như vậy, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt vẫn đứng lặng một chỗ ôm lấy nhau. Hình ảnh duy mĩ như thế, vào lúc này lại cảm thấy vô cùng không thích hợp. Hai người thâm tình nhìn đối phương, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được bóng dáng của mình. Đúng lúc này bỗng nhiên một người biến dị khổng lồ hướng các nàng lao đến. Nét mặt Mộ Kiệt sa sầm, xoay người đem Tiêu Nhược Thiên bảo hộ ở phía sau, lập tức từ trong áo rút ra khẩu súng chứa viên đạn đặc biệt kia. "Phanh—" một tiếng, viên đạn bắn thẳng vào giữa mi tâm người nọ. Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên tận mắt nhìn thấy chất lỏng màu đỏ bên trong ống nghiệm chậm rãi chảy vào trong đầu người biến dị. Một giây...hai giây...người kia lộ ra vẻ mặt cực kì thống khổ, màu sắc ánh mắt đổi không ngừng từ hồng sang đen, lại chuyện từ đen sang hồng. Bởi vì thống khổ, bộ mặt người nọ vặn vẹo, cánh tay nổi đầy gân xanh. Tất cả mọi người bất thình lình bị một màn này dọa ngây ngốc tại chỗ, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn khẩu súng trong tay Mộ Kiệt. Một lát sau, người biến dị ngừng giãy dụa, màu da thân thể biến trở lại như bình thường. Mộ Kiệt ngồi xuống kiểm tra thân thể người nọ, vẫn còn thở, chỉ là đã lâm vào hôn mê sâu. Ngẩng đầu nhìn căn phòng giống như địa ngục trần gian, Mộ Thiên sớm đã bỏ chạy không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ để lại bọn quái vật to lớn này. Mộ Kiệt cắn môi, hung hăng nắm chặt quyền, cho dù khớp xương trắng bệch, móng tay đâm vào da thịt vẫn không chịu buông ra. Mộ Kiệt biết trừ lần này về sau cũng không còn cơ hội nữa, còn phải đợi bao lâu. Chỉ cần kéo dài thêm một ngày, đối với mình, đối với Tiêu Nhược Thiên, đều là một điều vô cùng phiền toái. Tiêu Nhược Thiên nhìn bóng lưng mong manh của Mộ Kiệt, nội tâm nổi lên từng đợt lo lắng, đau nhức. Nàng dường như đã gầy hơn thì phải ? Từ lần đầu nhìn thấy nàng, trong đầu mình bỗng phát sinh một ý niệm như vậy. Muốn đối thật tốt với nàng, đem nàng nuôi béo lên, không cho nàng gầy như vậy nữa. Vào lúc này nguyện vọng dường như còn chưa đạt được, trái lại càng lúc càng xa xôi hơn. Giống như có một lực hút vô hình, Tiêu Nhược Thiên không tự chủ được từ phía sau ôm Mộ Kiệt vào lòng. "Đừng lo lắng, có em ở đây". Vỏn vẹn sáu chữ, lại làm cho Mộ Kiệt an tâm. Nàng giao phó tất cả trọng lượng thân thể cho người phía sau, thở ra: "Tôi mệt mỏi quá...thật sự rất mệt mỏi..". "Này! Hai người các cô tâm tình xong chưa, mau lại đây trợ giúp đi!". Một thanh âm cực kì không hài hòa quấy rầy khoảnh khắc ngọt ngào của cả hai. Nếu như ánh mắt có thể giết người được, thì có lẽ Tử Kỳ đã bị Tiêu Nhược Thiên phanh thây xé xác cả N lần. Mộ Kiệt cau mày nhìn về phía Tử Kỳ, quần áo bị vạch mấy chỗ, trên người cũng đầy vết máu, cảm giác có điểm chật vật. Mộ Kiệt quét mắt một vòng, đại đa số người bên hắc đạo đã thừa lúc hỗn loạn đào tẩu, còn lại một ít người không có thân phận địa vị. Mộ Kiệt trong lòng cười lạnh, đúng là một bọn cáo già, thừa lúc hỗn loạn trốn thoát, tránh cho cảnh sát truy vấn, lại có thể bảo vệ tính mạng. So với bên hắc đạo, phía cảnh sát bi thảm hơn. Bọn hắn chưa kịp phòng bị, thậm chí còn chưa gặp mấy cái người biến dị của Mộ Thiên, vừa tiến lên liền bị đánh không kịp trở tay. Nhìn người trong kho hàng, cảnh sát đã mất đi hơn phân nửa. Mẫu thân Mộ Kiệt bị cảnh sát giết chết, nếu như nói Mộ Kiệt không ghét cảnh sát, đó là giả dối. Huống hồ...Mộ Kiệt quét mắt ra xa nhìn mấy đại nhân vật có chút uy danh đang đứng. Nói không chừng, người kia cũng ở trong đó!. Nhìn đông nhìn tây, tư tưởng thoáng chốc bị kéo qua hiện thực. Nhìn thấy mình cùng Tiêu Nhược Thiên bị mấy người bao bọc xung quanh, Mộ Kiệt kín đáo đưa cho Tiêu Nhược Thiên một khẩu súng, bất kể như thế nào, cũng không thể để nàng gặp chuyện không may. Hai người đối mặt cười cười, không có chút nào như đang ở trong hoàn cảnh không lối thoát. Tiêu Nhược Thiên nhấc chân, đá vào mặt người kia. Người nọ tất nhiên không phát hiện Tiêu Nhược Thiên tập kích, thoáng cái văng ra xa. Tiêu Nhược Thiên nhếch miệng, hướng người bị nàng đá bay cười cười. Chiến trường vĩnh viễn đều rất tàn khốc, nhất thời buông lỏng đều dẫn đến cái chết, Tiêu Nhược Thiên tựa hồ không hề ý thức đến điểm này, nhưng Mộ Kiệt lại không như thế. Mắt thấy một người biến dị cao lớn sắp đánh vào đầu Tiêu Nhược Thiên, hai chân Mộ Kiệt hướng ra sau đạp một cước, đánh ngã người phía sau cấp tốc phi đến chỗ hai người, tay kia rất nhanh đối người đằng sau Tiêu Nhược Thiên nổ súng, trúng ngay giữa mi tâm. Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống. Nếu không nhờ Mộ Kiệt, mình bây giờ rất có thể đã bị nện thành thịt vụn. Mộ Kiệt chạy đến bên cạnh Tiêu Nhược Thiên: "Như thế nào ? Không làm sao chứ ?". Tiêu Nhược Thiên cười cười, nhìn Mộ Kiệt cũng giống mình đầu đầy mồ hôi. "Không có việc gì, coi chừng !". Hai người thân mật khắng khít hợp tác, thậm chí còn thấu hiểu nhau hơn so với chiến hữu nhiều năm, các nàng biết rõ, sự thấu hiểu này gọi là "yêu". Nếu như không phải vô cùng yêu đối phương, cũng sẽ không thể phối hợp thành công như thế. "Hô..." Tiêu Nhược Thiên qùy trên mặt đất, thở phì phò từng ngụm, giọt máu trên cánh tay sớm đã vỡ vụn trên mặt đất. Nhìn đám người biến dị đông đảo trước mắt, nàng thật sự hoài nghi mắt mình sinh ảo giác. Không chỉ Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt, Hồng Mị, Tử Kỳ, Hắc Khôi, tất cả mọi người đều đã kiệt sức. Viên đạn đặc biệt kia sớm đã hết, hiện tại là hoàn toàn đang liều chết chống cự. Mắt thấy mấy người biến dị từ từ áp tới, Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng cầm tay Mộ Kiệt. Kết cục như thế này, mình đã rất thỏa mãn, ít nhất có thể cùng chị ở một chỗ. Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên nhìn nhau cười, chết, trong mắt các nàng, chính là một loại vĩnh hằng, vĩnh hằng đang kề sát hai người họ. Các nàng nhìn những cánh tay hướng mình duỗi đến, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhà kho lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, thậm chí một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được. "Các người chỉ có thể làm được như thế ?". Thanh âm lạnh lùng vang lên. Tiêu Nhược Thiên mở mắt ra, đập vào là hình ảnh một mái tóc dài màu trắng bạc, còn có một bóng lưng gầy nhỏ nhưng lại đem đến cảm giác an toàn. Tiêu Nhược Thiên chưa thấy qua Bạch Phong, càng không biết Bạch Phong là ai. Chỉ là nhìn nàng làm Tiêu Nhược Thiên cảm thấy giống như một nữ tử bước ra từ trong tranh. Mái tóc bạc hiếm thấy, đồng tử màu tím. Nhìn động tác nhanh thoăn thoắt của nàng, Tiêu Nhược Thiên ngây người tại chỗ. Không chỉ Tiêu Nhược Thiên, tất cả mọi người ở đây đồng thời cũng ngây người. Thân ảnh như có như không của Bạch Phong, còn có những động tác người thường không thể làm được, không nghi ngờ đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Tử Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Phong lúc chính mình đối mặt nàng, một trận hoảng sợ. Bạch y, nhiễm lên một chút vết đỏ của máu, mái tóc trắng bạc theo gió phiêu lãng. Nguyên bản hai tay không có bất cứ thứ gì không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đôi găng tay màu trắng bạc. Nàng giống như một thiên sứ, dùng thực lực áp đảo cứu tất cả mọi người. Nhìn thân thể người kia so với người biến dị nhỏ hơn rất nhiều, mọi người không thể tin nhìn trận tàn sát thước mắt. Một người tàn sát mấy ngàn người. Bạch Phong xuyên thẳng qua đám người, đều chỉ có tiếng người biến dị vang lên thảm thiết. Những người khác khuôn mặt lộ ra vui mừng lẫn sợ hãi. Mộ Kiệt sắc mặt nặng nề nhìn Bạch Phong, nàng không phải muốn tự mình giải quyết những người này chứ ? Việc đó căn bản là không thể. Người khác chỉ nhìn đến thân ảnh của Bạch Phong , nhưng Mộ Kiệt lại chú ý đến nhất cử nhất động của Bạch Phong. Bao tay của Bạch Phong được chế tạo đặc biệt, tuy chỉ là bao tay nhưng so với bất cứ thứ vũ khí nào cũng đều muốn sắc bén hơn. Qua quan sát, nhược điểm cửa những người biến dị này là phía sau đầu, Bạch Phong mỗi lần tấn công đều nhắm chỗ kia mà công kích. Nhìn tốc độ Bạch Phong dần chậm lại, tay Mộ Kiệt chặt chẽ nắm thành quyền. Bỗng nhiên, Mộ Kiệt nhìn thấy khóe miệng Bạch Phong câu ra một nụ cười vui vẻ. Mộ Kiệt lắc đầu, không thể tin nổi nhìn Bạch Phong, lại thấy nét vui vẻ càng đậm trên khuôn mặt lạnh lùng kia. "Tất cả mọi người đều ra ngoài đi !". Thanh âm Bạch Phong truyền tới. Không có bất kì dị nghị hay chất vấn, tất cả mọi người trong "Giản" đều là những sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, mệnh lệnh của cấp trên đối với bọn họ mà nói là tuyệt đối phục tùng. Tất cả mọi người chạy ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc máy bay nhưng trên không trung, tất cả mọi người sắp xếp thành hàng bò lên thang dây, Mộ Kiệt thấy Lam Vũ ngồi ở vị trí lái, lạnh lùng mà cao ngạo, nhưng ánh mắt lo lắng đã bán đứng sự che dấu của nàng. Đợi đến lúc mọi người đều đã lên máy bay, Lam Vũ lớn tiếng gọi: "Phong, mau ra đây!". "Phanh!" một tiếng, toàn bộ nhà kho nháy mắt sụp đổ, mọi người vẻ mặt ngưng trọng nhìn đống hoang tàn kia. Ngoại trừ Giang Khôn, Bạch Phong cũng là người có địa vị lớn trong "Giản", hơn nữa các nàng cũng biết, Giang Khôn đã quyết định đem "Giản" giao lại cho Bạch Phong, nhưng bây giờ... Lam Vũ lạnh lùng nhìn những người biến dị chui ra khỏi đống đổ nát, ánh mắt trở nên sâu thẳm u lãnh. Lam Vũ chậm rãi lấy ra từ ghế ngồi bên cạnh một ống hỏa tiễn, khiến mọi người hốt hoảng. Lam Vũ, chẳng lẽ: "Lam Vũ, không được phóng, Bạch Phong còn chưa thoát ra". Hồng Mị lớn tiếng hét, thanh âm mơ hồ có chút nức nở. Lam Vũ chậm rãi nghiêng đầu nhìn Hồng Mị, đọng tác trên tay vẫn tiếp tục, rút chốt hỏa tiễn ra: "Phong nói cho em biết, nếu như nàng không đi ra, bất kể thế nào, đều phải phóng". Lam Vũ hung hăng cắn môi dưới, mặc kệ mùi máu tươi thấm đẫm vị giác của nàng. Mạnh mẽ kiềm chế tay đang run rẩy. Phong, chị chờ em, em sẽ không để chị ra đi một mình, chờ em vì em làm xong chuyện cuối cùng này, em sẽ đến với chị ! Lam Vũ nhắm mắt lại, mặc kệ nước mắt đang lặng lẽ chảy xuống. "Lam Vũ, dừng tay lại !". Cảm giác thấy sức nặng trên tay thình lình biến mất, dôi mắt Lam Vũ đỏ bừng nhìn chằm chằm Hồng Mị. "Chị làm gì vậy?! Đây là việc cuối cùng Phong nhờ tôi làm, chị không được ngăn cản tôi !" Hồng Mị mỉm cười, nhìn đống hoang tàn bên dưới: "Lam Vũ, em có biết rằng là một sát thủ như thế nào mới có thể trong lúc giết người lựa chọn một bộ y phục màu trắng dễ bị vấy bẩn nhất không ?". Lam Vũ nghe Hồng Mị nói mà đầu đầy sương mù, theo ánh mắt Hồng Mị nhìn về đống hoang tàn kia, lạnh lùng nói: "Một người bảnh chọe". Hồng Mị lắc đầu: "Phong sở dĩ luôn chọn màu trắng, là vì với thực lực của nàng, không có bất cứ ai có thể làm vấy bẩn y phục của nàng!". Hồng Mị nói xong, tại nơi tối đen như mực bên trong phế tích, một người chậm rãi bước ra, tóc dài màu trắng bạc dính một ít máu đỏ tươi, y phục vốn trắng tinh cũng đầy vết bẩn. Bạch Phong cau mày, từ phế tích đi tới. Lam Vũ nở một nụ cười nhẹ: "Xem ra, lần này nàng đã tính sai!". Bạch Phong rất nhanh leo lên máy bay, nhìn mọi người trên máy bay, dường như không còn ai so với mình chật vật hơn. Bạch Phong đoạt lấy hỏa tiễn trong tay Hồng Mị, nhắm tới đống phế tích vừa rồi còn chôn lấy nàng "See you tomorrow" Bạch Phong lạnh nhạt nói, lập tức không do dự bóp cò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương