Yêu Mà

Chương 19:



Lăn lóc mãi thì ngày ấy cũng đến, 4h sáng là dậy để làm cơm. Món đặc biệt của mình là cơm nắm ăn với thịt kho mặn kèm dưa leo tươi. Hồi nhỏ thì cứ nắm cục tròn còn lớn thì nắm theo hình tam giác kiểu trong manga Nhật ý, bỏ vào cà mên rồi xếp dưa leo và thịt xung quanh giống obentou. Mình còn tính nắm cơm hình trái tim nữa mà thấy lộ quá nên thôi, thanh niên coi vậy chứ dễ xấu hổ nhắm. Phần ngon nhất là nước thịt mình bỏ riêng vào bịch nylon nhỏ, lúc nào ăn thì rưới lên cơm, quên chết luôn đó. Đồ đạc mình đã sắp xếp từ đem hôm trước, một bộ đồ để thay cùng cái khăn tắm, đồ ăn mình gói trong cái khăn tắm luôn, giữ ấm. 5h30 chạy qua đón bé Kiều, vừa tới nơi thì bé vừa bò ra. Cũng khệ nệ một ba-lô như ai. Dắt díu nhau tới trường, ông bảo vệ mở cửa sẵn, chắc là hôm qua cô Thu có dặn trước.

Sáng sớm trời mát mẻ, cảm giác như đang ở Đà Lạt. Hôm nay bé Kiều bận quần short khoe đùi nuột không tì vết cùng áo thun màu trắng có in hình con thỏ gặm củ cà rốt nhìn nửa teen nửa em bé khá là ấn tượng. Áo khoác màu hồng nhạt, chung quanh lại không có ai, nhìn sơ qua chỉ muốn đi tù.

- Sáng sớm trời lạnh lạnh mà dễ chịu ghê Duy hen!

- Ừ, cứ vầy cả ngày cũng được, nóng nóng khó chịu lắm.

Mình ghét nhất là thời tiết nóng, người thì dễ ra mồ hôi, nóng lên tí là ướt chèm nhẹp, nhớp nháp lắm.

- Sao vậy? - mình hỏi khi thấy bé Kiều cứ nhún nhún vai.

- Ư, nhét nhiều đồ nên ba-lô nặng quá.

- Nặng quá thì đưa đây xách giùm cho, yếu thì không nên ra gió.

- Đây, xin nhờ chàng giúp giùm em, hihihi.

Ách giữa đàng lại quàng vào cổ, không biết em nó bỏ cái gì mà nặng bà thím. Vừa lúc đó thì cô Thu tới.

- Em chào cô. - hai đứa cùng chào.

- Chào hai đứa, tới sớm ghê hén.

- Dạ, đi chơi mà cô, hihihi. - bé Kiều nhanh nhẩu.

- Tuổi trẻ là phải như vậy, nhìn hai đứa thấy giống cô hồi trẻ, chữ lũ nhóc bây giờ chán quá.

- Sao chán vậy cô?

- Lớp năm ngoái cô chủ nhiệm mới đây, đi chơi mà nó còn xách theo vở để học bảo...luyện thi đại học.

- Chăm học vậy cũng tốt mà cô.

- Chăm kiểu đó mai mốt lớn có tiếc cũng không lấy lại được thời gian đâu. Bởi vậy...

- Vậy sao cô? - vẫn là bé Kiều

- Vậy nên cô bắt mấy đứa đó chép hết bài trong cuốn vở đó ba lần và trả bài liên tục, kỳ đó cũng vui, có phụ huynh lên trường càm ràm, à mà thôi, chuyện của cô để cô vui một mình được rồi. - nói xong cô nở một nụ cười bí hiểm va đáng sợ, lạnh hết cả sống lưng.

- Cô quả là cao tay, tiểu Kiều xin bái phục.

- Vậy mới lại gan với mấy đứa, à hai đứa ăn sáng đi này. - cô lấy trong bao ra hai cái bánh mỳ to tướng.

Bánh mì gà quay, là bánh mì gà quay các bạn ạ, hồi đó một ổ như vậy tận 10k mắc ngang với một tô phở bò hoặc một hộp cơm sườn bì chả loại lớn. Bánh mì gà quay chỗ này nhìn sơ qua cũng đơn giản mà mình không làm gà như vậy được. Thịt gà mềm, da thì giòn giòn dai dai và rất thơm, nước sốt mặn mặn ngọt ngọt, phần bánh mì thì thơm phảng phất mùi bơ với vỏ ngoài giòn rụm. Rau ăn kèm thì có dưa leo, hành tây và ngò. Nghỉ tới lại nhỏ dãi.

- Lát mấy đứa khác tới thì tụi em chia gia tài nhé, cô gọi nhà xe chút xíu. - nói rồi cô đưa bao bánh mì cho hai đứa.

Giờ mình là dân tị nạn chính hiệu rồi , tay xách nách mang, chẳng khác gì cây treo đồ. Treo thêm 5 phút nữa thì chúng bạn bắt đầu tới.

- Tới sớm dữ bay. - Trí, người bạn tốt đã tới cùng thằng Cảnh.

- Gửi xe rồi ra bố phát chẩn. - mình phán

- Chẩn gì vậy? - thằng Cảnh hỏi.

- Bánh mì gà quay, ngon lắm, cái này cho Cảnh, cái này cho Trí. - bé Kiều lăng xăng

- Ề ề, đa tạ đa tạ. - lấy bánh mì xong bạn Cảnh đưa lên mũi hít hà - thơm ghê Trí ơi.

- Thơm thiệt, cảm ơn Kiều nghen - nói rồi nó lại gần mình thì thầm - thơm mùi bé Kiều Duy ạ. - và tiếp theo là một nụ cười khổng thể đểu hơn.

- Nuốt lẹ rồi phắn. - mình cay cú tiễn vong.

Rồi từng đứa từng đứa lết tới, tầm 6h thì đong đủ cả. Xe cũng vừa tới, cô Thu lên xe trước chuẩn bị chỗ ngồi, còn mình thì phải đứng ở cửa xe để tiếp tục...phát chẩn. Ngoài bánh mì ra thì giờ còn thêm màn tiếp nước, đúng số cu-li. Kiểu này đến lúc đến xe ước mơ được ngồi kế bé Kiều coi bộ...toang.

Ấy thế mà toang thật mới đau. Lên xe phải lấy giấy bốc thăm, trúng chỗ nào ngồi chỗ đó. Mình là được ưu ái nhất không cần phải bốc vì...lên xe sau cùng, còn đúng một chỗ trống. Lên xe thì bé Kiều đã an vị với...cô chủ nhiệm còn mình ngồi kế Ngọc My lớp trưởng. Cũng coi như là tốt số, đem lên bàn cân thì Ngọc My cũng không thua Giáng Kiều là mấy. Tên đẹp người cũng đẹp, mới học chung có hai tuần nhưng cũng đủ để thấy Ngọc My là một lớp trưởng rất có trách nhiệm, bù lại cho bà cô chủ nhiệm rách trời rơi xuống. Hơn nữa bé My còn dễ gần và hòa đồng, hầu như ai trong lớp cũng có thể chơi thân được. Nếu nói Giáng Kiều có một chút gì đó phóng khoáng của Tây phương thì Ngọc My lại mang một vẻ nhẹ nhàng kín đáo của phương Đông.

- Ngồi đây nè Duy. - Ngọc My vừa gọi mình vừa chỉ vào chỗ ngồi.

- Tới liền đây - mình trả balo cho bé Kiều lúc đi qua chỗ của em nó.

- Duy thích ngồi trong hay ngoài?

- Đâu cũng được. - ngồi trong có vẻ hợp lý hơn vì...bé Kiều sẽ ngồi ngay trước mặt mình, cơ mà nên nhường gái chọn.

- My thích ngắm cảnh nên ngồi gần cửa sổ nha.

- Quyết định vậy đi.

Nói rồi mình ngồi xuống cạnh Ngọc My và bỗng nhiên thấy lạnh. Ngồi ngay sau mình là hai thanh niên Cảnh - Trí. Hai thanh niên này đang cay cú vì phải ngồi cạnh nhau trong khi những thằng khác thì đều ngồi cạnh một bạn nữ khác, kể cả thanh niên Tuấn Anh.

- Thằng khốn nạn, sao mày dám ngồi cạnh My của tao. - thằng Cảnh dúi dúi đầu minh.

- My là của Cảnh hả? - mình quay sang hỏi bé My bằng giọng tỉnh nhất có thể.

- Ai, Cảnh nào? My có biết Cảnh là ai. - vừa nói bé My vừa lấy tay che mắt rồi xoay qua xoay lại, cô nàng này cũng đáo để lắm chứ chả vừa.

- Mày nghe chưa con cờ hó, tự biết nhụt thì lượn đi cho nước trong. - thằng Trì nhảy vào - My ngồi kế thằng Duy thì coi chừng, nó ghê lắm.

- Đúng đó My, em cẩn thận, Kiều nó mới nói với cô như vậy. - cô Thu cũng quay xuống cùng vẻ mặt nghiêm trọng, sao cả thể giới thích chống lại mình vậy.

- Em...em có nói gì đâu. - bé Kiểu thanh minh, ít nhất thì cũng còn một người, ôi Kiều ơi - em chỉ bảo là lâu lâu Duy nhìn em bằng ánh mắt lạ lắm thôi mà.

- Vậy hả, sợ quá đi, có gì My la lên mọi người nhớ trợ giúp nghen, hihihi.

Mình đã làm gì nên tội, ăn ở hiền lành nhân đức, đến con kiến bò qua mình con để nó về tổ rồi mới rưới nước sôi vô ổ chứ có làm gì đâu. Buồn hết sức, nỗi oan này biết tỏ cùng ai.

- Đây không thèm nhá, hứ!

- Nói cứ làm như là có người cho nó vậy đó mấy đứa - cô Thu lại chọt vào

Tiếp theo là một tràng...cười bỉ tự những đứa xung quanh. Chả hiểu mình làm lỗi gì với cô mà bả dùng mình làm cầu nối với mấy đứa học sinh khác, kiểu hy sinh một đứa rồi làm thân với mấy đứa còn lại. Chắc nhờ vậy mà mấy đứa xung quanh bắt đầu nói chuyện với cô nhiều hơn, ngược lại thi cô cùng hòa vào tụi nó như bạn bè đồng trang lứa, 41 tuổi đầu mà cô chả khác mấy đứa trẻ trâu 14 là bao. Kể đủ chuyện trên trời dưới đất suốt chuyến đi, tội mấy đứa ngồi sau cũng muốn hóng chuyện mà không được. Tội cả mình nữa vì...sáng dậy sớm quá.

Xe khởi hành được một lúc thì mình ngủ luôn, vã ngủ còn hơn nghiện vã thuốc. Trong giấc ngủ thỉnh thoảng lại cảm thấy có chút hương thơm thoang thoảng, khá là dễ chịu, nhờ vậy mình ngủ ngon hơn.

- Các em chuẩn bị, chúng ta gần tới rồi. - giọng cô thu vang lên làm mình thức giấc luôn.

Quay qua hướng cửa sổ thì đã thấy núi và bắt đầu có thoang thoảng hơi biển. Ơ...cửa sổ mình thấy núi còn Ngọc My đâu rồi?
Chương trước Chương tiếp
Loading...