Có Một Tinh Linh Tuyết Yêu Tôi!
Chương 2: Sự Ra Đời Của Anh
Trên thế gới có biết bao nhiêu loài đamg sinh sống. Có động vật, có thực vật, con người và... một số loài mà ta không biết đến. Ví dụ như...quỷ, thiên thần, hay... thậm chí là tinh linh. Bỏ lại phía nam ấm áp, đến nơi lạnh giá nhất của bắc cực. 17 năm trước, tại nơi này trên một tảng băng vĩnh cửu, thời tiết lạnh giá khắc nghiệt, lại xuất hiện một mầm non xanh mướt mang một vẻ đẹp không gì bằng. Đó là vẻ đẹp của sức sống, một sức sống mạnh liệt hơn bao giờ hết. Tại nơi không có sinh vật nào tồn tại nổi ấy, mầm non này lên phát triển mạnh mẽ, ngàu một to lớn hơn. Trải qua 9 tháng 10 ngày, khi các tinh linh dạo chơi với nhau, phát hiện ra mầm non ấy, nhưng nó đã không còn là một mầm non nữa, mà nó đã trở thành một bông hoa lớn. Bông hoa này không mang màu sắc tươi sáng hay đậm đà, nó mang một màu xanh lam vô cùng bắt mắt, một màu xanh biển cả. Mọc lên nới khắc nghiệt này, nó hút sức sống từ tảng băng mà sinh sống, rồi cái giá phải trả là nó mang một màu lạnh giá, khiến ngưòi nhìn vào nó cũng bị lạnh theo. Các tinh linh tiến lại gần, chợt bông hoa có sự rung mạnh, sức rung ấy ngày một mạnh. Tinh linh nhìn nó rất yêu quý nhưng cũng bị sợ hãi bởi lực của nó, bọn họ lùi lại phía xa nhìn nó. Chỉ có một tinh linh dũng cảm nhất mạnh mẽ nhất- Dục Dục dám tiến lại gần nó. Dục Dục chạm khẽ đôi bàn tay vào nó. Bông hoa to đến vài mét này đột nhiên ngoan ngoãn như một em bé đang được mẹ vỗ về thu mình lại, cánh hoa bắt đầu nở dần, nhìn lạnh lẽo như vậy nhưng cánh hoa vô cùng mềm mại, tựa bông gòn. Khi hoa nở ra đẹp đến mê hồn. Chợt có tiếng em bé khóc oe oe. Các tinh linh tò mò tiến vào bên trong bông hoa. Đúng là có một em bé thật. Bọn họ lại lần nữa sợ hãi lùi về sau. Em bé này vô cùng kháu khỉnh, miệng khóc khóc ngừng. Có một tinh linh nói: - Con người thật ồn ào! - Nó chỉ là bé con, khóc mới khỏe. Tinh linh Dục Dục lại gần em bé. Nó liền không khóc nữa. Mở tròn đôi mắt nhìn Dục Dục. Thật bất ngờ, con ngươi xanh thẳm, bên trong còn như có tia sáng, rọi thẳng vào tâm hồn đối phương như có thể chiếu tia sang ấm áp đến nơi trái tim lạnh lẽo nhất. Dục Dục cười, khóe một để lộ ra chiếc rănh khểnh nhọn khoắt. Thực ra tinh linh có hình dáng giống con người ( giả thuyết của mình ) nhưng lại chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của con người và có phép thuật.Dục Dục là một tinh linh không những giỏi mà còn rất đẹp. Dục Dục nói lớn: - Đây là con của thần tuyết Các tinh linh khác nghe vậy liền ngỡ ngàng, bọn họ xúm lại quanh đứa bé chúc phúc tất cả đều rất vui mừng, em bé vì thế mà cười theo. Cứ thế em bé ấy được các tinh linh nuôi lớn tại nơi khác nghiệt ấy và được đặt tên là Tiểu Lục. Năm 12 tuổi, Tiểu Lúc được Dục Dục đưa đến thế giới con người chơi, nhìn thấy mọi thứ xung quanh vô cùng lạ lẫm, Tiểu Lục vô cùng thích thú. Cả năm đó cậu đòi đến nam cực không biết bao nhiêu lần. Gần cuối năm, Dục Dục rất bận rộn, Tiểu Lục thì cứ lằng lặc đòi đi chơi. Các tinh linh khác thì không có khát nange đưa cậu đi vì Dục Dục mạnh nhất chỉ có Dục Dục có khả năng và dám đưa cậu đi. Thế là tinh linh mạnh mẽ nhất ấy đành tạo một chiếc vòng tay ma thuật định vị vị trí Tiểu Lục rồi để cậu một mình đi. - Dục Dục, lần này ta đến Ai Cập đi Ai Cập vĩ đãi. - Hừm, đến đất nước nào nhỏ một chút tôi dễ tìm cậu hơn. - Đất nước nào? - Gần thì đi hết rồi. Vậy thì đến Việt Nam. - Việt Nam??? Không trả lời, Dục Dục liền khuơ đũa thần một cái, Tiểu Lục rơi vào một số đen, thoáng chốc đã xuất hiện trên bầu trời lạ lẫm. Dục Dục phát sinh lầm nỗi khiến Tiểu Lục rơi từ trên cao xuống. Tiếng la thất thanh"Aaaaaa..." của cậu kéo dài vang vọng đi xa, câu cũn biết một chút phép thuật. Biến ra một vòng tròn bảo vệ. Nhưng rơi từ rất cao mà phép thuật của cậu còn yếu. Cậu ngã cung rất đau. May mà khi ngã có một...bãi rác lớn gần đó. Tiểu Lục rơi vào bãi rác, nằm ngất tỉnh nửa ngày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương