[12 Chòm Sao] Tháng 12 Đẫm Máu
Chap 7. Giữa Khu Rừng Hoang Vu
Thiên Yết khẽ mở mắt. Điều đầu tiên anh cảm nhận được là bóng tối bao trùm khắp nơi. Ánh lửa bập bùng bên cạnh khiến anh tỉnh hẳn, choàng dậy, bỗng hơi nhíu mày khi nhận ra trên người anh còn một chiếc áo khoác nữ đắp ngang.Gần đó có tiếng suối chảy róc rách. Xung quanh là rừng hoang vu, không có lấy một bóng người. Họ đã bị lạc.Bên thái dương nhức nhối. Thiên Yết sờ lên vết thương, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng nó đã được băng lại cẩn thận. Lúc này anh mới nhớ ra lí do mình ở đây. Đầu óc cố tập trung suy nghĩ, anh đã bất tỉnh khá lâu nên chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa.Anh đứng dậy, lặng lẽ đi về phía con suối, nhìn thấy một người khác cũng đã đứng đó từ bao giờ. Nghe tiếng bước chân, Kim Ngưu quay lại nhìn anh, ánh mắt nửa lo lắng, nửa rụt rè."Ừm... Anh không sao chứ? Vết thương có đau lắm không?...""..."Cảm thấy ánh mắt thâm trầm kì lạ của anh đang xoáy vào cô, Kim Ngưu lúng túng quay đi, tự mắng mình ngốc. Bị đánh như vậy chắc chắn là đau rồi. Hơn nữa, anh bị thương, bị lạc trong rừng đều là vì cô. Kim Ngưu gắng lấy lại bình tĩnh, quay lại đối diện với anh, ấp úng:"Tôi xin lỗi...""Không sao, cũng chẳng còn đau nữa."Khoảng im lặng kéo dài. Đêm rừng, màn sương xuống dày đặc, chờn vờn trên ngọn lửa. Khung cảnh thêm phần hoang vu, lạnh lẽo, từng cơn gió buốt len lỏi qua những thân cây cao. Gió như muốn dập tắt đi ngọn lửa, tia sáng duy nhất trong màn đêm u tối lúc này. Ánh lửa hắt lên những thân cây cao tạo ra những hình thù kì dị.Sau những lời đã nói với anh, Kim Ngưu cảm thấy giữa họ như có một bức tường xa cách. Cô bối rối quay sang nhìn anh, bỗng tròng mắt mở to, sửng sốt kêu lên:"Thiên Yết... áo anh..."Dưới ánh lửa bập bùng, nổi bật lên giữa nền áo sáng màu là vệt máu khô loang lổ. Kim Ngưu nhớ tới tiếng súng, cô cuống lên định xem xét vết thương nhưng Thiên Yết khẽ gạt cô ra, lắc đầu: "Không phải máu của anh.""Nhưng mà tiếng súng đó...""Là Cự Giải.""Sao???"Kim Ngưu bật dậy hét lên. Cô đứng chết lặng, đau, cứ như vừa mất đi một phần cơ thể. Từng mảng ký ức tràn về cũng là lúc những giọt nước mắt mặn chát tuôn rơi. Chưa bao giờ cô hoảng loạn, sợ hãi và day dứt đến thế."Vết đạn... Vết đạn bắn vào đâu??... Có thương nặng lắm không??..."Thiên Yết không trả lời, anh khẽ lắc đầu. Cả người cô run lên, tim nhói đau, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Kim Ngưu quệt vội nước mắt, cô lấy khẩu súng Song Tử đã đưa cho cô, ánh mắt đột ngột trở nên căm phẫn. Cô kiên quyết chạy sâu vào trong rừng."Em làm gì vậy??" - Thiên Yết vội vàng kéo cô lại."Tôi phải đi tìm hắn. Tên khốn đó!!"Kim Ngưu gạt tay anh ra, cô giận dữ, hoảng loạn, bàn tay cầm súng hơi run run. Nhưng Thiên Yết cũng giận dữ không kém, anh quát lên:"Đây là rừng! Chúng ta đang bị lạc! Em nghĩ mình có thể tìm hắn ở đâu?""Anh tránh ra, tôi phải đi tìm hắn!! Bất cứ ai nhưng riêng Cự Giải..." - Kim Ngưu đã mất hết cả lí trí. Mặc cho Thiên Yết ngăn cản, cô vẫn bướng bỉnh muốn lao vào bóng tối như một kẻ điên."Đừng có ngu ngốc mà một mình đuổi theo hắn. Em có biết hắn nguy hiểm đến thế nào không hả??"Kim Ngưu đã mất lí trí, vậy thì Thiên Yết sẽ buộc phải giữ vững lí trí của mình. Đâu phải anh không đau, nhưng một Cự Giải đã là quá đủ rồi. Thiên Yết giữ chặt lấy cổ tay Kim Ngưu."Vậy thì anh bảo tôi phải làm gì?? Thấy kẻ sát nhân mà mặc kệ hắn, để cho hắn chạy mất??""Đó là tự lao đầu vào chỗ chết!""Anh bảo tôi phải chờ đợi ư??" - Kim Ngưu gào lên - "Chờ đợi? Im lặng đứng nhìn hắn giương súng về phía anh, bắn Cự Giải sao?? Để làm gì? Để làm gì hả??""Đủ rồi!! Anh không thể để em gặp bất cứ chuyện gì nữa!!"Tiếng anh át lẫn tiếng cô. Nhanh như chớp, Thiên Yết ôm chầm lấy Kim Ngưu, cái ôm thật chặt như để chắc chắn rằng cô vẫn ở bên anh. Giây phút kích động qua đi, cơn hoảng loạn giận dữ cũng vụt tan biến. Kim Ngưu im lặng ngả vào ngực anh, khẽ nhắm mắt."Xin lỗi..."Kim Ngưu mấp máy môi, tim đập lỗi một nhịp khi cảm nhận được sự lo lắng anh dành cho cô. Thiên Yết không nói gì, anh ôm cô chặt hơn như muốn chứng minh rằng cô sẽ an toàn khi ở bên anh.Đêm thật dài, thật yên tĩnh, thật lạnh lẽo. Nhưng vòng tay của người con trai vẫn luôn mạnh mẽ ấm áp vô cùng...***Sáu tiếng đồng hồ. Đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Họ chỉ nhận được những cái lắc đầu vội vàng của người y tá đi ra đi vào."Em uống gì đó đi."Song Tử đặt vào tay Thiên Bình một cốc sữa nóng. Thiên Bình nhấp một ngụm, nhạt thếch, cô buồn bã đặt nó sang bên cạnh. Đây là cốc thứ hai rồi, nó nguội dần, nguội dần, Song Tử lại đặt vào tay cô một cốc sữa khác. Thiên Bình hiểu anh lo lắng cho cô nhưng cô chẳng còn tâm trạng nào để thưởng thức nữa. Mọi lo lắng, bồn chồn, hy vọng đều đổ dồn vào sau cánh cửa trắng lạnh lẽo kia."Không biết cả Bảo Bình, Kim Ngưu, Thiên Yết có làm sao không nữa. Anh báo cảnh sát chưa Sư Tử?"Xử Nữ hỏi Sư Tử khi thấy anh vừa kết thúc cuộc điện thoại."Cho đến giờ cảnh sát đã tổ chức cuộc tìm kiếm nhưng vẫn chưa thấy dấu vết nào. Nhiều khả năng họ đã bị rơi xuống đoạn dốc khá nguy hiểm gần đó..."Xử Nữ mong rằng với tài xoay sở tháo vát của Thiên Yết, anh và Kim Ngưu sẽ không sao. Còn sự mất tích kì lạ của Bảo Bình thì... Cô kín đáo liếc nhìn khuôn mặt xanh xao tái mét của Nhân Mã.Xử Nữ nhớ lại sau khi Thiên Yết chạy đi, cô cùng mọi người đã đi về phía con đường anh chỉ. Thật may mắn họ đã gặp được một nhóm cảnh sát đi tuần tra. Cự Giải được đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng đổi lại, họ đã lạc mất ba người bạn ở đó.Cánh cửa đóng kín im lìm bỗng mở ra. Tất cả đứng bật dậy, họ lao tới băng ca cứu thương đang được đẩy một cách vội vã. Làn da hơi tái, đôi mắt nhắm nghiền, Cự Giải nằm đó, bất động."Mấy người là người nhà của bệnh nhân?" - Bác sĩ chậm rãi hỏi."Đúng vậy. Cô ấy sao rồi hả bác sĩ?" - Sư Tử sốt sắng hỏi lại."Rất may là kịp thời, nếu chỉ chậm hơn chút nữa thôi thì..." - vị bác sĩ tháo cặp kính ra và thở hắt ra một tiếng, hàng lông mày hơi chau lại vì mệt mỏi sau một cơn phẫu thuật kéo dài - "Vết thương đã ổn, nhưng do mất máu quá nhiều nên bệnh nhân đã chìm vào hôn mê sâu."Sao??" - Nhân Mã hốt hoảng nói - "Liệu cô ấy còn có thể tỉnh lại không?""Điều đó phụ thuộc vào thời gian và bản thân chính nạn nhân. Chúng tôi đã đưa cô ấy đến phòng hồi sức, mọi người có thể đến thăm ở đó.""Cảm ơn bác sĩ."Căn phòng khá rộng rãi và tiện nghi, xung quanh bao trùm là một màu trắng lạnh lẽo và mùi thuốc khử trùng đặc trưng. Nhân Mã khép cửa phòng lại, cô ngồi xuống cạnh Xử Nữ, cất giọng mệt mỏi: "Giờ chúng ta phải làm gì?""Ở bên nhau, đó là cách tốt nhất để bảo vệ chính bản thân mình." - Sư Tử quả quyết nói - "Mọi người về lấy đồ rồi sang ở tạm nhà mình một thời gian, còn mình và Xử Nữ sẽ đi khai báo cụ thể với cảnh sát về tất cả mọi chuyện."Xử Nữ gật đầu đồng ý. Cô chu đáo đắp kín chăn cho Cự Giải rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Bất ngờ một người đàn ông tới vào và đâm sầm vào cô. Xử Nữ loạng choạng lùi về phía sau nhưng người đó chẳng có vẻ gì bận tâm. Hệt như một cơn gió, anh ta lao thẳng đến giường bệnh, bàng hoàng gọi to:"Cự GiảiI!! Cự Giải!!!""Ơ này... anh kia!!" - Thiên Bình ngạc nhiên, cô vỗ nhẹ vai anh ta - "Anh là ai? Sao lại tự tiện xông vào đây?""Cô ấy bị làm sao vậy?? Trả lời tôi đi!!"Anh ta không trả lời câu hỏi của Thiên Bình. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, bộ quần áo xộc xệch, đầu tóc rối tung, hơi thở gấp gáp sau khi chạy cả quãng đường dài. Một anh chàng khá điển trai mặc dù vẻ ngoài của anh ta có phần trái ngược. Có lẽ điều anh ta quan tâm duy nhất lúc này là người con gái đang nằm trên giường bệnh kia."Anh có quan hệ như thế nào với Cự Giải?" - Thiên Bình thoáng cảnh giác. "Và sao anh lại biết được nơi này?""Tôi..." - anh ta ngập ngừng, chợt tiếng Xử Nữ cắt ngang."Anh ta là anh trai của Cự Giải. Mình tìm thấy tên của anh ta trong danh bạ" - ngừng một lúc, Xử Nữ quay sang phía chàng trai lạ mặt kia - " Tôi là người đã gọi cho anh khi nãy.""Anh trai?!" - anh ta nhíu mày, hơi sững lại - "Sao cô biết?""Tôi thấy Cự Giải ghi như vậy trong danh bạ. Có gì không đúng sao?""À không, nhưng..." - anh ta đã bình tĩnh hơn - "Tại sao lại ra nông nỗi này? Quanh đây còn có rất nhiều cảnh sát nữa. Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?""Tôi nghĩ là cảnh sát sẽ giải thích với anh mọi chuyện..."Nhắc đến cảnh sát cũng đủ để hiểu câu chuyện này không hề đơn giản. Vẻ kích động ban nãy biến mất, trông anh ta đã bình tĩnh lại và nghiêm túc hơn, dường như đã hiểu được phần nào đó của câu chuyện."Trông mọi người cũng có vẻ mệt mỏi." - anh ta đột ngột lên tiếng - "Hay mọi người cứ về nghỉ ngơi đi, để tôi ở lại chăm sóc cho Cự Giải cũng được.""Anh chắc chắn không?""Chắc rồi. Anh trai... thì phải chăm sóc cho em gái chứ..."Trong một giây, ánh mắt ấy kín đáo liếc về phía người con gái đang chìm trong giấc ngủ sâu. Cánh cửa khép lại, vẻ lo lắng ân cần cũng biến mất theo...***Giấc ngủ chập chờn nhanh chóng qua đi. Kim Ngưu tỉnh dậy, ngắm nhìn khuôn mặt Thiên Yết bên cạnh mình. Khi ngủ trông anh thật dịu dàng, khác hẳn với những lúc lạnh lùng, hung dữ. Đã quá lâu rồi kể từ khi cô được ở gần anh như thế này. Được nằm trong vòng tay anh, được che chở bao bọc, nhìn anh ngủ thật bình yên vô cùng. Dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt nào, anh cũng không mất đi khí chất sẵn có. Kim Ngưu vô thức đưa tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt hoàn mỹ. Vẻ tuấn tú pha chút lạnh lùng sắc sảo của anh khiến cô chìm trong mê đắm.Giây phút này, anh là của cô, chỉ là của cô mà thôi. Lòng chiếm hữu ích kỉ trỗi dậy, thôi thúc Kim Ngưu đưa tay chạm nhẹ vào làn môi cuốn hút. Nhưng cô khựng lại."Đồ tồi tệ!"Kim Ngưu mấp máy môi, tự mắng bản thân mình. Cô gạt nhẹ tay Thiên Yết trên người mình và nhìn anh lần cuối. Rồi như một người mất hồn, cô lững thững đi về phía bờ sông, vốc nước lên mặt. Làn nước lạnh làm cô tỉnh táo hơn đôi chút. Cứ thế, cô ngồi lặng lẽ bên dòng sông, suy nghĩ về mọi chuyện.Dưới ánh trăng sáng, dòng sông hiện lên với làn nước trong vắt. Kim Ngưu đưa tay hất nhẹ mặt nước, nó hơi xao động xong lại trở về trạng thái tĩnh lặng như ban đầu. Trong vắt, Kim Ngưu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, cả từng hòn sỏi dưới đáy sông, và... một thứ gì đó đập vào mắt cô.Nụ cười bí ẩn của con hề. Nó đang nhìn cô chằm chằm, ám ánh cô, thôi thúc cô phải quỳ xuống và đến gần nó hơn trong vô thức. Lá bài...Mặt nước phản chiếu một bóng người, hắn đang tiến đến gần hơn."Thiên Yết?"Không có tiếng đáp lại. Không phải Thiên Yết. Từng tế bào trong cơ thể cô dựng đứng lên, chúng trở nên sắc bén. Lo sợ. Hoang mang. Mọi giác quan như tê liệt, Kim Ngưu không thể cử động được, nhìn chết lặng vào hình ảnh một kẻ mặc đồ đen kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt màu xanh. Hận thù.Tùm!!Hai tay Kim Ngưu bị giữ chặt về phía sau. Hắn dùng sức nhấn đầu cô xuống dòng nước lạnh buốt. Kim Ngưu sợ hãi cố nhịn thở, dồn sức chống cự nhưng hắn quá khỏe.Sự phản kháng của Kim Ngưu khiến hắn như điên lên. Đầu cô bị nhấn sâu hơn, không chút nương tay. Cảm nhận được sự chống cự của con mồi đang yếu dần, hắn nhếch môi hơi thả lỏng tay. Bỗng Kim Ngưu trồi dậy, cô giật tay ra và cào thật mạnh vào bàn tay đang nhấn đầu cô.Hắn rụt tay lại. Ngay lập tức cô vùng dậy, tìm cách thoát thân. Lợi dụng lúc hắn đang xao nhãng, Kim Ngưu vội vàng chạy về con đường cũ, bước chân lảo đảo, cô hoảng hốt thét gọi tên anh: "Thiên Yết!!!"Bốp!Một bên trán cô đau buốt. Kim Ngưu ngã quỵ. Cây gậy gỗ rơi xuống bên cạnh. Hắn nghiến răng, bằng cử chỉ thô bạo, tên sát nhân lôi cô đến mép sông và tiếp tục công việc dang dở của mình.Kim Ngưu đuối sức, cô không thể chống cự được nữa. Hắn đang giận dữ nên nhất định sẽ không để cô trốn thoát như lúc nãy. Nước tràn vào mũi, tràn vào họng, tràn đầy khí quản khiến Kim Ngưu ngạt thở. Hơi thở yếu dần, mọi thứ trước mắt cô mờ đi, Kim Ngưu tuyệt vọng."Thiên Yết, cứu em..." Đó là suy nghĩ cuối cùng của Kim Ngưu trước khi nhắm mắt mà không hề hay biết, Thiên Yết đã chìm trong thuốc mê...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương