Buổi Tối Không Muốn Tăng Ca
Chương 20: Đỏ Hồng Hồng
Bật thốt lên, hầu như là quán tính không hề suy nghĩ. Lang Giai Âm theo bản năng nhìn Tống quản lý một cái, Tống quản lý vẻ mặt không có gì thay đổi. Khóe môi nàng hàm chứa nụ cười, đón nhận ánh mắt của Lang Giai Âm, rồi nháy mắt một cái. Lang Giai Âm lỗ tai có chút đỏ, liền quay mặt sang chỗ khác. Quản chỉ là hỏi nàng có người đón về hay không, cũng không phải hỏi nàng có bạn trai hay không. Lẽ nào là bị Diêu Tinh ảnh hưởng? Diêu Tinh mới lúc trước còn nói, đại khái là kêu nàng ở trước mặt quản lý ngụy trang cái gì, để cho quản lý lầm tưởng là nàng có bạn trai rồi. Mặc dù trong lòng cũng không muốn như vậy, nhưng là chờ quản lý hỏi tới, nàng vẫn là chủ động "Giải thích"?Lang Giai Âm có chút mê man, nàng không biết tâm tình của mình đối với quản lý ruốt cuộc là cái gì. Đến khi tài xế lại đây, quản lý lại kêu nàng."Ta đưa ngươi về.""Cảm ơn quản lý." Lang Giai Âm lộ ra thật biết điều, bàn tay hơi siết dây đeo ba lô. Tống Nguyên Minh một tay khoát lên trên cửa xe, con ngươi sâu hút, chờ Lang Giai Âm cuối người bước vào, mu bàn tay của Tống Nguyên Minh lại đở ở trên khung cửa xe, tựa hồ sợ Lang Giai Âm bị đụng đầu. Lang Giai Âm động tác vô cùng nhanh, đầu của nàng cũng không có đụng tới lòng bàn tay củaTống Nguyên Minh, nhưng là ngón tay Tống Nguyên Minh lại cong một cái. Lòng bàn tay của nàng bị sợi tóc của Lang Giai Âm liêu quát một hồi. Lên xe, Lang Giai Âm càng thêm ngoan ngoãn. Ngồi cách nàng một cái chỗ ngồi, một người núp ở trong góc. Ở trong tiệc tối cũng là như vậy. Bất kể là ở nơi náo nhiệt nhue thế nào, người này đều có một phần riêng yên tĩnh thuộc về mình. Điềm đạm bồi theo.Lang Giai Âm đang nhìn ngoài cửa sổ, chờ nàng thu hồi ánh mắt, mới phát hiện quản lý đang nhìn mình chăm chú."Quản lý?""Ân?""Lớp trang điểm của ta bị trôi hết?" Lang Giai Âm có chút ngượng ngùng."Không có." Tống Nguyên Minh chống đầu, tứ chi thả lỏng. Ngay cả biểu hiện cũng có chút lười biếng."Trong khoảng thời gian này, khổ cực ngươi rồi."Lang Giai Âm lắc lắc đầu."Không. Ta làm được cũng không tốt lắm."Đây là lần thứ nhất nàng xử lý vấn đề như vậy, có chút luống cuống tay chân. Mặc dù bên ngoài nhìn vào đều thấy nàng làm đâu vào đấy rõ ràng, thế nhưng đây chỉ là thói quen làm việc bình thường của nàng, trong lòng của nàng lại rất khẩn trương."Nếu không có ngài, ta cũng không biết bắt đầu làm từ nơi nào." Lang Giai Âm nhìn qua vô cùng thành khẩn, còn dùng kính ngữ.Tống Nguyên Minh cười cười."Mỗi người ai cũng có lần đầu tiên, may mắn chính là, năng lực hiểu biết của ngươi vẫn không coi là quá kém."Câu nói này thế nào nghe cũng không giống khích lệ."Hơn nữa, cà phê của ngươi, pha rất không tệ ." Tống Nguyên Minh nói.Những lời này ngược lại lại là khích lệ. Có thể địa phương khích lệ có chút không đúng lắm. Nếu như chuyên ngành đại học học của Lang Giai Âm là pha cà phê, chắc chắn nàng sẽ rất vui vẻ khi Tống quản lý khích lệ như vậy.Dọc theo đường đi, Lang Giai Âm cũng không cùng quản lý tán gẫu được mấy câu. Dù là có trò chuyện, thì cũng là nói chuyện công việc. Thế nhưng không biết tại sao, xuống xe rồi, Lang Giai Âm lại đột nhiên cảm thấy trong lòng rất tốt, không có trống rỗng như trước đó. Đại khái là vừa rồi quản lý khoát lên khung cửa sổ, hướng về nàng nói lời tạm biệt? Suốt một tháng này, hai người chưa từng ngồi gần nhau như vừa rồi. Bình thường đều là cách điện thoại, hoặc là cách một cái bàn làm việc. Lẽ nào lúc trước, quản lý thật sự cho là nàng đã có bạn trai? Nghĩ tới đây, Lang Giai Âm lại không khỏi căng thẳng một cái. Quản lý nếu biết nàng không có bạn trai, chẳng lẽ sẽ đối với nàng 'thế nào'?Lang Giai Âm gõ đầu của mình một cái, rõ ràng không có uống rượu, làm sao lại nhảy ra cái ý niệm kỳ quái như vậy. Lang Giai Âm mới vừa vào ký túc xá, liền bắt gặp bạn cùng phòng Lý Nhân và học tỷ. Lý Nhân đang trụ trên vai của học tỷ, học tỷ tựa hồ uống một rượu, nàng cố gắng ôm chặc Lý Nhân. Thời khắc bắt gặp bạn cùng phòng đang ở một trăm lẻ tám loại lúng túng này, Lang Giai Âm thật là bất khả tư nghị. Lý Nhân nhìn thấy nàng, liền đem học tỷ đẩy ra. Học tỷ lúc đi, còn quay đầu nhìn Lang Giai Âm một chút.Lý Nhân kéo cổ áo, cổ nàng còn dính điểm son môi."Giai Âm.""A?""Hôm nay liên hoan bộ ngành sao?""Ừm.""Trong ngăn kéo của ta còn có chút thuốc giải rượu.""Không cần, ta không có uống rượu." Mặc dù bạn cùng phòng cảm tình có chút... Phong phú. Thế nhưng đối với nàng vẫn rất tốt."Về sau lại có liên hoan thê này, ngươi gọi điện thoại cho ta, ta đi đón ngươi." Lý Nhân nói rằng: "Trong nhà mới mua xe, đem xe cũ cho ta.""Ân tốt." Lang Giai Âm cũng là thuận miệng đáp ứng lại."Các ngươi tại sao cùng trở về?" Lang Giai Âm cùng Lý Nhân trở về, Diêu Tinh đang ngồi ở trên bàn chơi điện thoại di động. Nàng bấm bấm gõ gõ, tựa hồ đang cùng người nào tán gẫu, trên mặt mỉm cười cũng không có ngưng."Tại cầu thang gặp nhau." Lý Nhân nói: "Ngươi đang cùng ai tán gẫu, vui vẻ như vậy.""Là một người bạn." Diêu Tinh nói, nhìn Lang Giai Âm một chút. Thấy cái nhìn này, Lang Giai Âm thì biết, Diêu Tinh đại khái là đang cùng Khương Quyển Bách tán gẫu đây mà. Lên giường, Lang Giai Âm lại suy nghĩ một chút, vẫn là nhắn tin cho Diêu Tinh."Ta vừa nãy ở hành lang, gặp phải học tỷ.""Thật sự!? Lại có bát quái sao?""Không, ta không phải muốn cùng ngươi bà tám.""Giai Âm, ta cũng có chuyện muốn cùng ngươi nói.""Ngươi cùng Khương luật sư luyến ái?""? ? ? Cái gì quỷ?""Bình thường mấy câu như vậy, có chuyện cùng ngươi nói, mặt sau nhất định chính là một chuyện gì đó vô cùng kinh hãi thế tục." Lang Giai Âm trả lời."Không phải. Là chuyện khác." Diêu Tinh trả lời: "Khương Quyển Bách không phải là đối tượng gặp mặt của Lý Nhân. Cùng Lý Nhân tán gẫu là bạn của nàng, bạn của nàng đột xuất có việc, mới kêu nàng đến thay.""Ngươi tại sao không nói chuyện?" Đợi một trận, Diêu Tinh từ trong chăn thò đầu ra, chỉ chỉ điện thoại di động, lại cho Lang Giai Âm phát tin nhắn."Lý do thế này, luôn cảm thấy thật khả nghi." Ngay cả "Đầu óc chậm chạp" Lang Giai Âm cũng cảm thấy khả nghi."Ngươi có phải hay không là muốn tìm cái lý do nào đó, để thuyết phục bản thân đối với Khương luật sư có hảo cảm không?""Ngươi có phải đang nói loại câu như là, bình thường đều là nhân vật chính tự thân ở trong hoàn cảnh đó nhưng lại không thể tự biết được, sau đó phải nhờ thông qua hoàn cảnh của người khác nhắc nhở, mới rõ ràng tâm ý của mình sao." (đại khái như là người trong cuộc thì oán, mà người ngoài cuộc thì sáng)"Bỏ đi cái phần bối cảnh của người khác, thì ngươi hiện giờ chính là như vậy." Lang Giai Âm đứng đắn trả lời.Diêu Tinh phát ra ba cái icon liếc mắt."Ngày hôm nay liên hoan thế nào rồi?""Ngươi không bị bọn họ chuốc rượu chứ?" Diêu Tinh hỏi."Quản lý giúp ta cản rượu." Điểm này, Lang Giai Âm vẫn là biết."A? Quản lý giúp ngươi cản rượu?"Diêu Tinh trả lời: "Nàng không phải có hồi lâu không để ý tới ngươi sao?""Đây là đối với thuộc hạ quan tâm?" Lang Giai Âm suy nghĩ một chút, hồi phục lại như vậy."Thế nàng có nói gì khác với ngươi không?" Diêu Tinh hỏi."Nàng hỏi ta chuyện công việc."Diêu Tinh cùng Lang Giai Âm hàn huyên vài câu về Tống quản lý, còn nói đến lịch nghỉ đông. Mấy học kỳ trong năm tư, đã không còn khóa học trong trường. Đa số đều là thi khảo sát cùng làm luận văn. Cho nên từ một góc độ nhất định mà nói, các nàng có thể xem như là đã thả nghỉ đông. Chỉ là ba người đều không có về nhà. Lý Nhân ở trường học đọc sách, Diêu Tinh cùng Lang Giai Âm công tác còn chưa kết thúc. Lang Giai Âm ngày thứ hai liền nhận được tin nhắn của mẫu thân, mẫu thân hỏi nàng lúc nào thì về nhà. Lang Giai Âm đem thời gian nhắn cho mẫu thân. Nàng đã mua xong vé xe.Lang Giai Âm vừa trở lại công ty, liền bị trợ lý kêu lên. Ngày hôm nay trợ lý phải ra ngoài, quản lý liền đem nàng gọi tới, để cho nàng thu dọn tư liệu. Nhân sĩ muốn thành công, quả nhiên tinh thần lúc nào cũng phải phấn chấn. Ngày hôm qua quản lý cũng uống một ít rượu, nghe Tiểu Sở nói, quản lý sáng sớm liền đến công ty. Lang Giai Âm cho quản lý pha một ly cà phê, lại ngồi ở một bên thu dọn văn kiện. Hai người không nói gì, cứ như thế yên tĩnh bận bịu đến buổi trưa. Thật là làm người thư thích ở chung, Tống Nguyên Minh giơ lên mí mắt, liếc mắt nhìn Lang Giai Âm bên cạnh bàn. Ngón tay của nàng hơi dán lên chén cà phê, cái chén còn chút ấm áp. Cái này thuần lương bạn nhỏ, đã cho nàng pha vài chén.Buổi trưa xuống lầu, thuần lương bạn nhỏ mở miệng."Quản lý, ngươi bình thường uống loại sữa nào?""Ân?"Bạn nhỏ thật ngượng ngùng vén một bên tóc."Ta cảm thấy, luôn uống cà phê không tốt.""Ngươi có đề cử gì sao?" Đại khái là công tác thuận lợi, để Tống Nguyên Minh cũng có hứng thú.Bạn nhỏ suy nghĩ một chút, còn là nêu lên mấy loại sữa bò."Ân có thể, ngươi rảnh rỗi giúp ta mua một ít. Tiền ta sẽ chuyển cho ngươi."Người bạn nhỏ năng lực hành động rất nhanh, buổi tối tăng ca, Tống Nguyên Minh mở ra ngăn tủ lạnh, liền nhìn thấy một loạt sữa bò. Tống Nguyên Minh chọn một bình, lại dựa vào bên ngăn tủ, mở ra điện thoại.Lang Giai Âm mang thanh tú mắt kiếng, đang ở trong phòng ngủ làm luận văn. Màn hình điện thoại di động sáng lên một cái, nàng nhìn thấy quản lý phát tới một khuôn mặt tươi cười. Khuôn mặt tươi cười này cùng Tống quản lý rất giống .Tống Nguyên Minh vừa mới uống một hớp sữa bò, điện thoại di động màn hình sáng. Lang Giai Âm vỗ một tấm phiếu tính tiền, cho nàng thối lại tiền dư."Quản lý, không cần nhiều như vậy.""Về sau, ngươi giúp ta mua thêm ít đồ đi. Ta không thích tiền thối đến thối lui."Chờ Lang Giai Âm giúp Tống Nguyên Minh mua thêm mấy món điểm tâm ngọt thì, Lang Giai Âm mới ý thức tới, nàng có phải hay không là từ tài xế bây giờ lại tiến hóa thành bảo mẫu rồi? Qua một mùa xuân, ngày Lang Giai Âm trở về, "Tiện đường" bị Tống quản lý tiếp đi tới công ty. Sau một cái tết, người bạn nhỏ gò má vẫn là đỏ hồng hồng như vậy."Quản lý, trùng hợp như thế?""Đã quen bạn trai?" Tống Nguyên Minh nhìn thấy Trương Lạp bên người Lang Giai Âm."Không phải. Là đồng hương." Ngày nghỉ tựa hồ qua rất tốt, Lang Giai Âm âm thanh thanh thản hơn rất nhiều. Không giống năm trước phiền muộn như vậy."Quản lý, tin nhắn ngươi nhận được sao?" Đến công ty, Lang Giai Âm lại cẩn thận từng li từng tí một hỏi. Giao thừa ngày ấy, nàng cho quản lý phát ra một cái "Tân niên vui sướng" . Lúc trước nàng cùng quản lý nói, quản lý nói chúc phúc phải hợp thời. Đây rất là hợp thời đi."Ân?""Tân niên vui sướng."Tống Nguyên Minh khóe môi nhẹ nhàng vung lên."Tân niên vui sướng.""Giai Âm, ngươi làm sao lại đến công ty sớm như vậy?" Nhìn thấy Lang Giai Âm, Tiểu Sở còn có chút kinh ngạc."Ngươi ngày hôm nay không phải còn phải về trường học sao?""Quản lý cho ta giao cho nhiệm vụ mới." Lang Giai Âm nói.Nghe xong lời này, Tiểu Sở biểu hiện có chút phức tạp. Chờ Lang Giai Âm ngồi xuống, nàng mới mở miệng."Giai Âm, như ngươi vậy, để ta lại nhớ tới Tiểu Đông.""Trước khi Tiểu Đông nghỉ việc, tình huống gần như ngươi bây giờ." Tiểu Sở nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương