Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo
Chương 69: - Lòng Không Yên
Trận tuyết đầu tiên rơi xuống thành phố A, bầu trời u ám rốt cuộc khôi phục màu sắc ban đầu.Mộ Kiệt ngồi trên ghế sa lon, nhìn một đám người mặt tái xanh phía dưới, trong lòng cười lạnh. Bọn hắn bây giờ đang nghĩ gì ? Kết cục của bọn hắn sẽ như thế nào ? Có phải là sẽ bị giết chết bằng một cách nào đó ? Đại hội Hắc bang đã qua một tháng. Mộ Thiên sau lần chiến đấu đó hoàn toàn mất tích, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào nữ nhân sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh như băng kia, hiện giờ nàng chính là lão đại của Mặc Long Bang. Ở đây có không ít người may mắn sống sót tại đại hội đó, bọn hắn đã chứng kiến được thủ đoạn và cách ra tay tàn nhẫn của Mộ Kiệt, cho nên hiển nhiên thông minh ngoan ngoãn phục tùng Mộ Kiệt. Đối lập với thông minh chính là ngu xuẩn, hôm nay đứng trước mặt Mộ Kiệt là mấy chục lão già, chính là những người ủng hộ Mộ Thiên. Bọn hắn đã từng là những người quát tháo giang hồ, cuối cùng gia nhập Mặc Long Bang nương tựa Mộ Thiên. Có thể nói bọn hắn lợi dụng Mộ Thiên, Mộ Thiên cũng lợi dụng bọn hắn. Bây giờ bọn hắn hùng hổ đứng trước mặt Mộ Kiệt, yêu cầu Mộ Kiệt nhường lại địa vị bang chủ Mặc Long Bang. Vì lý do gì ? Đơn giản bởi vì một tiểu nữ nhân hai mươi tuổi thì có năng lực gì để thống lĩnh Mặc Long Bang ? Cho dù Mộ Thiên vẫn mất tích hay là đã chết, thì vị trí đó chỉ người có tài mới có thể có. Nếu đã là lão đại Mặc Long Bang, làm thế nào đồng thời còn đảm nhiệm làm đại biểu của "Giản" ? Mộ Kiệt mặt không biểu tình nhìn đám người tóc hoa râm trước mặt, mặc kệ bọn hắn nói gì cũng không thể lọt vào tai nàng. Nhẹ nhàng dựa thân người vào ghế sa lon mềm mại phía sau, nhắm mắt buông lỏng thân thể đã vô cùng mỏi mệt. Trong suốt một tháng sau khi Mộ Thiên mất tích, Mộ Kiệt dường như đã dùng hết tất cả nguồn lực, lật tung những địa phương có khả năng mấy lần, nhưng Mộ Thiên giống như là đã bốc hơi khỏi mặt đất, hoàn toàn biến mất. Mộ Kiệt nghĩ đến duy nhất chính là, có người đứng sau lưng Mộ Kiệt...Người kia là ai ? Mộ Thiên đã mất đi Mặc Long Bang, còn có giá trị gì để lợi dụng nữa ? Mộ Kiệt không ngừng nghĩ đến điều này, bỗng nhiên một câu nói truyền vào trong tai nàng: "Bang chủ Mặc Long Bang rõ ràng là yêu một nữ nhân ? Hơn nữa còn là cảnh sát ? Sự tình buồn cười như vậy mà truyền đi, chẳng phải Mặc Long Bang sẽ trở thành trò cười hay sao ?" Mộ Kiệt đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía người đang nói chuyện. Người kia khoảng bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, ăn mặc trang phục màu đen trông như tên hề. Bề ngoài của hắn dường như đã không thề làm cho ai sinh ra hảo cảm, mà sai lầm lớn nhất cũng không phải là bề ngoài vô cùng xấu xí của hắn, mà chính là câu nói kia đã đủ cho hắn chết một vạn lần. Gian phòng tối tăm bỗng hiện lên một đạo bạch quang, tiếp theo là "Phanh!" một tiếng. Đợi tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, người nói chuyện vừa nãy đã tắt thở nằm trong vũng máu. tát cả mọi người ngừng thở nhìn thanh súng màu bạc trong tay Mộ Kiệt, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống. "Còn ai có lời muốn nói?" Thanh âm lạnh lùng vang lên, tựa như một đạo bùa đòi mạng, kích thích thần kinh từng người. Trải qua việc vừa rồi, ai còn dám nói chuyện ? Mộ Kiệt một lần nữa dựa vào ghế sa lon, khe khẽ thở dài: "Tôi biết rõ muốn các vị tiền bối nghe theo lệnh tôi thật có chút khó khăn, tôi vốn không phải là người thích ép buộc, nêu các người muốn rời khỏi Mặc Long Bang, Mộ Kiệt tôi không hề ngăn cản!". Thời điểm mọi người nhẹ nhàng thở ra, Mộ Kiệt lại nói: "Nhưng nếu các vị đã thoát ly Mặc Long Bang, có nghĩa là không còn được Mặc Long Bang bảo hộ, như vậy Mặc Long Bang cũng sẽ cắt đứt liên hệ của các người với Mặc Long Bang, chấm dứt đối với các người giao hàng". Một câu, giống như kíp nổ của quả bom. Cái gì ? Đoạn nguồn cung cấp ? Trên thị thường hỗn độn này, không người nào là không biết Mặc Long Bang, từ mấy năm trước đã độc quyền sở hữu tất cà thị trường Hắc đạo ? Từ thuốc phiện đến súng ống đạn dược, đến tất cả xí nghiệp lớn, có thể nói, nếu như Mặc Long Bang vun tay lên, hai thị trường hắc bạch đều biến động. Mà bị Mặc Long Bang đoạn nguồn cung cấp, kia chỉ có con đường chết. Tất cả mọi người như có điều suy nghĩ nhìn vào nữ nhân gầy yếu nhưng vô cùng nguy hiểm trước mắt, ngũ quan hoàn mĩ cùng khí tức cổ điển, nhưng lúc giết người lại không chút do dự, thủ đoạn thậm chí còn cao hơn rất nhiều so với các tiền bối lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm. Có lẽ...người này xác thực có thực lực hơn hẳn Mộ Thiên, như vậy mình cần gì phải cùng nhân vật này đối nghịch ? Ánh mắt liếc xéo qua người đang nằm trong vũng máu kia, lắc đầu, từng người từng người lần lượt đi ra ngoài. Đợi đến lúc mọi người đều đã đi khỏi, căm phòng u ám chỉ còn lại một mình Mộ Kiệt. Không thể thấy rõ bô dáng của nàng, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng nàng đang cong lên vui vẻ. ——————————– Tiêu Nhược Thiên nằm trên giường lớn, nhìn đồng hồ từng chút một tiến gần đến con số một giờ sáng. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, xem ra...đêm nay vẫn sẽ không trở về. Một tháng là bao lâu ? 30 ngày ? Gần 700 giờ đồng hồ ? Hồi tưởng đến chính mình nếu không gặp được Mộ Kiệt thì sẽ vượt qua như thế nào, mỗi ngày đi làm, đi quán bar, cùng nữ nhân khác lên giường. Tuy không biết là thời gian trôi qua nhanh, nhưng ít nhất là không khó chịu như bây giờ. Mà lúc này đã suốt một tháng không gặp người kia. Từ lần vội vàng ly biệt kia về sau, đã không hề gặp mặt. Chỉ có thể thông qua điện thoại mỗi ngày, mới có thể biết người kia vẫn sống bình an. Nhìn đèn trên đầu giường vẫn mở, vẫn luôn hy vọng nàng khi trở về đây có thể nhìn thấy mình đầu tiên, không muốn mình bị chìm vào bóng đêm. Tiêu Nhược Thiên lại nhắm mắt lại, âm thanh của tiếng đóng mở cửa truyền đến, Tiêu Nhược Thiên bắt đầu cảm giác được tim mình đập nhanh hơn...là nàng sao ? Nàng trở về rồi sao ? Tiêu Nhược Thiên cuống quít rời khỏi giường, hiện tại đang là mùa đông mà nàng chỉ mặc một kiện váy ngủ bằng lụa màu trắng, chạy trên chân trần. Không hề cảm thấy cái lạnh lẽo từ sàn nhà truyền đến, hiện tại linh hồn Tiêu Nhược Thiên đã bay về phía người ngoài cửa rồi. Bốn mặt nhìn nhau, đứng lặng yên thật lâu. Khung cảnh này có bao nhiêu là quen thuộc, giống như lần đầu tiên ấy sinh tử chia lìa. Mắt Tiêu Nhược Thiên thoáng hồng, nhìn người nọ đang đứng bên cửa ra vào. Nàng lại gầy thêm rồi, mặt cũng tái nhợt hơn, quầng thâm trên mắt cũng tăng thêm vài phần, cảm giác như không còn chút sức lực nào. Một tháng này, nàng nhất định chịu khổ rất nhiều a ? Cũng không còn có thể khống chế được hành động của mình nữa, cảm xúc giống như một cơn đại hồng thủy dâng trào, Tiêu Nhược Thiên tiến nhanh đến, ôm lấy cái người khiến nàng nhớ đến phát điên vào trong lòng. Tựa như cảm giác của Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt cũng cảm thấy trong một tháng này Tiêu Nhược Thiên đã gầy đi nhiều. Mộ Kiệt ôm lại Tiêu Nhược Thiên, lại thấy thân thể người nọ lạnh như băng. Lúc này nàng mới chú ý đến, Tiêu Nhược Thiên chỉ mặc một kiện váy ngủ mỏng, đôi chân trần trắng noãn bước trên sàn nhà lạnh như băng. Mặt Mộ Kiệt trầm xuống, nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Nhược Thiên ra: "Em như thế nào lại không chăm sóc tốt chính mình ? Mặc ít như thế đi ra đây ? Nhanh trở lại giường đi!". Tiêu Nhược Thiên ủy khuất nhìn Mộ Kiệt, đôi mắt rơm rớm, hoàn toàn một bộ dạng vợ bé. Mô Kiệt nhìn bộ dạng đáng thương của Tiêu Nhược Thiên, tâm cũng khẽ đau, ngữ khí trở nên dị thường ôn nhu: "Em trở lại giường đi, tôi tắm rửa xong sẽ lên nằm cùng em". Tiêu Nhược Thiên lưu luyến hôn lên trán Mộ Kiệt: "Tốt, em chờ chị". Lẳng lặng nhìn cửa phòng tắm, sợ nếu không cẩn thận, Mộ Kiệt lại một lần nữa từ bên cạnh nàng biến mất. Tiêu Nhược Thiên sợ vừa rồi hết thảy đều chỉ là một giấc mộng, đợi khi tỉnh lại, chỉ còn một mình mình trơ trọi trong căn phòng này. Theo tiếng mở cửa vang lên, Tiêu Nhược Thiên tròn xoe mắt nhìn người trong phòng tắm đi ra. Bởi vì vừa tắm rửa xong, toàn thân vung phát ra nhiệt khí, mùi sữa tắm cùng mùi hương của người nọ hòa cùng một chỗ, trở thành hương thơm hoàn mỹ nhất thế giới. Da thịt lộ ra cùng khuôn mặt như cũ trắng bệch, tóc dài màu đen vươn vài giọt nước rối tung sau lưng cùng trên mặt, hết thảy đều quyến rũ không thành lời. Nếu như không phải nhìn thấy thần sắc mỏi mệt của Mộ Kiệt cùng thân thể gầy yếu, Tiêu Nhược Thiên tuyệt đối sẽ không chút do dự xông lên, đem nàng áp dưới thân hảo hảo yêu nàng. Nhưng là ở tình huống này, Tiêu Nhược Thiên sợ rằng làm được một nửa người nọ sẽ ngủ mất. Nhìn người kia ngồi bên giường sấy tóc, Tiêu Nhược Thiên cầm lấy máy sấy từ Mộ Kiệt, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực. "Em giúp chị". Chỉ ba chữ ngắn ngủi, lại làm cho Mộ Kiệt cảm thấy mùa đông rét lạnh dị thường ôn hòa, buông lỏng thân thể dựa vào người phía sau, thần kinh khẩn trương suốt một tháng qua, rốt cuộc cũng được phóng thích. Ngón tay Tiêu Nhược Thiên xuyên qua làn tóc mềm mại của Mộ Kiệt, nhìn mái tóc đã dài đến ngang hông lay động theo làn hơi của máy sấy. Tóc Mộ Kiệt rất đẹp, đến giờ vẫn chưa bị nhuộm qua lần nào. Tóc dài thằng tự nhiên buông lỏng, tỏa mùi hương bồng bềnh trong không khí. Tiêu Nhược Thiên đưa mặt sát lại, dục vọng trải qua thời gian dài áp lực lúc này lập tức bộc phát. Tiêu Nhược Thiên cúi người xuống, không để ý tới máy sấy đã rơi dưới đất, nàng vén tóc dài của Mộ Kiệt qua một bên, dùng dôi môi ấm áp hôn lên cổ của Mộ Kiệt. Thời gian cùng người yêu trải qua, vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy dài dằng dặc. Tiêu Nhược Thiên không biết hôn bao lâu, chỉ cảm thấy phần eo của mình đã không còn cách nào thừa nhận rằng động tác này mang đến nhức mỏi mới ngồi thẳng lên. Nghe thấy người trong ngực hô hấp đều đặn, nàng bất đắc dĩ cười cười. Trách không được không có phản ứng, thì ra sớm đã ngủ mất rồi. Tiêu Nhược Thiên ôm Mộ Kiệt đặt lên giường, ngắm nhìn dung nhan của người đang ngủ say kia, dùng tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt, nhưng lại không dám dùng lực, sợ sẽ đánh thức nàng. Tiêu Nhược Thiên nằm xuống bên cạnh Mộ Kiệt, ôm lấy thân thể có chút lạnh như băng của nàng: "Kiệt, em chỉ hy vọng đây hết thảy không phải là giấc mộng, mai gặp lại". ————————— Trong tầng hầm âm u ẩm ướt, một người im lặng ngồi trên ghế salon. Gian phòng không một tia sáng, chỉ có thể nhìn thấy tàn lửa trong tay người kia: "Mộ tiên sinh thật là rất hào hứng a, luân lạc tới tình trạng này, còn có tâm tư hút thuốc sao ?". Thẩm Diệp Mân mỉm cười từ trên cầu thang bước xuống, Dạ Vi theo sau nàng tiện tay mở đèn tằng hầm lên, gian phòng đưa tay không thấy năm ngón lập tức phát sáng, càng làm cho người thấy rõ nam nhân đang ngồi kia . Mộ Thiên tóc tai rối bù, âu phục đắt tiền cùng đã sớm bẩn thỉu vô cùng, nhìn một người như vậy, ai lại nghĩ đến hắn từng là bang chủ Mặc Long Bang phong vân một cõi ? "Thẩm tiểu thư, cô rốt cuộc cũng chịu tới gặp tôi". Mộ Thiên dùng ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm Thẩm Diệp Mân. Thẩm Diệp Mân không chút nào quan tâm đến ánh mắt của Mộ Thiên, chỉ là mỉm cười đứng trước mặt hắn: "Mộ tiên sinh, tôi chỉ muốn biết ông vội vã muốn gặp tôi như vậy là để làm gì ? Ông phải biết bây giờ ông là danh nhân Trung Quốc rồi, phố lớn ngõ nhỏ đều dán lệnh truy nã ông. Ông chạy đến chỗ tôi, là muốn chê tôi vào bất nghĩa sao ?" Mộ Thiên nghe xong lời nói của Thẩm Diệp Mân, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn bóp tắt điếu thuốc trong tay: "Thẩm tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi lần này, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào, tôi đều nguyện ý." Thẩm Diệp Mân nghe xong lời nói Mộ Thiên mỉm cười: "Mộ tiên sinh thật sự là khôi hài a, như vậy tôi hỏi ông, ông đã không còn Mặc Long Bang, có tư cách gì yêu cầu tôi giúp ? Tôi tại sao lại phải giúp ông chứ ?'. Mộ Thiên không vì lời nói của Thẩm Diệp Mân mà dao động, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệp Mân: "Thẩm tiểu thư tôi biết rõ thực lực của cô, nếu bây giờ có được hết thảy cũng không thể thỏa mãn cô, nếu như cô có thể giúp tôi chuyện này, tôi sẽ giúp cô chiếm lĩnh tất cả thị trường Hắc đạo Trung Quốc". "Ha ha, vậy Mộ tiên sinh muốn tôi giúp ông cái gì ?" Thẩm Diệp Mân rõ ràng cười, lại làm cho người không rét mà run. Mộ Thiên nhìn bộ dạng tươi cười của Thẩm Diệp Mân, ánh mắt sáng lạng: "Tôi hy vọng Thẩm tiểu thư có thể một lần nữa giúp tôi đoạt lại Mặc Long Bang! Giết con gái của Mộ Thành!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương