Khi Ta Là Kẻ Ngốc

Chương 11



Bếp nhà Linh Lan.

Tôi khoanh tay để lên bàn, gục đầu xuống mặt bàn lạnh băng.

Cạch!

Mẹ tôi để một đĩa bánh gato caramel trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: “Gì vậy, mẹ?”

“Quà tặng con gái. Chúc mừng con lần đầu tiên trong đời bị đuổi học.” Mẹ tôi vỗ tay bộp bộp, cười híp mắt. Thằng em Uy Vũ của tôi từ trên lầu chạy ùa xuống, ôm chầm lấy mẹ, nũng nịu nói rằng: “Chị hai được cái đánh nhau là giỏi. Như em đây này, hiền lành, dễ thương ai cũng mến.”

“Phải rồi, thằng nhóc ẽo lã.” Tôi một tay chống má, một tay cầm chiếc thìa gõ gõ lên đĩa bánh, nhướn mày nhìn Uy Vũ nói châm chọc. Nó phồng má, tức run người giơ nắm tay về phía tôi. Tôi nghênh nghênh mặt thách thức.

“Thôi nào...” Mẹ tôi xoa xoa đầu Uy Vũ, cười cười đi lại bếp. Thằng nhóc Uy Vũ lè lưỡi làm mặt xấu với tôi rồi lon ton chạy theo mẹ. Ba tôi để tờ báo xuống, cười hà hà vỗ vỗ vai tôi: “Con gái của ba là phải mạnh mẽ, cường tráng. Dám làm, dám nhận, không kêu ca.”

“Nhưng mà ba ơi, con không có thật mà.” Tôi uất ức nhìn ba, cả ba tôi cũng nghĩ tôi đánh Ngọc Thi thật sao? Ờ thì đánh thật, nhưng mà...

“Ba biết mà. Nhà trường điện thoại về nhà nói thế thôi chứ ai mà tin chứ. Toàn bịa đặt, con gái của ba hiền lành như thế này mà. Nếu đình chỉ học một tuần mà không truy rõ lí do như thế, chi bằng con ở nhà luôn một tuần này đi cho khỏe, khỏi cần đến trường.”

Ba tôi tựa người vào ghế, ánh mắt ôn hòa nhìn tôi. Tôi mím môi, chọc chọc thìa vào miếng bánh trước mặt. Ba không nói thì con cũng đâu có ý định đến trường. Dù sao cũng có người chép bài giúp mà. Hí hí...

Sáng hôm sau, tôi đang cuộn mình trong chăn thì nghe tiếng chuông dưới nhà vang lên. Như có gì đó hối thúc, tôi tung chăn chạy một mạch xuống nhà rồi ngoái đầu vào bếp nói: “Mẹ, mẹ, để con mở cửa cho.”

Quả đúng như tôi đoán, kẻ bấm chuông chính là Thiên Ân. Tôi kéo cậu ta đứng sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi bị đình chỉ học một tuần rồi, cậu đến đây làm gì?”

“Vậy à...”

Cậu ta chỉ nói có thế, vỗ vỗ đầu tôi rồi bỏ đi. Tôi thở dài nhìn cậu ta một hồi rồi bước vào nhà. Được nửa bước, tôi đứng sững lại, nhìn lại mình từng trên xuống dưới: áo thun dài tay hình chuột Mickey với quần short, xộc xệch, tóc rối bù, mắt lờ đờ do mới ngủ dậy. Tôi vỗ trán mình một cái, vuốt mặt từ trên xuống dưới rồi đạp cửa đi vào nhà. Đúng là vô ý vô tứ mà.

Tôi ở nhà cũng không được yên lành. Mẹ bảo tôi đi siêu thị mua đồ cho mẹ, tôi gật gật đầu đồng ý. Cùng đường tới trường với thằng nhóc em tôi, tôi ngỏ ý đưa nó đi học nhưng nó khăng khăng từ chối. Tính tò mò nổi lên, tôi nhất quyết đòi đưa nó đi cho bằng được. Đi được một quãng thì tới hiệu sách, một cô nhóc từ trong hiệu sách chạy ra, cười tươi hơn hoa, chạy lại Uy Vũ, hớn hở: “Uy Vũ, hôm nay cậu đến sớm quá.”

Thằng nhóc Uy Vũ cúi cúi mặt, gật đầu. Tôi đứng kế bên quan sát, cắn cắn móng tay, cố gắng nín cười. Cô nhóc kia giờ mới chú ý đến người đang đứng bên cạnh Uy Vũ, tức là tôi đây, cô bé e dè, hỏi: “Chị là ai ạ?”

“Chị tên Linh Lan, chị gái của Uy Vũ.”

Tôi cúi người xuống bẹo vào má cô nhóc nhỏ. Cô nhóc nhe răng cười tinh nghịch: “Chào chị hai, em tên Hải Yến.”

Nghe lời ngây thơ của em ấy xong, hàm răng của tôi như muốn rớt ra ngoài. Uy Vũ trợn mắt nhìn tôi, tôi chỉ cười trừ chứ biết làm sao.

Tôi để tay lên đầu hai đứa nhóc, nhìn chúng cười cười: “Chào hai nhóc nhé.”

Nói rồi tôi chạy vụt đi. Trong lòng nhốn nháo vô cùng. Có lẽ là... thằng nhóc em tôi nó để ý người ta cũng nên. Thật là...

Hôm nay là thứ bảy, tôi ngáp ngắn ngáp dài đi xuống dưới nhà. Vừa xuống tới đầu cầu thang, mẹ đã chìa một tờ giấy và ví tiền trước mặt tôi. Tôi gãi gãi đầu rồi cũng nhận lấy. Con gái là thế, đi chợ, làm bếp núc, nhưng tôi không phải là đứa con gái đảm đang. Ôi trời ơi...

Tôi mua xong những thứ mẹ cần cũng tới khoảng gần trưa. Hôm nay mẹ bảo tôi mua nhiều ghê! Thịt gà này, khoai lang, khoai tây, bột cà ri...? A, hôm nay mẹ sẽ nấu cà ri sao? Có cà ri ăn, cực khổ thế này cũng chịu, hí hí.

“Ê!”

Đi ngang công viên, bỗng có tiếng gọi giật lại. Tôi đứng lại ngó xung quanh, ở đây yên ắng lắm, bây giờ lại ít người qua lại, tên khùng nào la làng giữa ban trưa thế này?

“Tôi gọi cô đó.”

Tôi quay đầu nhìn vào bên trong công viên, chỗ cây cổ thụ gần bờ hồ nơi có một người ngồi trên chiếc xe phân khối lớn. Người đó vẫy vẫy tay ý bảo tôi lại. Tôi nhìn ra sau mình, không có ai cả, vậy là chắc chắn gọi tôi rồi. Tôi nheo mắt lạ nhìn, ôi ma ơi, tôi muốn té ngửa. Người ngoắc tôi lại là tên đầu gấu hôm nọ. Tôi méo miệng cố nặn ra một nụ cười, giơ tay cao rồi lắc lắc cổ tay, rồi lại hướng tay chỉ chỉ về phía trước. Ý của tôi là: “Đại ca, mẹ em đang chờ em ở nhà nên không tiện nói chuyện với anh. Em đi trước nha!”

Tôi bước đi thật nhanh, tên đầu gấu kia gọi giật tôi lại: “Này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?”

Tôi miễn cưỡng dừng chân lại, hậm hực đi nhanh về phía tên đầu gấu, khó chịu hỏi: “Gọi đây có việc gì không?”

Tên đầu gấu đang nhíu mày tự dưng giãn mày ra, cười cười nhìn tôi: “Hihi, dạo này cô thế nào rồi?”

Tôi há hốc miệng nhìn hắn, mấp máy: “Ổn... vẫn ổn.”

Tên đầu gấu lại cười cười, giới thiệu mình: “Tôi là Đức Duy, trường Hoàng Nam.”

Tôi gật gật đầu. Hắn lại ra vẻ thân thiện hơn, hỏi: “Còn cô?”

“Linh Lan...”

“Linh Lan? Ôi, cái tên thật hay. Đóa hoa nở rộ vào tháng 5 sao? Nhưng buồn thật, nay mới là tháng 11 thôi.” Hắn nói, tay vỗ vỗ lên yên xe. Tôi lừ mắt nhìn hắn ta. Hắn ta bị gì thế nhỉ? Gọi tôi lại rồi bla bla một hồi, tôi thiếu kiên nhẫn, nghiến răng hỏi: “Tóm lại, Đức Duy đại ca gọi tôi tới đây có việc gì không?”

“À.... Ờ... Chuyện là...” Hắn ta ấp úng, xoắn xoắn ngón tay vào nhau.

“Tôi về đây!”

“Cô có biết Ngọc Thi học cùng khối với cô không?” Đoạn tôi quay chân bước đi, hắn nói liền một mạch không nghỉ hơi.

Tôi trố mắt nhìn hắn. Gật gật đầu. Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì. Tôi nghĩ, hắn ta đột nhiên hỏi tôi như thế là có ý gì? Mà nhìn vẻ mặt hắn kìa, nhắc tới Ngọc Thi tự dưng mặt đỏ lựng, tay chân lúng túng, có khi nào... Hê hê hê, vụ tôi và Ngọc Thi đánh nhau nhìn hắn như thế chắc là chưa biết, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhướn mày nhìn hắn ta, nhoẻn miệng cười: “Có chứ, đương nhiên là tôi biết Ngọc Thi rồi. Tôi và nó chơi rất thân với nhau, tôi là chị họ của nó mà.”

Tên đầu gấu như được mở cờ trong bụng, hớn hở mặt mày nhìn tôi: “Oa! Đại tỷ, mời ngồi.”

Hắn ta bước xuống xe, cười nịnh nọt mời tôi ngồi. Tôi không khách sáo, hùng hổ ngồi lên xe, rồi xoa xoa cằm hỏi: “Sao? Có chuyện gì?”

“Chuyện là...”

Hắn móc trong túi ra một hộp quà nhỏ, đưa cho tôi rồi nói tiếp: “Nhờ đại tỷ gửi hộp quà này cho Ngọc Thi giúp.”

Tôi nhìn hộp quà, trong lòng nảy ra một ý tưởng hay ho, tôi cười hì hì rồi nhận lấy hộp quà. Tôi lại nghênh mặt, nói trổng không: “Nhưng mà tôi không bao giờ làm không công cả!”

“Hôm nào rãnh, tôi mời đại tỷ đi ăn.” Hắn nói chắc nịch không cần suy nghĩ.

“Quân tử nhất ngôn, hứa là phải làm.”

Cậu ta gật đầu, giơ ngón tay út lên, tôi vui vẻ gật đầu lại, cũng giơ ngón út lên

Nãy giờ nói chuyện với cậu ta cũng lâu, nhìn đồng hồ thì đã 9h30. Tôi lật đật gói đồ về nhà, trước khi về con vẫy tay lại với hắn.

Tung hứng hộp quà trên tay, trong lòng vui, rộn rã như kèn trống. Hơ hơ hơ hơ ~

16h30, cái giờ mà bụng tôi bắt đầu reo réo và thằng em tôi vác bộ mặt hầm hầm về nhà. Tôi đoán thế.

Tôi nằm dài trên ghế sô-pha, tay cầm cái remote bấm bấm.

“Chán quá đi!” Tôi lười nhác che miệng ngáp liền mấy cái, vừa lúc đó nhóc Uy Vũ đi bình bịch vào nhà, rồi hầm hầm đi lên phòng nó, đóng cửa một cái rầm. Nhìn cái thái độ âm binh ấy, tôi híp mắt, xoa xoa cằm: “Đoán trúng phóc! Trò hay tới rồi!”

Tôi chạy về phòng mình, lấy cái hộp quà để trên bàn ngắm qua ngắm lại, không kiềm được vui sướng mà ngửa đầu lên trời cười ha ha. Tôi cầm hộp quà rón rén đi qua phòng Uy Vũ và nhẹ nhàng gõ cửa...

Không trả lời.

“Thằng nhóc này!”

Tôi hừ lạnh một tiếng rồi khẽ vặn cửa thử một cái...

Cạch! Cửa không khóa? Tôi bước vào trong. Uy Vũ nằm dài trên giường, mặt mày mếu máo. Tôi trèo lên giường nó, ngồi xếp bằng lại, khẽ vỗ tay lên trán nó, ân cần hỏi: “Chuyện gì thế nhóc?”

“…”

Nó nín thinh, không nói gì, mắt rớm lệ.

“Thất tình à?” Tôi thật thà hỏi thẳng. Nó òa khóc nức nở. Tôi hoảng hốt, ôm nó vào lòng.

“Thôi nào nhóc, chuyện gì kể chị nghe.”

“Híc híc, Hải Yến...”

… bla bla bla bla...

Nó nói một mạch, dài dòng lê thê, tôi gật gật đầu, ra vẻ nghiêm trọng.

“Ừm, ừm. Thì ra là vậy.” Tôi xoa xoa cằm, ánh mắt phức tạp.

Nó dứt lời, ánh mắt phẫn nộ. Chuyện là, hôm nay nó định mời cô bé Hải Yến đi ăn kem, giữa đường bị mấy thằng nhóc con chặn đường để... mượn tiền. Thân Uy Vũ liễu yếu đào tơ, bọn nhóc kia thân hình cường tráng, một phát một lấy hết tiền vặt của Uy Vũ rồi phủi quần bỏ đi. Hải Yến chờ Uy Vũ cả buổi chiều nhưng Uy Vũ lại không thực hiện được lời hứa, chưa kịp giải thích thì cô nàng đã giận dỗi bỏ về trước.

“Tội nghiệp em trai tôi.” Tôi xoa xoa đầu nó, cảm động đến rớt nước mắt.

Hề hề hề, chiến dịch bắt đầu.

Tôi lôi trong túi ra một hộp quà nhỏ rồi dúi vào tay Uy Vũ: “Nhóc yêu dấu, Hải Yến đúng là một cô bé dễ thương, chị hai có một món quà nhỏ tặng em ấy. Thôi thì mai nhóc hãy dùng "món quà nhỏ" để chuộc lỗi với Hải Yến đi.”

Nhóc Uy Vũ nhìn tôi với ánh mắt long lanh, cảm kích. Tôi mỉm cười dịu dàng xoa đầu đứa em trai nhỏ rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, khép nhẹ cửa lại.

“He he he...”

Tối hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Cứ trằn trọc qua lại, rồi lại khúc khích cười một mình.

Ngày chủ nhật trôi qua yên ắng. Uy Vũ vừa ăn vừa cười tủm tỉm, tôi vừa ăn vừa híp mắt cười khúc khích.

Sáng thứ hai, tôi dậy rất sớm. Tôi quyết định, hôm nay mình sẽ "tiễn" uy Vũ đến trường. Tôi đứng trước nhà chờ Uy Vũ đi ra rồi giơ tay làm dấu với nó: “Cố lên, nhóc con.”

Nó gật đầu cái rụp, hiên ngang ưỡn ngực bước đi.

Chiều.

Tôi đứng trước cổng trường của Uy Vũ, trong lòng háo hức không chịu nổi. Không biết là cái phi vụ hộp quà đó nó như thế nào rồi? Hí hí hí, hồi hộp quá!

Tiếng chuông vừa reo, tất cả học sinh thi nhau ùa ra như bầy thú trong sở thú xổng chuồng. Tôi ôm gốc cây đứng nép qua một bên, nhìn cái cảnh tượng trước mắt mà hãi hùng. A, kia rồi! Thằng em trai tôi hiên ngang bước ra, trợn mắt bặm môi trong rất khó coi. Nó nắm chặt hai bàn tay, nó nhìn thấy tôi, nó bắt chớn và phóng về tôi như một con thú dữ. Tôi méo miệng, giơ tay chào, cười cười: “Nhóc... Sao rồi?”

“Sao gì mà sao?! Sao đầy đầu rồi còn sao gì nữa!”

Tôi kinh ngạc nhìn nó, nó lôi trong túi ra một tờ giấy, dán lên trán tôi rồi phồng má bỏ đi. Tôi lừ mắt nhìn nó rồi lấy tờ giấy trên trán xuống. Nhìn dòng chữ trong thư, tôi mới ngộ ra.

“Ngọc Thi yêu dấu, đã lâu rồi không được gặp em anh nhớ em vô cùng...”

“... ==!” Đọc được câu đầu tiên, tôi vò tờ giấy lại vứt ra đằng sau và đi thẳng, không thèm liếc lại lấy một cái. Tặng quà cho Hải Yến mà viết thư cho Ngọc Thi, chưa bị xử trảm, thằng em tôi cũng coi như là gặp may rồi.

Đi ngang công viên, tôi ghé vào ghế đá nghỉ chân một tí. Tôi đoán cái hộp quà đó có thể đã nằm chễm chệ trong thùng rác rồi cũng nên. Tôi thở dài, thầm xin lỗi tên đầu gấu. Thù Ngọc Thi mà trả thù tên đầu gấu, nghĩ đi nghĩ lại không biết mình có đê tiện quá không ta? Nghĩ tới đó, nước mắt tôi chảy dài. Từ khi nào mà mình đã là nhân vật phản diện thế này?

“Nhìn mặt dễ thương mà đê tiện thấy ớn!”

Một giọng nói đầy giận dữ xen ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói ấy...

!!! Á, đầu gấu! tên đầu gấu đó ở ngay trước mặt tôi, ánh mắt giận dữ, nghiến răng kèn kẹt. Tôi giơ hai tay trước mặt, nhoẻn miệng cố nặn ra một nụ cười:

“Gì... gì chứ? Có chuyện gì sao?”

“Gì gì gì! Thân con khỉ, chị em họ con khỉ! Cô với Ngọc Thi của tôi như nước với lửa ấy! Phải gan góc lắm cô mới dám lừa tôi đấy!” Hắn chỉ thẳng tay vào mặt tôi, quát lên.

“Thì ra là vậy! Nhưng... sao cậu biết?” Tôi nhìn hắn thắc mắc, hắn xắn tay áo, đấm một cái lên yên xe, nghiến răng nói: “Thằng bạn của tôi học chung trường với tôi kể. Tôi thật ngu ngốc mới nhờ cô đưa hộp quà đó cho Ngọc Thi! Nó đầu rồi?”

Hắn gằn giọng. Mà Ngọc Thi của hắn hồi nào? Ờ, bởi ngu ngốc nên mới tin lời tôi á. Tôi liếc mắt sang chỗ khác, gượng cười, nói: “N... nó... nó nào cơ? Cậu nói gì thế?”

“Cô giỡn mặt với tôi đó à?” Hắn ta nắm cổ áo tôi, ghé sát mặt tôi nghiến răng nói. Tôi xua xua tay, đứng bật dậy: “Xin lỗi! Nhà tôi có việc gấp! Tạm biệt nhá!”

Nói rồi tôi ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ mà chạy. Tên đầu gấu vướng áo vào cái xe phân khối lớn của hắn, loay hoay mãi mới đuổi theo tôi được. Tôi chạy một mạch vào siêu thị, nơi mà tôi có thể dễ dàng ẩn nấp và trốn ra về.

“Đùa à? Muốn bắt được tôi, 100 năm kinh nghiệm nữa đi.”

Tôi vừa chạy vừa cười lớn ngoái đầu lại lè lưỡi với hắn rồi chui tọt vào siêu thị.
Chương trước Chương tiếp
Loading...