Cặp Đôi Siêu Quậy - Nganlun1312
Chap 49 : Cố Tình?
- Xong chưa vậy? Nhức đầu, mỏi cổ, mỏi mắt, mỏi tùm lum hết nè. - Tôi thở dài.- Mày im chút coi. Mém xong rồi. - Nhỏ nói, tay làm quằn quại trên tóc tôi.- Mém là chừng nào? - Tao nổi cáu.- Ờ thì còn make up nữa. Nãy giờ mới làm tóc thôi. - Ngọc cười."HẢẢẢẢẢẢẢẢ!!!!" - Tôi hét lên.Dây thanh quản của tôi rất chi là tốt. Hét sao mà hết lớp nghe luôn. Quá pro *vỗ tay* !- Lát xong liền à. - Nhỏ nói chắc nịch.- Chắc không vậy? - Chắc. Mày không cần lo đâu. Tận 3 giờ mới thi mà.- Ơ nhưng mà thi từ giờ tới tối?- Hình như là vậy.- Tao đâu biết gì đâu mà thi?! - Tôi hốt hoảng.- Không cần cuốn lên như thế. Ban giám khảo hỏi sao thì trả lời vậy thôi. Còn phần thi năng khiếu, song ca hay ứng xử, mày vất vả rồi. - Nhỏ nhoẻn miệng cười.- Ơ..vậy tao không thi đâu! - Tôi nói và dự luôn kết quả: tôi sẽ bị đánh tơi bời và bị chúng nó hành hạ vô tội vạ nữa cho coi.Cả lớp đang nhốn nháo hơn ông Tào Tháo thì im bặt, nhìn tôi rồi ai nấy thở dài sườn sượt. Tôi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì chúng nó quay lên, chẳng ai thèm quánh hay chửi tôi nữa. Tự dưng tôi thấy trong lòng buồn buồn sao ấy. Chẳng lẽ nhất định tôi phải thi à? Tự dưng tôi thèm cảm giác bị người ta chửi hay quánh ghê. Làm ơn, chửi hay quánh tôi đi mà :(((.Nhỏ với Ngọc cũng bỏ đi lên bảng một mạch. Hắn cũng không nói gì, cắm cúi chơi game tiếp làm tôi hơi hụt hẫng. Hừ, cái bọn này, bữa nay làm sao thế? Chúng nó muốn ép chết tôi mới hả dạ mà. Đúng là bọn không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.Im lặng, im lặng và im lặng. Chúng nó cứ thi nhau im lặng suốt. Việc ai người đó làm khiến tôi khó chịu đến tột cùng. Ờ, không thèm nói chuyện với tụi bây nữa, thứ bạn gì kì cục, thấy ghét, xííííí!!!Sau một hồi lâu, tôi phải đấu tranh tư tưởng lắm mới xìu xuống, la hét như bà điên:- Được rồi. Tôi thi được chưaaaa????Bỗng, chúng nó phá lên cười như điên. Tôi đang hết sức là bực mình vì tự nhiên khi không, nhận lời đi thi làm gì cho chuốc họa vào thân thế không biết. Nhưng tất cả là vì tôi, vì tập đoàn "lí bư" này, tôi đành phải hy sinh tấm thân vàng này vậy.- Phải dùng biện pháp mạnh mày mới nhận lời. - Nhỏ cười.Tôi xụ mặt.Nhỏ cùng Ngọc tiếp tục tra tấn mãnh liệt lên đầu cổ tôi. 2 phút 53 giây, quá đẳng cấp, chúng nó đã giật được giải những người có trí tưởng tượng cao vút. Chúng nó cười mãn nguyện rồi đưa cho tôi tấm kiếng. Omeoi, tôi là ai và ai là tôi?Tóc tôi được nhỏ búi củ tỏi. Trên tóc có đính thêm cái nơ màu xanh lá. Và hai phần tóc phía dưới được nhỏ tết bím lại và quấn nó lên giữa phần tóc và phần mái của tôi. Trông rất đơn giản nhưng cũng rất thanh tú.- Hay là mình đi ăn xíu đi. - Mắt tôi sáng rỡ, chỉ cần nhắc tới từ ăn thôi là tôi nghe được âm thanh đói cồn cào của cái bụng cưng của tôi rồi.- Heo à? Để xem em muốn ăn gì. Ông xã đưa em đi ăn nha. - Hắn bỏ cái iphone qua một bên, đi lại phía tôi.- Cậu á? Mơ đi.Hắn nhếch mép cười đểu rồi nắm tay tôi lôi đi. Bọn nó cũng theo sát tôi và hắn. Vừa đi, tôi vừa nhăn mặt nói với hắn:- Buông ra coi !- Không.- Đồ chổi lông gà. - Tôi lầm bầm.- Chổi gì? Lông gà gì? - Hắn cười đểu.- À. Ý tôi nói là chiều nay tôi sẽ đi mua chổi lông gà để quét. Đúng rồi! Chổi lông gà. - Tôi cười xuề xòa.Bàn tay của hắn ấm thật. Tôi có thể cùng hắn tay trong tay đi hết đoạn đường còn lại không? - Tôi chợt lắc đầu xua đi cái suy nghĩ ngốc nghếch đó. Có điên tôi mới thích hắn. Một tên sao chổi đáng ghét thì làm sao tôi thích cho được? Nếu tôi mà thích hắn thì cá chắc là tôi bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Hắn đẩy tôi ngồi phịch xuống ghế. Ghé sát tai tôi và nói:- Cậu đẹp lắm!Chỉ một câu nói vỏn vẻn 3 từ đã khiến tôi như muốn điên lên. Mặt tôi đỏ như trái gấc, tim đập thình thịch không ngớt. Không biết vì cái tên điên này, "bệnh" tim của tôi đã phát tác mấy lần. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần thứ mười mấy rồi thì phải. - Cả..m ơn. - Tôi ngượng ngùng, cúi gầm mặt xuống.- Tôi nói chơi đó. - Hắn cười đểu.Không từ nào có thể diễn tả tâm trạng, tâm tư, trạng thái bất bình thường của tôi bây giờ đâu. Tôi thật muốn điên lên vì tên heo mọi đáng chết này. Sao mà trên trái đất đẹp đẽ này lại xuất hiện một tên sao chổi đáng ghét, xấu xa như hắn chứ? - NÈ! TÔI ĐẸP HAY XẤU THÌ LIÊN QUAN TỚI DÒNG DÕI, DÒNG HỌ, GIA TỘC, GIA PHẢ NHÀ CẬU CHẮC. TÔI BIẾT LÀ TÔI ĐẸP NÊN CẬU KHÔNG CẦN PHẢI KHEN ĐÂU. ÍT RA THÌ TÔI CŨNG ĐẸP HƠN TÊN SAO CHỔI CẬU. ĐỒ ĐÁNG GHÉT, ĐỒ KHÓ ƯA! CẬU ĐÚNG LÀ ÔNG VUA CỦA 3TK MÀ!Tôi nổi trận lôi đình, quay sang đá đấm hắn tụi bụi. "Cho mi chết này, cho mi chết này!"- Tôi la toáng lên.- Hai người làm trung tâm của cả canteen kia kìa! - Ngọc cười.Tôi thở hồng hộc, lườm hắn một phát rồi ngồi phịch xuống ghế. - Hả giận chưa? Hả dạ chưa? - Hắn cười đểu.- Grrrr, cậu ăn cái gì mà sao cậu đáng ghét thế hả tên đáng ghét? - Tôi nhìn hắn với con mắt nảy lửa.- Tôi ăn cơm cậu nấu đó. - Hắn nói.- Ờ, đúng dzồi, cơm tôi nấu, đáng lẽ, tôi nên nấu nồi cháo heo cho cậu ăn thì đúng hơn!- Có giỏi thì cậu nấu đi. Tôi sẽ ăn!- Ăn Thùy Anh đó!- Hai người có thôi đi không, lớn rồi mà cứ như con nít. - Nhỏ nói.- Có trách thì trách tên điên này nè. Ai kêu hắn cứ chọc ghẹo tao làm gì. - Tôi bĩu môi. - Thôi, bỏ qua đi, mình ăn gì đi.Tôi vào canteen, rinh ra mấy bị xì-nách cay với mấy li trà sữa. Chuchoa, cảm giác thật sự là rất tuyệt.Chúng tôi vừa ngồi chém gió vừa nhâm nhi mấy bịch bánh cay xé lưỡi. Tôi nhìn mông lung thì thấy nồi cháo heo Bành Thùy Ăn Dưa Bở. Ả ta đang cầm ly trà sữa, cứ nhìn tới nhìn lui chỗ chúng tôi như con ăn trộm vậy. Tôi hơi nghi ngờ nhưng cũng không có phản ứng gì to tát nên tôi ngồi im và chờ xem ả định giở trò gì nữa. Ả tiến gần lại phía tôi, làm động tác giả như là đổ trà sữa, tôi nhanh chân, chạy ra khỏi bàn. Ly trà sữa đổ xuống đất. Nhỏ, Ngọc, hắn, Huy, Lâm nhìn ả như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhỏ không chịu được, bèn nói :- Mày lại muốn làm gì nữa đây?- Tao sơ ý thôi. Xin lỗi. - Thùy Anh hậm hực nói.- Cố ý còn ngụy biện nữa. - Ngọc nói.- Tụi mày không tin thì tao đành chịu. - Thùy Anh tức tối, bỏ đi.Định bỏ đi thì bị nhỏ giữ tay lại. Thùy Anh hất tay ra, nói bằng giọng khinh khỉnh:- Mày là hạng thấp hèn mà dám nắm tay nắm chân tao?- Ờ, đúng rồi. Chúng tôi có thấp hèn thì cũng chỉ là vấn đề kinh tế. Còn bạn, bạn thấp hèn lẫn cách nói chuyện và luôn tỏ ra bạn là người không có học thức. - Tôi nói.- Mày...- Thùy Anh cứng họng, bỏ đi một mạch.- Thôi chết, tao để quên điện thoại trên lớp rồi, lỡ có ai gọi thì làm sao đây. Tụi bây đợi tao chút, tao lên lấy rồi xuống liền. - Tôi nói.- Tôi đi với cậu! - Hắn nói.- Không cần đâu. Tôi đi nhanh thôi mà!Tôi đứng dậy và đi về lớp. Vào lớp, tôi mở cặp lấy cái dế yêu rồi chạy nhanh ra phía cầu thang. Tôi luôn có cảm giác bất an từ khi rời canteen. Bỗng "RẦM", tôi đang đi thì bị ai đó xô ngã xuống cầu thang. Tôi lăn tận mấy vòng suốt mười mấy bậc cầu thang. Toàn thân tôi đau buốt, chân tôi không nhúc nhích được nữa. Đầu gối cũng bị vài vết xước và tuôn ra máu. Tôi cắn răng nhìn lên cầu thang, một bóng người xẹt ngang qua rồi lên lầu. Không lẽ là ma? Không đúng ! Ma làm sao có chân mà đi được? Tôi cố gượng dậy xem kẻ nào rãnh rỗi bày ra chuyện này thì "BỊCH", tôi tiếp đất một cách bạo lực. Thật sự thì...ai đã làm chuyện này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương