Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 38
Chương 38: Ô Ngộ (6.2)Tới cửa bệnh viện, tôi lên tiếng: "Ở đây cũng không xa mấy. Cô sớm về nhà ngủ đi, có chuyện gì để mai nói sau.Cô ấy lại chần chừ không nói lời nào.Tôi hỏi: "Sao vậy?"Cô ấy đáp: "Anh đến chỗ tôi đi. Trong tiệm kia cũng không có ai chăm sóc anh, đã thế còn ồn ào, trời vừa sáng còn bị tóm đi làm việc nữa. Nhà tôi ngay gần đây, anh ngủ ở phòng khách. Chúng ta cũng có thể thương lượng về vụ án bất cứ lúc nào. Bây giờ đang trong lúc khẩn cấp, chúng ta vẫn nên cảnh giác, đừng tách ra."Cô ấy bảo chúng tôi đừng tách ra. Cho dù giọng nói thản nhiên, nhưng tim tôi vẫn như bị thứ gì đó khẽ gõ vào.Tôi nhất thời không nói ra lời. Cô ấy thấy thế mỉm cười: "Vậy thì đi thôi."Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót. Tôi cũng cười: "Không cần, tôi ở trong tiệm cũng không có việc gì. Có chuyện cô cứ gọi cho tôi."Cô ấy nói: "Không được."Tôi im lặng nhìn cô ấy.Trong mắt cô ấy gợn sóng: "Không chỉ có mỗi việc đó đâu, tôi vẫn còn ngại chưa nói hết. Không phải lần trước có người thần bí vào nhà để lại cho tôi tờ giấy ư? Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi thực sự rất sợ. Anh có thể đến nhà giúp tôi không?"Đêm hôm khuya khoắt, mây dày đặc che kín sao. Trên đỉnh đầu chúng tôi chỉ có đèn đường yên tĩnh. Tôi nhìn vào mắt cô ấy, trong lúc này giống như một hồ nước đen nhánh lấp loé sáng, còn có sóng nước nhộn nhạo.Tôi đáp: "Được."Cô ấy hơi mỉm cười. Tôi nghĩ mãi không ra cô ấy cười điều gì và cũng chả muốn nghĩ.Nhà cô ấy cũng chả khác mấy so với tôi tưởng tượng. Hai căn phòng ấm áp sạch sẽ, hơi lộn xộn, nhưng cũng ổn, nhiều nhất là sách và đồ ăn vặt. Cô ấy lấy đôi dép lê từ trong tủ giày ra: "Đây là của cha tôi, anh đi đi. Trước kia cha mẹ tôi từng ở đây một thời gian. Anh mặc đồ ngủ của cha tôi được không?"Tôi đương nhiên đồng ý."Rượu mơ mẹ cô ngâm còn không?" Tôi hỏi.Cô ấy mỉm cười: "Anh muốn uống à? Rượu mơ ở trong tay tôi thì để lại được mấy ngày chứ? Lần sau tôi sẽ bảo mẹ mang thêm cho cả anh."Tôi nói được.Phòng khách sắp xếp tương đối đơn giản, chỉ có tủ và giường, cô ấy đặt mấy cuốn sách bên bệ cửa sổ. Quần áo của cha cô ấy để đầu giường: "Phong cách của anh cũng gần giống với cha tôi, mùa hè cha tôi cũng thích mặc áo ba lỗ."Tôi cầm lấy chiếc áo ba lỗ mềm mại: "Ý cô là tôi ăn mặc như người già?"Cô ấy: "Đúng là tôi hiếm thấy người trẻ tuổi mặc áo ba lỗ."Tôi: "Mặc như vậy làm việc sẽ mát mẻ hơn."Cô ấy: "Biết rồi." Dừng một chút nói tiếp, "Lần đầu tiên tôi gặp trong tiệm thì thấy anh mặc áo ba lỗ."Cô ấy nói rất vô tâm, nhưng khi nhìn cô ấy dưới ánh đèn, tôi phát hiện dáng vẻ cô ấy khá cẩn thận."Nhớ rõ vậy sao? "Tôi nghe thấy mình hỏi.Cô ấy quay dầu nhìn đi nơi khác, làm như không có việc gì: "Tôi buột miệng thôi. Anh mau đi tắm đi."Dựa theo lời dặn dò của cô ấy, tôi đứng trong bồn tắm, cầm lấy vòi hoa sen xả sạch máu và vết bẩn trên người, cố gắng không để dính vào vết thương trên đầu. Nước ấm giúp xua tan sự mệt mỏi, cũng mang lại chút ấm áp bình tĩnh. Sau đó tôi ngâm người trong bồn một lúc, lấy khăn ấm đắp lên mặt.Cô ấy nói không sai. Hoá ra một năm nay tôi chưa từng được tắm rửa thoải mái như vậy. Sau đó suýt chút nữa ngủ thiếp đi trong bồn tắm, cho đến khi cô ấy gõ cửa bên ngoài: "Ô Ngộ, quên nói với anh, khăn tắm ở trong tủ dưới bồn rửa tay. Chiếc khăn màu xanh da trời vẫn còn sạch nguyên ấy."Tôi đáp: "Ừ."Ở sâu trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ. Đây từng là cuộc sống tôi hướng tới, sau khi tốt nghiệp theo như từng bước kế hoạch tương lai nhất định sẽ có cuộc sống như vậy. Một ngôi nhà tốt, một người phụ nữ đáng để tôi giấu kín.Cô ấy giặt quần áo, thay ga trải giường, rồi dặn dò tôi cái này không được cái kia không xong, còn cả gội đầu, chuẩn bị khăn tắm cho tôi. Tôi sẽ dốc hết sức che chở cả đời cho cô ấy. Chúng tôi sống hạnh phúc bình yên. Cô ấy cũng đối xử tốt với mẹ tôi và Ô Diệu. Tôi từng làm mọi thứ vì người nhà, tương lai sẽ có thêm cô ấy.Tôi lấy khăn tắm từ trong tủ ra, bao lấy cơ thể. Tim đã như chết hẳn theo hơi nước tan đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương