Kế Hoạch Cua Gái Cho Thằng Bạn Thân
Chương 5: Rung Động
Vào một ngày sáng chủ nhật đẹp trời thế này, tôi rất chi là muốn ra ngoài đi dạo, ăn hàng quán, hay ít nhất là ngồi chơi game trong khi hưởng thụ cái không khí trong lành. Quan trọng hơn là phải có tinh thần để ủng hộ cho thằng bạn ngố tàu đi hẹn hò, vậy mà giờ lại đổ bệnh nằm bẹp thế này.Nguyên do chắc có lẽ là vì hôm qua ông anh mua kem, mà tôi thì lại tham ăn hết cả ba cây một lúc nên bị đau họng rồi lên cơn sốt. Ông anh thì lại có buổi ôn thi quan trọng, mẹ lại đang tham gia hội thảo sức khỏe gì gì đấy, ba tôi khó lắm mới có một ngày nghỉ đang đọc báo dưới nhà, tuy ông bảo là thấy buồn thì cứ gọi ông, nhưng tôi lại chẳng nỡ làm phiền.Nằm lăn lộn tới hai giờ chiều, tôi cám thấy vô cùng chán, cơ mà chơi game được một tí thì lại mỏi mắt nên đành nằm im cho cơ thể nó nghỉ ngơi. Chợt Bon từ đâu lại đứng trước cửa phòng ló đầu vào trong. Cơ mà khoan, sao cu cậu lại ở đây?- “Bon hả?”- “Ờ, tui đây.”- “Sao Bon lại ở đây, tưởng tối mới về.”- “Hạ có việc gấp nên về trước, tui ghé qua thì nghe bác trai bảo bà bị bệnh nên vào thăm.”- “À, chẳng có gì đâu, ăn tham nên đau họng thôi, tí nữa là khỏe liền.”Tôi vừa thấy tội cu cậu vì cuộc hẹn không được như mong đợi, nhưng lại vừa thấy vui vì có người đến chơi với mình.Bon ngồi đó kể chuyện về cuộc hẹn cho tôi nghe, tôi thì thêm vài câu vào châm chọc Bon, rồi thi thoảng cậu ấy lại đỡ tôi dậy uống nước, chắc Bon tưởng tôi bệnh nặng tới mức không tự dậy được.Hôm nay trong Bon đẹp trai thật đấy, đi hẹn hò có khác, cái áo polo trông xinh ghê, cái vòng tay đen nữa, cả cái dáng vẻ đổ mồ hôi khi cu cậu vừa đến phòng cũng rất đẹp. Bon rất giống xưa nhưng cũng thật khác, dù vậy, Bon có thế nào thì tôi cũng đều quý, đều thích hết. Trong cái không khí thoang thoảng mùi nước hoa và mồ hôi mằn mặn của Bon, tôi thiếp đi, rồi ngủ thật say cho đến tận giữa đêm._______________Vì đội trưởng và thầy giám sát phải tham gia buổi liên hoan của liên đoàn Judo thành phố. Tôi nghe theo gợi ý của Tuấn mà đến xem đội bóng rổ luyện tập. Quả đúng là đội thể thao yêu quý của nhà trường có khác, phòng tập được trang bị đầy đủ, sơn sửa đẹp lung linh luôn. Đang định gọi cu cậu thì chợt thấy Ngọc Hạ, tôi giật cả mình, hai người này công nhận tiến triển nhanh ghê luôn. Nhưng trông Hạ hơi bối rối, chắc tại không quen ở mấy chỗ thể thao đông con trai như thế nào, kể ra cô nàng cũng dũng cảm đấy chứ. Tôi rón rén bước vào cốt không muốn cho Tuấn biết rồi khẽ gọi Hạ.- “Hạ ơi, ra đây mình nói cái này.”- “Ơi, sao vậy Phương?”Tôi dúi vào tay cô nàng bình nước khoáng hương chanh rồi dặn dò.- “Tuấn thích uống cái này lắm, mà hôm nay nó bỏ quên, lát nữa nó ra cậu đưa cho nó nhá, mình có việc phải đi bây giờ.”Hạ nghĩ rằng chuyện lần ly nước trước chỉ là vô tình nên chẳng chấp nhặt tôi làm gì, cô nàng cũng nể tôi vì vài tôi giúp cô ấy mấy chuyện lặt vặt, thế là gật đầu cái rụp luôn.Miệng tôi cười mà chẳng ngậm lại được, tôi cũng có quyền thấy vui vì công lao “giúp họ đến gần nhau hơn” của mình chứ.Mà kể ra thì Tuấn chơi bóng rổ rất tốt, vừa rồi cũng là lần đầu tôi được nhìn thấy tận mắt. Học lực của cậu ấy cũng rất xuất sắc nữa, đúng là văn võ song toàn mà. Bạn thân thuở nhỏ của tôi đấy, khá quá đi.- “Ê ê ê, sao mắt mày thâm dữ vậy, thức khuya bao nhiêu hôm rồi đấy?”Con Như là thế, nó cứ thích ngồi soi khuyết điểm trên mặt tôi rồi chỉ trỏ, nói thật to cho mọi người cùng biết.- “Ừ, cũng sắp tới hạn nộp bài thi rồi, tao ráng một tí nữa cho xong.”- “Có đáng không, cuộc thi đó đâu tính điểm thưởng gì nếu đoạt giải đâu.”Tôi chỉ lại cười trừ.- “Tao chỉ làm hết khả năng thôi.”Chẳng là tôi đang tham gia một cuộc thi viết nhạc, lúc đầu cũng không tính nghiêm túc đến vậy đâu, nhưng bài thì của tôi vượt qua vòng loại và cả vòng bình chọn. Tôi tuy khá là bất ngờ nhưng cũng muốn nhân cơ hội này quyết định đặt hết khả năng vào làm một lần cho ra trò.- “Mà thôi, tao có việc phải đến giáo viên đây.”Tôi xếp mấy tờ giấy vào cặp cẩn thận không để chúng bị nhăn.- “Ủa, sao mày đến đó hoài vậy?”- “Nộp bản khảo sát, với cả giáo viên chủ nhiệm muốn nói về đơn xin vào đại học của tao nữa.”- “Uầy, mới lớp 11 mà đã nộp sớm, đợi năm sau nộp chung với tao đi.”- “Thôi, tao muốn để nguyên năm sau chơi cho thoải mái, cứ lo lắng thấp thỏm hoài mệt lắm.”Cuối tháng 11, thời tiết bắt đầu trở nên lạnh một cách đột ngột, gió khẽ thổi ngang cũng đủ làm cho tôi thấy buốt. Trên đường trở về lớp học, tôi bắt gặp Hạ và Tuấn đang nói chuyện cùng nhau. Cả hai đều trông có vẻ ngượng ngùng, nhưng cứ đà này thì chuyện trở thành người yêu của nhanh cũng là trong một sớm một chiều thôi.Trong phút chốc, tôi cũng muốn được yêu ghê. Cái cảm giác được người khác chăm sóc chắc thích lắm, lúc nào cũng có người để nghĩ tới, quan tâm tới, để ôm trong cái mùa đông se lạnh này cũng tốt nhỉ?Nhưng lại vội lắc đầu, chán thật, tôi lại nghĩ ngợi lung tung rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương